14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam đi qua đi lại trong căn phòng trọ. Cậu đang diện một cái áo sơ mi trắng, phẳng lì, cái quần jean năng động bó vào. Nam có một đôi giày chạy và một đôi xăng đan, và hiện cậu đang phân vân nên mang đôi nào để di gặp Thùy. Khó chọn quá, cậu gọi vọng lên trên gác:

"Tao mặc sơ mi quần jean, mày nghĩ đi giày nào hợp?"

Giọng Luân vọng xuống:

"Đôi nào chả được! Gái thôi mà!"

Nam chửi thầm. Cậu gãi đầu: Đi giày chạy thì trông năng động, còn đi xăng đan thì cổ điển hơn. Nam nghĩ rằng đang phơi phói thế này phải vui tươi lên, thế là cậu mang giày chạy và đi đến chỗ hẹn.

Sau cuộc gọi ngày hôm đó, Nam vò đầu bứt tai kiếm chỗ hẹn đẹp, được mà không quá xa Thùy hay xa chỗ của cậu. Cuối cùng sau mươi phút tìm trên Foody, cậu cũng tìm được: Woke café trên Quang Trung. Nhà của Thùy nói ở Hóc Môn, nhưng thật ra là giáp ranh quận 12, chạy chút sẽ là đầu đường Quang Trung, thời gian di chuyển cùng lắm là nửa tiếng. Từ khu Nam sống qua đấy cũng tốn thời gian tương tự. Nam nghe đâu để cho một mối quan hệ lâu bền, thì hai người cần phải vị trí ngang nhau. Đây có lẽ là khởi đầu tốt.

Thùy không thích hẹn đêm hay tối, vì lối về nhà ban đêm có phần đáng sợ. Những hôm họp câu lạc bộ, cô toàn về trước một tiếng so với mọi người. Nên Nam quyết định sẽ hẹn ban ngày. Chín giờ sáng, mặt trời ló dạng hẳng. Và có nhiều thời gian để Thùy lẫn Nam chuẩn bị. Cậu, như bao lần khác, đến chỗ hẹn hơi sớm. Nhìn lại điện thoại mới hơn tám giờ rưỡi. Cậu quay quay nó trong tay, rồi quyết định gọi Thùy. Cô bảo đang chuẩn bị. Nam bèn gọi nước trước và chờ.

Quán rộng, có hai lầu, nội thất hiện đại mà ấm áp. Tầng dưới là những bàn gỗ hoặc bàn họp lớn, với ghế cây chân sắt. Nam lên trên thấy toàn kiểu bàn trò nhỏ, chia thành từng cụm một bàn hai ghế nệm. Nắng sáng Sài Gòn pha với ánh sáng của bóng đèn tròn tạo thành một lớp màn mỏng dễ chịu, phủ lên tường trơn sơn màu vàng kem. Nam thấy rằng hầu hết những người dưới lầu, ai cũng có một cái laptop, không lướt Facebook thì vẽ bản vẽ hoặc soạn thảo văn bản, không thì cũng xách theo bên mình hàng mớ giấy tờ. Bản thân chỉ có một cuộc hẹn, nên câu quyết định ngồi ở trên lầu, nơi cạnh cửa sổ. Đó là một cái quầy, ghế cao, nhìn ra con đường tấp nập bên dưới. Nắng không rọi đến, nhưng cái ấm thì xuyên qua lớp kiếng phả vào. Bầu trời xanh vãn mây, mọi thứ lấp lóa rạng rỡ.

Chín giờ. Thùy vẫn chưa đến.

Nam tự trấn tĩnh mình. Đường xá Sài Gòn nhiều trắc trở, cô là con gái nữa, có khi do đi chậm nên đến trễ. Cũng có thể là bởi cô lo trang điểm chuẩn bị, nên đi trễ. Cũng có khi... Nam tự gõ gõ vào đầu vì dám nghĩ xui. Mắt anh dõi theo dòng xe cộ, lướt theo từng chiếc xe máy. Ly cà phê sữa đá đã tan hẳn, nhưng Nam chẳng buồn nhấp môi. Miệng cậu đắng dần theo từng khắc. Chợt điện thoại cậu rung. Cuốn cuồng và quýnh quáng, mãi Nam mới lấy điện thoại ra khỏi túi quần được. Thùy gọi. Nam không chần chừ trả lời ngay:

"Alo?"

"Nam ơi!" - Giọng cô khẩn khoảng. Nam nghe rõ tiếng xe cộ ầm vang xung quanh. Tim Nam bỗng hẫng một nhịp.

"Thùy! Sao thế?"

"Thùy... Đến rất trễ nhé." - Cô nhát gừng đáp.

"Sao vậy?"

"Xe mình hư. Cán đinh lủng bánh rồi. Đi nãy giờ mới đến chỗ vá."

"Ừ vậy thôi Thùy về đi. Tí cũng trưa rồi."

"Sorry Nam nha!"

"Không sao mà, có gì hẹn bữa khác. Bye."

"Ừ. Bye!"

Nam thở dài, ngả lưng. Cậu thôi nhìn dòng xe cộ bên dưới mà ngước mắt ngắm bầu trời. Nó xanh trong, thăm thẳm. Không thấy mặt trời đâu. Mây ủ rũ trôi. Rồi từ từ dồn lại, tạo thành những tảng lớn. Chúng lại tập hợp với nhau, và, dù thấy được từ trước, Nam vẫn bất ngờ sao mà trời chuyển mưa nhanh thế. Màu xanh mất hút. Toàn bộ dải trời bị mây nuốt, ngồm ngoàm. Nắng tắt hẳn, trốn biệt. Nam ngáp dài. Cậu không mang áo mưa, nhưng cậu cũng chẳng có động lực về phòng trọ: Về sớm quá lũ kia sinh nghi. Thôi thì cứ từ từ gặm nhắm chút cô quạnh và một nùi thất vọng cũng được.

Mưa tuôn. Mặt kính đính đầy hạt châu. Hơi nước phà, mờ mịt tăm tối. Màn nước dày, che hết mọi vật. Những bóng hình nhòe nhẹt di chuyển, tạo nên những khối đen trừu tượng. Nhà cửa ngủ gục, im lìm. Từng nét khắc cạnh đâm vào nước, xuyên qua cả kính, đến tận tâm hồn Nam.

Ừ thì người ta có lí do chính đáng để không tới, nhưng sao cà phê đắng quá vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro