Chap 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


__________

__________

Đêm đó, cô đi bộ về nhà, con đường trong ngõ hẹp, tiếng còi xe máy phía sau thúc giục. Cô vừa định quay đầu lại nhìn thì đã bị tông ngã nhào và quầy trái cây ven đường, chủ tiệm giận dữ chửi ầm lên. May là đường đông đúc, tốc độ xe máy cũng chậm, đầu gối cô chà xuống mặt đường, máu chảy ra. Người lái xe máy cởi mũ bảo hiểm, người xổm xuống cạnh cô.

"Cô có sao không."

Chân cô rất đau nhưng dường như không bằng sự tuyệt vọng trong lòng. Cô cúi đầu xua xua tay, muốn nói không sao nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống. Cô sợ tiếng Anh của mình kém cỏi, chỉ sợ phát âm không đúng. Anh thấy cô gái không nói tiếng nào, tưởng vì sợ đến choáng váng nên anh ngồi xuống. Định kiểm tra vết thương trên chân cô. Ông chủ quầy trái cây tới kéo anh, miệng lầm bầm gì đó tục tĩu. Anh dùng một tay đẩy ông ta ra. Cuối cùng cô cũng ngẩn lên nhìn anh.

"Là anh hả?"

Nhớ tới chân đau lại khóc. Jungkook hoảng hốt, không ngờ cô gái này phiền phức như vậy. Anh bất lực dùng tiếng Hàn bập bẹ nói.

"Xin lỗi."

Ngoại trừ dì Kang là người hiếm khi gặp được, anh là người đầu tiên dùng tiếng Hàn nói chuyện với cô. Anh vừa mở miệng cô như được cho phép, khóc như muốn dốc hết ruột gan. Cô vừa khóc vừa nói.

"Tôi nói tiếng Anh không tốt. Tôi muốn đi học, tôi muốn về nhà, ba mẹ con muốn về nhà."

Bình thường Jungkook phiền nhất những ai khóc nhưng cô nói ba mẹ, tuổi thân của cô đã khiến anh bình tĩnh lại một cách kỳ lạ. Anh đưa tay vỗ nhẹ trán cô.

"Đừng khóc tiếng Anh có gì khó, tôi dạy cho cô là được."

Cô nắm chặt tay anh, ngơ ngác nhìn anh rưng rưng nước mắt.

"Thật sao?"

Nhiều năm sau, anh vẫn nhớ buổi chiều nóng bức đó, mặt trời ngã về Tây. Cô gái nhỏ ngã trên con đường xi măng bẩn thỉu, đầu gối rướm máu nhưng cô hoàn toàn không bận tâm. Chỉ nắm lấy tay anh, mắt đầy chờ mong vui mừng. Chưa từng có ai nhìn anh như vậy.

...

JungKook giữ lời, bắt đầu nghiêm túc dạy tiếng Anh cho cô. Anh lấy sách giáo khoa của cô, dạy cô đọc từng chữ. Không biết anh lấy đâu ra một chiếc máy ghi âm, mỗi ngày phát băng tiếng Anh cho cô nghe. Anh còn quy định cô nói chuyện với anh phải sử dụng tiếng Anh, không biết từ nào thì phải tự tìm ra từ đó. Dần dần cô có thể nghe hiểu bài giảng của giáo viên. Không chỉ vậy, anh còn có thể giảng toán ly hóa, lịch sử địa lý, dường như không có gì anh không biết.

Khi anh giảng bài sẽ đeo kính, chiếc kính tựa lên sống mũi cao thẳng, ngăn đi ánh nhìn dữ tợn trong mắt. Anh trông giống như một thiếu niên nhã nhặn với thành tích ưu tú. Nhưng cô biết Jungkook không phải là người hiền lành.

Anh giống như những yakura trong phim, ăn không ngồi rồi, chơi bời lêu lổng, ẩu đả với bạn cùng trang lứa, tiền nhiều tiêu không hết. Cho dù ở chung một căn nhà thuê nhưng cô không thường gặp anh. Mỗi lần anh lái chiếc mô tô cực ngầu kia về, cô lại lo lắng sợ anh gặp rắc rối gì đó.

- yakura : là thành viên của các tổ chức tội phạm truyền thống ở Nhật Bản.

Thậm chí anh còn dạy cô hút thuốc uống rượu, dạy cô cách đánh nhau, cho cô nghe những bản nhạc rock & roll luôn cuồng loạn.

- rock & roll : là một thể loại nhạc đại chúng có nguồn gốc và phát triển ở Hoa Kỳ trong cuối thập niên 1940 và đầu thập niên 1950, xuất phát từ phong cách âm nhạc của người Mỹ gốc Phi.

"Con gái không nên sống đơn thuần quá."

"Càng ít kinh nghiệm thì càng dễ bị cám dỗ."

Mối tình đầu bao giờ cũng để lại những kỷ niệm khó phai mờ.

...

Có khi cô ngồi ở ghế đá ven đường, nhìn thấy chú mèo mướp hoang, có thể nghe tiếng côn trùng rỉ rả, mùa hè ở đây rất dài. Anh lại nghênh ngang xuất hiện, tiếng xe máy gầm rú trong đêm cực kỳ vang rội. Cô vừa nghe thấy tiếng ở xa thì xe đã dừng trước mặt. Anh xách túi thức ăn mèo rất to đi tới trước mặt cô. Người anh cao lớn, chắn hơn phân nửa ánh sáng. Chú mèo mướp nũng nịu, nhảy lên cào túi thức ăn. Anh và cô cùng bật cười. Anh dơ tay, ngồi xuống cạnh cô, giọng thất vọng.

"Hôm nay không có sandwich à, đói quá."

"Anh đến muộn, sandwich hết rồi."

Việc anh nhận sandwich từ cô đã dần trở thành một thói quen không thể thiếu của anh. Có lẽ không đành lòng trước ánh mắt thất vọng của anh, cô vào bếp nấu một tô cơm trộn đơn giản. Hình như lần đầu tiên anh ăn đồ ăn Hàn Quốc, anh đã ăn hết sạch không sót lại chút nào. Cô cười.

"Đây là món ăn quen thuộc nhất ở quê tôi."

"Quê em ở xa lắm sao?"

Cô ngẩn người rồi giật đầu, đó là một ngôi làng nhỏ phía Tây Nam của Hàn Quốc. Một năm có một nửa thời gian là mùa hè, từ tháng 12 là tuyết rơi dài đặc, nhìn lâu sẽ làm người ta thấy cô đơn.Trời tối sớm, buổi tối đường phố rất yên tĩnh, thành phố nhỏ, không có cả rạp chiếu phim, mọi người sống cuộc đời bình dị. Ai cũng ăn súp bánh gạo và mandu trong dịp tết.

- Súp bánh gạo (떡국) : là một loại bánh gạo truyền thống của Hàn Quốc và Triều Tiên

- Mandu (만두) : là một món bánh gối của người Triều Tiên, tương tự món gyoza của người Nhật Bản.

"Một nơi hoàn toàn khác biệt nhỉ?"

"Đúng vậy."

Cô nhớ lại, khác với sự phồn hoa ở đây nhịp sống ở đó rất yên bình, như thế người ta có thể sống một mình cả đời vậy.

"Vậy quyết định thế đi."

Anh bỗng nói.

"Cái gì?"

"Mùa đông sẽ đến quê em đắp tuyết."

Anh nói rất đương nhiên. Cô giật mình, lắc đầu liên tục.

"Hàn Quốc cách New York rất xa anh ở không quen, ăn cũng không quen."

Anh không nói gì nữa, nhìn cô với nụ cười nhẹ, cô nhìn lại anh. Im lặng một lúc, cô hỏi.

"Nhà của anh ở đâu?"

Anh hơi sửng sốt, sắc mặt tái mét.

"Tôi không có nhà."

Trên thực tế, tất cả những gì cô biết về Jungkook là tên anh. Nhìn mái tóc nâu sẫm của anh thì có vẻ anh là con lai nhưng mắt anh lại màu đen, đó là màu sâu thẳm nhất thế giới. Chưa từng nghe anh nhắc đến bố mẹ hay gia đình mình.

...

Một ngày nọ, cô không kiềm được hỏi dì Kang, Jungkook là người thế nào. Rất lâu sau dì Kang mới trả lời cô chỉ một câu.

"Đừng yêu cậu ấy."

Mấy chữ này như vật gì đó đè nặng tim cô, khiến cô không thở nổi. Có lẽ cô đã ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro