13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Nam thức dậy, nắng đã đi đâu mất. Trời trưa, nhưng mây mù đã phủ đầy, tạo thành những tấm đệm dày. Ngồi dậy nhìn ra, anh chỉ thấy nắng đặc chầm chậm chảy và phủ đều mọi vật trong tầm mắt. Dụi mắt và ngáp, Nam kiểm tra điện thoại: Không có tin nhắn mới. Đã gần một giờ chiều. Tám giờ tối hẹn Hằng, mà từ nha ra chỗ hẹn cũng không xa lắm. Bảy tiếng nữa sẽ làm gì?

Cơn đói kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ. Nam bắt nước sôi, đồng thời lấy gói mì cuối cùng của thùng Hảo Vị mới mua được hai trút tuần ra tô, và chờ.

Cảm giác buồn ngủ vẫn quấn lấy đầu óc Nam. Anh lại lôi điện thoại ra giết thời gian. Nước sôi, úp mì, húp sột soạt. No gọi là.

Nam ngả lưng, lấy hai bàn tay làm gối.

Mưa bắt đầu cất tiếng, và cao giọng, hát ru cho anh.

Thùy hoàn thành chương trình trước thời hạn nửa năm. Hằng thì ra trường đúng hạn. Cả hai đều đang làm nhân viên văn phòng, đồng ra đồng vô. Cơ bản gọi là người đã tự lập. Và cả hai người bạn cùng phòng trước đây cũng rời đi năm ngoái vì yêu cầu công việc. Có lẽ Nam là sinh viên cuối cùng của khóa anh. Nghĩ đến đây tự nhiên Nam muốn nôn. Tay anh lạnh hẳn đi, gần như đông đá. Thu chi tính toán xoẹt qua dòng suy nghĩ, và nghĩ đến việc xin tiền mẹ làm anh tức ngực. Năm nay là năm cuối anh được ở lại trường, nên nếu không qua truôi trót lọt, thì gần như trọn thời trẻ tuổi lẫn mớ tiền và sự quan tâm của cả nhà anh gửi gắm vào há chăng đổ sông đổ bể. Trái tim Nam bị siết lại bởi một bàn tay sắt, lạnh lùng mang tên 'thực tại'. Mưa lớn dần, rỉ rả chút lòng thương xót.

Thùy ra nước ngoài.

Thùy xứng đáng? Nam tự hào vì điều đó. Biết nhau bốn mùa ít nắng, chia sẻ nhau bao chuyện, Nam biết Thùy sẽ thành công, không cách này thì cũng cách khác. Thùy đang tận hưởng cuộc sống gọi là tuyệt vời, hay ít nhất là hài lòng và an nhiên. Có công việc tốt, xinh đẹp, trẻ trung: Mẫu phụ nữ hiện đại hoàn hảo.

Còn Nam vẫn là chàng sinh viên, như buổi chiều hôm ấy.

Nam đấm vào tường. Âm thanh đục vọng ngược lại, trầm, làm nền cho những tức tối khe khẽ thoát ra theo từng cơn nức nở của anh. Game, Hài, Xàm, Nhảm, Mạng Xã Hội, Tin người nổi tiếng, Tin thời sự, Thể thao: Anh chẳng muốn xem, hay chơi bất cứ cái gì cả - Bốn, không, kể từ khi lên Sài Gòn học đại học, anh đã làm tất cả những điều trên, nên mới nghĩ đến Nam đã ngấy đến tận cổ. Đơi anh rơi nhanh đều xuống một cái hố sâu thẳm tối tăm. Còn Thùy, và Hằng, Phong và Luân nữa, và vô số người anh từng gặp, đã đi tiếp từ lúc nào. Tấm nệm lún xuống, hút Nam vào, dính cứng như keo.

Mà tạo sao mình lại nhận lời của Hằng nhỉ, Nam tự hỏi. Mà dù sao nếu không có Hằng, anh cũng chẳng có ai để nói, để giúp anh rỡ mớ bòng bong này. Có thể, rất có thể thôi, Hằng sẽ thả xuống cho anh cọng dây để anh leo lên, như cô đã từng làm trước đây.

Nam thôi không chìm vào sự miên man nữa, anh tập trung vào nhìn vào trần nhà. Trần nhà tối, nơi góc tường có một bóng đèn huỳnh quang buồn hiu. Anh bật dậy, bật đèn, nhắm mắt lại trước sự chói chang nhân tạo, rồi vuốt mặt. Căn phòng sáng sủa và ấm hẳn lên. Nam bật laptop, rồi ù ra nhà vệ sinh rửa mặt để tỉnh táo, xong về lại phòng. Anh nhìn vào màn hình: Ảnh nền nhân vật Liên Minh Huyền Thoại. Nam thay nó bằng tấm hình mặc định của Windows. Ảnh màn hình chờ anh cũng thay nốt. Và dĩ nhiên Nam cũng thay ảnh điện thoại. Sau đó anh mở Facebook lên, xóa ảnh đại diện - là một bức selfie. Khi những thứ ảo đã xong, Nam nhìn một vòng quanh phòng: Vỏ mì gói vung vãi; Tài liệu giấy má lung tung, không được sắp xếp gọn gàng; Áo quần dơ gom thành một cục vất bừa trên ghế; Chén tô lộn xộn, nhét cùng với muỗng đũa trong một cái rổ.

Nam xắn tay áo lên, sắp xếp và dọn dẹp đâu ra đó, trước khi trải ra giường, và gấp mền gọn gàng. Nở một nụ cười với lưng áo lấm tấm, Nam lấy điện thoại gọi cho mẹ.

"Gì thế con?"

"Dạ..."

"Hết tiền rồi hả?"

"Không, việc khác cơ."

"Con làm sao à?"

"Con dọn phòng."

Mưa đột ngột mạnh lên, ầm vang. Mẹ anh không trả lời. Nhưng bà vẫn còn giữ máy. Mất một lúc, bà mới nói tiếp được:

"Con dọn phòng?"

"Vâng."

"Dạo này mưa nhiều con bị ấm đầu hả?"

"Con bị tán vào đầu bởi một người mẹ à."

"Ai thế? Thùy à?"

Nam không đáp.

"Cổ có người yêu rồi phải không? Tiếc nhỉ?"

"Không, vụ việc khác cơ. Về con nói chuyện này sau."

"Hay là nó tỏ tình với con thế?"

"Đã nói với mẹ rồi, về nhà con sẽ nói chi tiết. Giờ con cần nghỉ ngơi một tí."

"Rồi...Rồi... Chào con."

"Dạ."

Nam cúp máy, khẽ siết chặt cái điện thoại trước khi đặt nó xuống giường. Anh quay lại sấp tài liệu của mình đã được chồng ngay ngắn, rồi bắt đầu phân loại. Sau khoảng nửa tiếng, mọi thứ xong xuôi, anh lấy sấp tài liệu tiếng Anh ngả màu vàng ra. Làm bài tập trong đấy mãi kể cả mưa tạnh, làm tiếp luôn đến lúc mặt trời lặn, rồi sực nhớ ra cuộc hẹn, anh cất chúng đi, thay đồ ra ngoài.

Nắng vàng cuối ngày tỏa xuống, trong vắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro