Lại gặp nhau rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 giờ 33 phút, tới muộn ba mươi phút, Hạ Tịnh Nhiễm đứng ngoài cửa thở hổn hển, gương mặt thầy giáo lộ vẻ không vui, tới muộn ngay tiết đầu của buổi học đầu tiên, trò đùa này thật quá trớn.

Thầy giáo cằn nhằn vài câu, dù không có ý trách phạt nặng nề nhưng đứng trước bao bạn học mới gặp lần đầu thế này, Hạ Tịnh Nhiễm vẫn thấy hơi xấu hổ.

Sau một phút đứng tại chỗ, cuối cùng cũng nghe được câu "Em vào đi, lần sau nhớ chú ý!" của thầy giáo, cô bèn vội vàng chạy vào lớp, liếc nhìn sơ đồ chỗ ngồi xếp theo mã số học sinh trên bảng để tìm chỗ của mình.

Hạ Tịnh Nhiễm nhét hết đồ vào hộc bàn, vừa thở phào được mấy bận đã nhìn thấy hai chàng trai qua khung cửa sổ, mấy giây sau, họ đã đứng trước cửa lớp. Nào ngờ thấy giáo không hề trách mắng câu nào, chỉ mỉm cười gật đầu để họ bước vào.

Hình như đó là anh em sinh đôi mà Thất Thất nói đến. Khoan đã, hình như một trong hai người đó chính là người mà đưa cô chiếc ô vào hôm đó.

Hạ Tịnh Nhiễm nhìn về phía hai chỗ ngồi còn trống duy nhất trong lớp ngay sau mình lại càng thấy ngại ngùng hơn.

"Họ chính là hai người được tuyển thẳng từ cấp hai ấy hả?"

"Chắc vậy đó, nghe nói sau khi được tuyển thẳng, họ chẳng thèm đi học buổi nào suốt cả nửa học kỳ cuối cấp hai."

" Ai là anh ai là em vậy? Trông giống nhau quá"

"Lương Văn là anh, Lương Thuỵ là em "

Những tiếng bàn tán phiêu đãng trong không trung, theo luồng gió quạt truyền đi khắp cả lớp. Hạ Tịnh Nhiễm cảm thấy mấy người bạn học xung quanh thật lắm chuyện, ấy vậy mà cô vẫn không khỏi ngoảnh đầu nhìn. Đúng lúc đó, chàng trai ngồi bên phải bỗng ngẩng đầu lên, gương mặt tinh tế ngay lập tức lọt vào mắt cô, thế nhưng đôi mắt cậu ta như không hề có tiêu cự, được phủ một lớp sương mù, chẳng thể nào biết người đó đang nhìn lên bảng hay nhìn cô.

Hạ Tịnh Nhiễm vội vàng xoay người lên.

Quạt điện vẫn không ngừng quay, tiếng vang phành phạch kéo mùa hạ ngày một dài hơn.

Phảng phất trong không khí là hương thơm nồng nàn của mùa hạ.

Ngoài khung cửa sổ lại nhuốm một màu xanh ngắt của rã hương.

Hàng ngày, khi ôm sấp bài thi bước dưới tán rã hương che khuất ánh nắng gay gắt, Hạ Tịnh Nhiễm luôn nghĩ thời cấp ba của cô đã bắt đầu rồi ư? Sau khi cô suy nghĩ rất nhiều lần, dấu hỏi cuối câu hôm nay đã trở thành dấu chấm.

Sáng nào cô cũng nhìn thấy hai chàng trai kia, ngay trong lần giới thiệu bản thân trong buổi học đầu tiên cô đã nhớ tên hai người đó rồi, bởi tên của họ rất đặc biệt. Một người tên Lương Văn, người còn lại là Lương Thuỵ

Dần dà Hạ Tịnh Nhiễm cũng phải thừa nhận hai người này thật sự là thiên tài, bởi nhiều khi cô để ý thấy Lương Thuỵ lên lớp không hề nghe giảng, chỉ tiện tay vẽ vời hết bức này tới bức khác trên giấy, còn Lương Văn lại nằm nhoài ra bàn ngủ gật.

Thỉnh thoảng sau khi tỉnh dậy, cậu ta sẽ cầm tranh của Lương Thuỵ qua xem, sau đó vẽ vời linh tinh lên trên, để rồi lần nào cũng bị Lương Thuỵ đá cho kêu oai oái.

Hạ Tịnh Nhiễm nghĩ bụng, nếu là Lương Thuỵ cô cũng đá, bởi chẳng ai vẽ tranh lại muốn tranh của mình bị người khác động vào.

Lương Văn cười với Hạ Tịnh Nhiễm đang ngoảnh đầu nhìn họ rồi nói

- Hi

Hạ Tịnh Nhiễm lập tức xoay người lại, đỏ mặt vì bị phát hiện.

Lương Văn khá thích nói chuyện, cậu ta thường bắt chuyện với cô kiểu "Tên cậu hay thật đấy", đã vậy trong giọng nói còn mang theo sự nũng nịu hiếm thấy ở con trai, đúng là chẳng phù hợp với bề ngoài điển trai cao to của cậu ta gì hết.

Còn Lương Thuỵ dường như luôn mang vẻ mặt lạnh như băng. Thỉnh thoảng có người bắt chuyện với cậu ta, cậu ta cũng chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn người ta, vài phút sau mới thông thả hỏi một câu "Chuyện gì?", đôi mắt không hề có tiêu cự như phủ một màn sương mờ, âm thanh ướt át mà mềm mại tan trong không trung.


Sau khi cơm nước xong, Tiêu Tiêu và Tiểu Ngọc về ký túc trước, Hạ Tịnh Nhiễm cùng Thất Thất đến quầy bán đồ ăn vặt.

Đi đến quầy bán đồ ăn vặt ngoài cổng, Hạ Tịnh Nhiễm không có gì muốn mua, nên ở bên ngoài chờ Thất Thất.

Người bên cạnh rất nhiều, ba cái bàn lớn bên ngoài quầy bán đồ ăn vặt đầy ắp người, trò chuyện, nắm tay nắm chân, ăn mì gói.

Người đến người đi, không tránh khỏi va chạm vai với vai.

Cô di chuyển đến một góc khác.

Xa xa truyền đến cuộc đối thoại của hai người.

Giọng hai bạn nam kia rất cục mịch, lại to rõ, hết sức thu hút sự chú ý của người khác

- Lương Thuỵ, lại dầm mưa sao? Cùng nhau đi về đi.

Hình như Lương Thuỵ...cậu ấy vẫn hay dầm mưa

Hạ Tịnh Nhiễm theo âm thanh nhìn lại, bị đám người rộn ràng trước mặt chắn tầm mắt.

- Không thích!

Âm sắc đặc biệt mát lạnh, so với không khí sau cơn mưa thì nhẹ nhàng khoan khoái hơn.

Trái tim của cô rung động, lại nghĩ tới người thiếu niên hôm đó.

Anh yên tĩnh đi ngang qua người cô, tóc hình như còn nhỏ giọt nước, tóc mai dính vào gương mặt.

Giọt nước rơi từng giọt từng giọt từ sợi tóc đen nhánh kia, làm cho Hạ Tịnh Nhiễm cảm thấy, nước chảy xuống kia cũng sẽ đen như vậy.

Hai tròng mắt đen như mực, tôn lên gương mặt trắng, đặc biệt bắt mắt.

Hạ Tịnh Nhiễm cúi đầu nhìn dù trong tay, ánh mắt có hơi thất thần.

Sau khi về kí túc xá, Hạ Tịnh Nhiễm bắt chuyện với Thất Thất

- Lần trước cậu nói, lớp tớ có hai người sinh đôi giống nhau, cậu nói xem làm sao để phân biệt

Thất Thất nhìn cô, có hơi nghi ngờ tại sao cô đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời

- Tớ nghe miêu tả thì Lương Văn tính cách hoà đồng, còn Lương Thuỵ trầm tính ít nói.

- Vậy theo cậu ai là người cho tớ mượn ô

- Lương Văn, đã đẹp trai lại còn tốt tính.

Nghe đến đây, trong lòng Hạ Tịnh Nhiễm càng thêm chắc chắn, Lương Văn là người cô gặp ở tiệm sách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro