Dưới trời mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rằm tháng bảy, bầu trời đổ mưa rả rích.

Những cơn mưa ngâu dai dẳng không dứt, làm dịu dần đi cái nóng mùa hạ, mang đến cái se lạnh dễ chịu mùa thu.

Dưới sự chậm rãi bình dị của thời tiết, con người dường như cũng bớt vội vàng hơn.

Hạ Tịnh Nhiễm đứng trước cửa tiệm sách trú mưa đã hơn mười phút.

Trời mưa mỗi lúc càng một nặng hạt.

Bỗng nhiên có một bóng người phủ xuống đỉnh đầu, có người đến gần, sau đó chiếc ô được đưa đến trước mắt cô.

Hạ Tịnh Nhiễm khẽ nâng mí mắt, nhưng thứ nhìn đầu tiên không phải là sách mà là bàn tay cầm ô kia.

Khớp xương rõ ràng, nhìn thấy cả những đường gân tay, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.

- Cầm lấy.

Anh lại mở miệng, giọng nói lạnh lùng ẩn chứa sự không kiên nhẫn.

Lúc này Hạ Tịnh Nhiễm mới ngẩng đầu lên.

Đứng trước mặt cô là một thiếu niên đơn thuần, cao lớn, vẻ mặt hờ hững, làn da trắng nõn, mặc đồng phục màu xanh đen, khuôn mặt kia dưới ngọn đèn tuấn tú đến mức không giống người thật.

Lông mi anh rũ xuống, mắt đen láy hờ hững nhìn cô, yên tĩnh như hồ nước lạnh, nhìn không ra cảm xúc gì.

Trong nháy mắt, Hạ Tịnh Nhiễm có hơi hoảng hốt, không ngờ ở chỗ này cũng có thể gặp được một người đẹp trai như vậy.

Sự im lặng của nhà sách không biết bị phá vỡ từ khi nào, ánh mắt mọi người rời khỏi sách vở, lén nhìn về phía thân hình cao lớn ở ngoài tiệm.

Thiếu niên để đầu nấm, khuôn mặt nghiêm túc, vẻ ngoài lạnh lùng. Anh cụp mắt nhìn Hạ Tịnh Nhiễm, trên mặt không có biểu cảm gì, càng lộ ra vẻ lười nhác cao quý.

Tầm mắt của hai người đối nhau, ý tức trong ánh mắt của cậu ta tối tăm, con ngươi màu đen thâm thúy, mang theo chút lực uy hiếp, thanh thanh lãnh lãnh, rực rỡ như ngôi sao.

Cô nhìn theo bóng lưng của cậu ta, hoảng hồn.

- Trời mưa còn không chạy đi, lại đi bộ dầm mưa. Đồ ngốc.

Tác dụng chậm thoáng cái đã bắt đầu.

Cô nhanh chóng thu mắt lại, gò má dần dần đỏ lên.

Hình ảnh vừa nãy lại xuất hiện trong đầu lần nữa.

Đôi mắt của thiếu niên hình như bị nước mưa rửa sạch, ướt át trong veo, tựa như dẫn điện, xuyên tới tim, cảm giác tê tê dại dại từ trong lòng dâng lên, truyền tới đầu ngón tay, bàn tay cầm dù run run.

Sợi tóc dính nước, đen nhánh như mực, sống mũi thẳng tắp, môi óng ánh đỏ hồng.

Cô không thể phủ nhận đó là người đẹp trai nhất cô từng thấy kể từ khi tới Thiển Xuyên. Cậu ta có sự tươm tất mà những cậu chàng khác không có, tựa như nam chính trong những bộ phim điện ảnh, toàn thân tỏa ra ánh sáng trắng dìu dịu, dù có đi bao lâu trong biển người chen chúc thì vẫn sạch sẽ không vướng bụi trần.

...........

Lễ khai giảng lúc nào cũng chán. Hạ Tịnh Nhiễm đã nghĩ vậy khi ngồi giữa sân vận động đầy người. Tất cả học sinh đều phải tập trung ở khoảng sân trống trước bục cờ, các anh chị trong Hội Học sinh bận rộn chuyển bàn ghế trên bục, sắp xếp xong xuôi lại bắt đầu bài hoa tươi.

Trình tự khai giảng ngàn lần như một, chẳng khác gì hồi cấp một hay cấp hai.

"Chẳng có chút sáng tạo nào cả"

May sao không nơi nào trong thành phố có những cây rã hương xanh tươi hơn ngôi trường này, tới độ muốn tìm một khoảng trời nắng cũng không thấy, chỉ có những tia sáng luồn lách qua những kẻ lá mà thôi. Hạ Tịnh Nhiễm thấy mình như đang đứng trong một khu rừng rậm, tiếng huyên náo của hơn nghìn học sinh bỗng như trôi tới một nơi xa xôi, những hạt bụi cũng yên ắng trôi nổi giữa chùm nắng

Cô bắt đầu chuyển tầm mắt sang những gốc rã hương, dù việc đó cũng tẻ nhạt không kém

Hạ Tịnh Nhiễm vừa ngoảnh đầu lại đã thấy chàng trai gặp lúc đó. Gương mặt ấy lấp ló giữa mái tóc của hai nữ sinh ngồi phía trước trông còn thanh tú hơn cả hai bạn nữ sinh kia. Hạ Tịnh Nhiễm nghĩ bụng mình với người ấy thật có duyên.

Tô Thất Thất ngồi bên cạnh Hạ Tịnh Nhiễm, hào hứng khoe khoang thành tích hóng hớt của mình

- Mình nghe nói trong số học sinh mới có mấy người giỏi lắm. Không biết có thật không. Nhưng mình cũng hóng được hai người nổi tiếng nhất, một người tên Lương Văn, một người tên Lương Thuỵ

Lời nói của Thất Thất kéo Hạ Tịnh Nhiễm về với thực tại

- Tại sao họ nổi tiếng như vậy?

- Họ là anh em sinh đôi cùng trứng, gương mặt rất giống nhau. Đến cả chủ nhiệm lớp còn khó mà phân biệt được.

Hạ Tịnh Nhiễm thuận miệng đáp lại mấy tiếng, hoàn toàn không nghe lọt.

Cô quay lại tìm kiếm gương mặt ấy nhưng lại không thấy nữa rồi.

Vào giờ nghỉ trưa Hạ Tịnh Nhiễm không xuống căng tin ăn cơm, cô ngồi dưới bóng cây, mang hộp cơm chuẩn bị từ nhà ra

Bất giác, Hạ Tịnh Nhiễm thiếp đi, buổi trưa mùa hạ luôn mang theo hơi nóng, ánh sáng, mùi hương và cả sự lười nhác nữa, tổng thể đó khiến mí mắt cô trĩu nặng, tựa như một hợp chất kết dính cực mạnh vẫn đương nóng hôi hổi.

Hơi thở dần chậm lại, cô chìm vào giấc ngủ. Có rất nhiều buổi trưa, Hạ Tịnh Nhiễm đã đột nhiên lịm đi như thể mất đi ý thức.

Tới khi tỉnh giấc nhìn đồng hồ, cô bật thốt "Giết tôi đi!" rồi vội vàng thu gom đồ đạc, chạy về phía giảng ađường.

Hạ Tịnh Nhiễm vẫn luôn phải hối hận vì tính cách bất cẩn này của mình, tính tình mà Thất Thất chưa bao giờ có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro