Chương 9: Đâu có là người yêu đâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thức dậy khi trời còn se lạnh, tôi vội đánh răng rửa mặt rồi tranh thủ chuẩn bị đồ đạc của mình. Từ sau khi về quê, chẳng biết sao tôi bỏ hẳn thói quen đi đâu cũng cầm điện thoại theo, lần này cũng thế, tôi không may để ở giường, và nhưng cũng may tôi đã kịp xoá số xoá tên liên hệ. Chị Huyền thấy điện thoại tôi kêu, liền đưa cho tôi. Tôi lạ gì mấy con số này, bấm chặn rồi tắt điện thoại trước ánh mắt khó hiểu của chị Huyền.

Chúng tôi thuê xe đạp đi vào sâu hơn, thực ra 11km là đường đến thác, còn suối Mây gần hơn thác Mây, cả nhóm chọn đi xe đạp đôi, rồi vẫn là chị Huyền khởi xướng phong trào rút thăm đi xe chung. Tất nhiên, xác xuất tôi và Minh đèo nhau là dưới 50%, vậy nên cuối cùng tôi và chị Thảo được đi với nhau, có lẽ do cơ duyên, cặp đôi Minh-Minh lại được đồng hành cùng nhau. Tôi không có quá khứ sâu sắc về chị Thảo cho lắm, và giờ thì có lẽ tôi đã hiểu tại sao. Vì tôi bị ngã hôm qua, tay chân cũng bị trầy xước nên chị chủ động đèo tôi. Hơn nửa quãng đường đi, chị không nói chuyện với tôi câu nào. Tôi cũng cứ im im như thế, trời bắt đầu nắng dần lên, tôi lấy cái quạt giấy quen thuộc quạt cho chị. Chúng tôi cứ im lặng như thế, cho đến khi chị cất lời:

"Em có biết chuyện của Minh và Chi không"

Nghe chị nói tôi mới nhớ lại lý do thực sự tôi đi tắm suối vào 11h đêm qua. Cũng không rõ ràng lắm khi tôi chỉ nghe câu được câu không.

"Nhà thằng Minh nợ tiền con Chi, đợt ba nó mất thì càng khó khăn hơn, nhờ có con Chi nên gia đình nó mới không đòi tiền vội, thằng Minh nó phải nhường nhịn con bé đó suốt mấy năm nay"

Chị kết thúc câu bằng một tiếng thở dài, tôi tự nhiên thấy thương cho Minh, khi phải gồng gánh chịu đựng những điều như thế. Tôi "vâng" một câu thông báo đã nghe, chứ thực lòng tôi không biết mình nên làm gì. Thực ra nếu Minh và Chi theo một tình tiết học đường sẽ thích nhau thì không sao, nhưng sự thật là bị đeo bám như thế thật sự khó chịu.

Chúng tôi không lâu sau đó đã đến nơi, trước khi đi thì đã ăn sáng nên ai nấy đều không quá mệt mỏi, à, trừ... chị Huyền.

"Sau mày bớt đòi hỏi nữa nhe con"

Chị Huyền đi cùng anh Dũng, và có lẽ chị đã xung phong chở một thanh niên nặng 80kg đi mà không hề ngần ngại. Anh Dũng ngồi sau cà khịa mấy câu để rồi bị chị Huyền giao lưu võ thuật "nhẹ".

Đây là lần đầu tiên tôi được thấy thác. Nước ở thác rất mát, gần như là lạnh và trong, đường lên thác khá chênh vênh, nếu không cẩn thận còn có thể bị ngã. Ngoài tôi và mấy người bạn của chị thì có lẽ đã đến đây ít nhất một lần rồi. Minh rất thành thạo, cũng rất tự nhiên cầm cổ tay tôi dẫn đi. Đá trên thác có rêu nên cũng khá trơn, tôi trượt một lần liền sợ hãi túm chặt lấy cánh tay của Minh. Mọi người leo cao lắm, tới gần đỉnh thác, còn tôi thì sợ nên ngồi dưới họ 2 bậc. Vẫn là buổi sáng nên cái nắng chưa thể làm con người ta khó chịu, và vì thế nên nhiệt độ nước ở đây làm tôi không thể tắm hay vui đùa. Tôi ngồi ở chỗ có đá cao, lấy chân khua khua làn nước mát lạnh, và ngồi cạnh Minh.

"Sao hôm qua cậu lại ra suối?"

"Ờm, tớ đi rửa đất ở tay, lúc bị gai đâm mà sợ nhiễm trùng nên..."

"Cậu nghe được rồi đúng không"

Tôi chột dạ, bất ngờ không nói được gì. Tôi quay đi không nhìn Minh, dù biết ánh nhìn nơi ấy luôn dán chặt vào tôi.

"Thì.. vô tình thôi, với cũng hông có nghe được gì đâu"

"Hình như cậu tưởng tớ và Chi là người yêu"

Adu sao cậu ta biết, "th..thì trông các cậu rõ ràng thế mà, ai chẳng biết"

"Tớ không hẹn hò với Chi, cũng không thích Chi, đừng có hiểu nhầm"

Tôi chu chu mỏ, "ai thèm hiểu nhầm"

"Đấy đấy cái mỏ này, tưởng bỏ thói quen chu mỏ rồi cơ mà."

Minh lấy tay bóp má tôi, xoay đầu tôi lại nhìn thẳng vào Minh.

"Đáng ghét lắm ấy, có biết tôi đã nhớ cậu lắm không, 9 năm chứ ít à, cậu quên tôi rồi"

Minh xả một lèo, tay vẫn bóp má tôi, làm ra vẻ hờn dỗi.

Tôi có thể cảm nhận được dù người tôi rất mát mẻ với không khí và hơi ẩm ở đây, nhưng mặt tôi thì nóng như sắp bị luộc chín tới nơi. Tôi cứng họng không nói được gì, cũng chẳng bỏ tay Minh ra khỏi mặt tôi, người đàn ông này hờn dỗi đáng yêu quá mà.

"Đôi chim chuột kia, lên đây chụp ảnh nèeee"

Cả nhóm anh chị ở tít trên đấy hô hào, trêu đùa làm tôi ý thức được lùi lại. Minh cũng theo đó bỏ tay ra khỏi hai má của tôi, cầm bàn tay tôi dẫn lên chỗ mọi người đang đứng.

"Nào một, hai, baaaaa"

"Chồ ôi bé Nhi chắc xinh nhất nhóm rồii"

Chị Huyền cười tít mắt, có lẽ chị vẫn luôn là người năng động nhất dù ở bất kì thời tiết địa điểm nào. Chúng tôi sau đó dạo quanh chợ, tìm được một bộ đồ dân tộc và tôi cũng chén được 3 cây lạp xưởng nướng đá. Minh thì vẫn theo cách tự nhiên nhất, đi theo tôi và chị Huyền.

"Sao mà tôi cảm thấy có cái đuôi ở phía sau chị em mình thế nhỉ"

Chị Huyền khịa cậu thanh niên cao hơn chị ấy 2 cái đầu đang đi theo sau, hai tay hai túi đồ của hai chị em.

"Ơ mà còn con Chi, sáng nay dậy cũng quên mất không qua chào hỏi nó"

Minh cau mày ngay lập tức, khuôn miệng cũng trùng xuống một phần: "Em không muốn phải làm như thân thiết với Chi nữa, em đã nhịn đủ rồi"

Chợt thấy không khí không còn vui vẻ nữa, chị Huyền vội vàng đổi chủ đề ngay.

"Bên kia có nhà vệ sinh kìa, thay đồ rồi chụp vài tấm cuối rồi về là vừa đó"

Chúng tôi không thuê mà mua hẳn một bộ đồ dân tộc Dao, hai chị em tìm góc đẹp nhất rồi nháy cho nhau vài kiểu, trong lúc tôi chụp cho chị Huyền thì phía xa xa kia có một cậu thanh niên đội nón rộng vành, chân đi dép cao su xỏ ngón và hai tay ôm đầy đồ của chúng tôi. Tôi nhanh tay bấm chụp locket với tiêu đề "vệ sĩ không lương".

Ăn trưa xong thì chúng tôi lại đèo nhau về homestay nghỉ trưa rồi lên xe đi về. Sau khi bàn bạc về vấn đề chở nhau thì chúng tôi vẫn "u như kỹ" và đi về. Đi được khoảng 20p thì trời bắt đầu mưa, rồi cứ thế hạt mưa nặng dần khiến chúng tôi phải dừng chân tại một trạm xăng. Chỉ có xe tôi là chị Huyền lái, còn lại thì luôn nhường phần lái xe cho nam, cộng thêm trời mưa nên tôi đề nghị:

"Chị Huyền lên xe anh Nhật Minh đi, giờ mưa lớn con gái lái xe không an tâm"

"Mày lại nghi ngờ chị à, không phải lo đâu", chị Huyền khua tay từ chối.

"Mày lên xe bố mày không thì bảo, thằng Minh kia tướng đô lắm, không phải lo"

Anh Nhật Minh gắt lên rồi thẳng thừng đẩy Hải Minh xuống xe, nếu cứ trú ở trạm xăng mãi cũng không được nên đành để Minh chở tôi.

Chúng tôi thi thoảng sẽ đi ngang xe với nhau để nói chuyện tán gẫu nên đi khá gần nhau, nhưng giờ Minh đang đi khá chậm, gần như tách lẻ với hội anh chị đi trước.

"Ủa ơ đi nhanh lên xíu đi không lạc giờ"

"Đường này tớ thuộc lòng, với trời mưa đi nhanh sẽ nguy hiểm.."

Minh ngừng câu nói dở, dù ngồi sau nhưng giọng của Minh cũng đủ để đoán được cậu ta đang cười.

"Hoặc nếu muốn đi nhanh lên với hội anh chị thì phải túm áo tớ chặt vào không ngã đó, cậu thích phương án nào"

Thanh niên này có ý đồ trêu cơ à, tôi không phải nữ chính ngôn tình mà sẽ ngại ngùng e thẹn rồi mắng yêu đâu nhá. Tôi vòng tay ôm hẳn lấy eo của Minh, cằm hơi tựa vào vai, nói nhỏ:

"Bạn cứ phóng nhanh hết cỡ lên cho tôi đi bạn hiền"

Xin lỗi Minh nhưng ta đây mới là sói nhé. Ngay lập tức, Minh giật mình ngồi thẳng lưng, tay vít ga phóng về nhanh nhất hội. Thực sự tôi lo lắng không biết mình có làm rơi tim trên đường hay không.

Về tới nhà thì trời cũng tạnh hẳn, không khí ngoài trời ẩm hơn hẳn, vài giọt nước còn đọng lại trên lá, trên đám mạng nhện xen trong ngọn cỏ. Tôi mua cơm lam khá nhiều, định hí hửng chạy vào chào bà thì cùng lúc tôi thấy một vị khách không mời đang ngồi chễm chệ trên bộ bàn ghế trong phòng khách nhà bà tôi.

______

Mấy keo đoán coi là ai nạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro