Mưa Mùa đông (Part 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Lời tựa

Thnh thong nhìn li quãng đường đã đi qua, ta cm thy cô đơn và lc lõng! Mt mình ngã, mt mình đng dy, mt mình vượt qua và mt mình bun. Nhưng cuc sng đâu phi là ch đi nhng cơn bão s đi qua mà là hc cách đng lên trong giông bão. Đi ta như mt viên đá mà người s hu không ai khác chính là ta. Đ nó bám đy rong rêu hay khiến nó tr thành mt viên ngc sáng là tùy….

Có th, tôi chưa đ trưởng thành đ hiu hết cái gi là Tình yêu, và cũng chng đ t tin đ nói rng mình biết thế nào là Ni nh. Nhng cm xúc mà tôi đã và đang tri qua có l ch là s mng mơ v mt tình yêu cao đp ca mt đứa la tui trưởng thành.Tôi không phi là mt nhà văn chuyên nghip, cũng chng phi là mt cây văn tài hoa xut chúng. Nhng gì tôi viết,nhng điu tôi gi gm trong “Mưa mùa đông”- đó là tt c nhng điu tôi suy nghĩ – cái suy nghĩ non nt ở tui hc trò. “Mưa mùa đông” ch mang ct truyn thun túy ca th loi truyn teen, tình yêu trong đó cũng chng lung linh tuyt diu, nó ch là mt mu chuyn nh - mt góc nhìn nho nh v tình yêu. “MMĐ” - nó không quá xa vi vi thc ti, cũng chng u ut, bun thm hay bi thương. Th mà “MMĐ” mang theo đó là s chiêm nghim v mt thi quá kh, sự cố gắng, nỗ lực ở hin ti và tương lai. Mưa mùa đông là thế đy, nó lnh lo, khô khan, nhưng nếu bn biết cm nhn và nâng niu, nó s tr nên m áp đến l kì. Cuc sng cũng vy. Chu khó cm nhn mt chút thôi bn s thy nó tht tuyt vi !!!!

******

Có l cuc sng là quãng thi gian mà con người ta phi hc cách đi din, chp nhn và vượt qua nó. Có người thy mình mnh m, có người tưởng mình yếu mm, nhưng không, chng ai mnh m và cũng chng có ai yếu đui c. Đơn gin là cái cách mà chúng ta đi din và vượt qua nó như thế nào. Hay là chng cn phi làm gì mà đ nhng gì t nhiên nht trong ta lng đng li và trôi đi theo thi gian nếu nó mun như nhng chiếc lá đ mc gió cun đi dù chng biết đi v phương nào?. Biết là bước đi tht chm khi lòng đau nhưng quá nhiu vết thương khiến lòng ta không còn biết cm giác đau na. Nó chai sn như nhng vết sn mà khi vô tình ngonh li, đt nhiên ta cm thy khâm phc chính mình – không l đon đường y ta đã tng đi qua?.....

a. n mưa mùa Đông - không hối hả như nhng cơn mưa rào mùa h, mưa bay bay nhè nhẹ nhưng mang đến cho người ta một hơi lạnh se lòng thm dn vào da tht  – ừ,cái lạnh đầu mùa đã gieo git đâu đây. Gió và mưa, chúng quấn quýt bên nhau trên những con phố dài thấp thoáng người qua lại. Gió đầu Đông đôi lúc vẫn  nhẹ nhàng như thế, từng chiếc lá không níu nổi cành cũng bị gió cuốn đi. Một con nhỏ chừng 16 tuổi, đôi mắt đỏ hoe ngồi thu lu trên hàng ghế đá bên vỉa hè. Mưa không đủ lớn để làm người con nhỏướt như chuột lột, nước mắt nhỏ không còn rơi, nhưng cơn mưa đủ lạnh để thấu hiểu sự lạnh lẽo đến tột cùng trong lòng nó. Một vài ánh mắt khó hiểu của người đi đường lướt qua đứa con gái ấy nhưng lại đảo đi ngay vì thời tiết chẳng chiều lòng người – lạnh. Nhỏ biết điều ấy, nhưng nó mặc kệ. Đột nhiên nó lại  mong người ấy sẽ xuất hiện che ô cho nó, nắm lấy tay nó và dắt nó đi theo. Đây không phải lần đầu tiên nó đội mưa thế này, nhưng sao giờ đây nó cảm thấy mình bơ quá, trống trải quá, cô độc quá…… Suy nghĩ ấy tht viển vông!!!

ri cũng có người đến tht, nhưng không phi là người mà nó mong. Cu con trai y đưa nó chiếc ô màu trong sut. Mt vài ht mưa thm vào mi mt, nh lướt ánh mt vô hn v phía cu, đôi mt y – màu xám tro l lùng. Trong vô thc, cái khonh khc không th nhn ra c chính mình, nh đón ly chiếc ô. Phng pht đâu đó cái dư li ca hơi m nng nàn t bàn tay ca cu….

- Cu c ngi thế này s b cm lnh đy!

- ….. – Con nh không nói gì, dù ch là mt câu cm ơn. Điu đó tht t. Nh biết ch, nhưng có th gì đó đã khiến c hng nghn ng li, khóc không được mà cười cũng chng xong. Xót xa tht đy…..

Cu con trai kia quay sang, cái dáng v thm hi : mái tóc màu ht dy ướt nhp đi, gương mt bu bĩnh nhưng xanh xao tht thu. Có l nh ngi đây cũng khá lâu ri…. Là s im lng thôi, nhưng cu bt gp người con gái ánh mt thơ xa xăm vô đnh, ánh mt bun ti thm chút bi thương, ánh mt cô đc xót xa đến qun lòng. Tâm hn nh lnh lo – Cu nghĩ vy…..

Mt con mèo nh đang mc mưa và th nó cn là s ch che bao bc. Cu là người s làm điu đó ch ?!!!!!!.......

Quay tr li vi hai cc trà sa nóng, cu đưa nh. Li là s im lng và cũng rt t nhiên - nh đón ly. Hương trà sa phng pht ngt ngào, sm nóng lan ta vào bàn tay búp măng. Chng có gì tuyt vi hơn là được nhâm nhi nó vào mt bui chiu mùa đông, dưới cái tri mưa phùn lãng mn này. V socola – cái v mà nh chết mê chết mt mi ngày nh mê lm mà sao hôm nay nó li chng còn ngon lành chút nào c....Cu ta cũng m áp.....ging tht đy......’’ Cái suy nghĩ y bt cht lóe lên khi nh bt gp đôi mt màu xám tro l lùng kia. Có điu nó b b d gia chng vì nh nhn ra cu điu gì đó khác l lm ! Lòng nh -  nh nhàng hơn chút ri.....

H c ngi như thế, ngi cnh nhau trong s im lng đ lng nghe tiếng mưa rơi, lng nghe tiếng gió thi và hơn hết là lng nghe tiếng gi ca trái tim, tiếng gi ca lòng người. Làn mưa phùn y mng manh giăng đy, ph kín hai con người ngi dưới mt chiếc ô mang theo v ngt ca tình bn. Không biết là vô tình hay c ý nhưng dường nhưlàn mưa mùa đông y đã thêu dt lên mt th tình cm đp. Và tình bn ca h : con nh mùa đông Yu và cu nhóc mưa Yin ln dn lên.....

********

  

Yu và Yin bằng tuổi nhau. Không ai dám phủ nhận một điều rằng có một phép màu kì diệu nào đó đã khiến mùa đông có mưa, và mưa bỗng chốc trở nên lung linh hơn mỗi khi đông về – họ trở thành cạ cứng của nhau với tốc độ ánh sáng nhanh đến chóng mặt. Yu không xinh,nhỏ nghĩ vậy. Đứa con gái ấy trầm tính, ai cũng cho rằng nhỏ chín chắn và có một nghị lực tiềm tàng. Nhưng thực chất thế nào thì chẳng mấy ai hiểu được con người thật của nhỏ.Yu thích mùa đông, nhưng Yin thích mưa. Cậu con trai ấy có đôi mắt màu xám tro đặc biệt. Đôi mắt ấy đẹp tuyệt - Yu thấy vậy, nó mang theo chút gió của mùa đông, chút nắng của mùa hạ, có lẽ nhỏ đã thật sự mê mẩn vì đôi mắt ấy.

Nhà Yin cách nhà Yu chừng hơn trăm mét. Từ ngày chuyển đến đây, Yin chỉ có người bạn thân duy nhất là nhỏ. Mẹ cậu thường bận làm ăn công tác liên miên bởi vậy mà Yu có mặt ở nhà Yin ít nhất là 4 tiếng/ngày. Yu thương Yin, và khâm phục cậu nữa. Bố Yin mất vì tai nạn. Biến cố gia đình đột ngột xảy tới khiến cho sự ngây thơ vốn có của một cậu bé 10 tuổi cũng vì thế mà đột ngột biến tan. Gia đình Yin rơi vào cảnh lao đao, mẹ Yin suy sụp. Khung cảnh buồn đau ấy cứ thế diễn ra hơn 3 tháng, cậu bé ấy ít nói hơn, ánh mắt buồn thảm hơn, đơn độc hơn  nhưng có vẻ như cậu cũng trưởng thành hơn nhiều. Thời gian trôi đi, vô tình mang theo những mất mát khổ đau của cuộc sống, Yin lớn lên trong tình thương của mẹ, cậu học được cách tự lập, học được cách vì mẹ mà hi sinh. Yin thương mẹ !

Đôi khi, chính những trải nghiệm cay đắng của cuộc đời sẽ giúp ta chiêm nghiệm cuộc sống của chính mình một cách rõ ràng và chính xác. Hơn ai hết, ta hiểu được bản thân, hiểu được chính mình – nó khiến ta trưởng thành….

****

- Yin à. Cậu đi cùng tớ đến một nơi nhé ?!

Ngón tay búp măng thon dài nhẹ nhàng vuốt một vòng quanh miệng ly trà sữa đang nghi ngút một làn hương mỏng, ánh mắt Yu xa xăm nhìn về phía bầu trời cao rộng ngoài hiên nhà, nhỏ nói bằng giọng đều đều. Yin không trả lời, mà trong từ điển sống của cậu, không nói gì tức là đã đồng ý. Có lẽ hơn ai hết cậu hiểu rằng điều Yu cần nhất là sự sẻ chia ngay những lúc mà nhỏ trầm ngâm như thế này. Yu không phải là một đứa con gái mạnh mẽ, Yin biết được điều đó từ khi gặp nhỏ lần đầu tiên cơ….

Chiếc xe taxi chuyển bánh đưa họ đến một vùng đồng cỏ rộng ở ngoại ô thành phố. Gió se sắt - không khó gì để có thể nhận ra đây là một nghĩa trang. Yin để ý thấy ánh mắt Yu thoáng buồn, nhỏ từ từ dạo bước trên những ngọn cỏ xanh mượt và dừng lại ở một ngôi mộ gọn gàng trên một gò đất cao, bên cạnh trồng một cây hoa sữa nhỏ. “Kei!”- Yin lẩm nhẩm dòng chữ khắc trên tấm bia mộ – ảnh của một cậu con trai. Có vẻ như cậu đã đoán được phần nào những điều mà Yu chuẩn bị nói…..Yin nhìn Yu, cậu im lặng. ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro