Chap 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lần ở trường cô bị người ta lấy mất tiền. Tiền mất, cô xám xịt mặt về nhà. Đúng lúc gặp Jungkook trước cửa, thấy mặt cô buồn rầu, anh nhíu mày.

"Có chuyện gì vậy? Em không được khoẻ sao?"

Cô sợ hãi cuối đầu, ấm ức kể lại mọi chuyện.

"Không phải đã dạy em đánh nhau sao, quên mất rồi à?"

Tóc xõa xuống rối tung. Anh càng tức giận, không nói một lời.

Ngày hôm sau tan học, Jungkook chờ cô ở cổng trường. Trước mặt anh là đám người đã bắt nạt cô ngày hôm qua cả đám ôm đầu khóc lóc xin lỗi cô. Từ đó về sau, bạn cùng trường thấy cô là điều tỏ ra cung kính, cô mới mơ hồ biết được thân thế Jungkook. Người ta nói anh xuất thân từ một gia đình quý tộc, giao du với cả hai giới trắng đen, cha anh rất thương chiều anh, mẹ anh là người Hàn Quốc. Tiếc là không phải người vợ được cưới hỏi đàng hoàng mà là một người dân nhập cư trái phép, vì vậy không được gia tộc thừa nhận. Cách đây vài năm, không hiểu sao mẹ anh đột ngột qua đời ngay trên đường. Anh mâu thuẫn với gia đình, bỏ nhà ra đi, không chịu quay về.

Trong giờ nghỉ trưa, cô vô tình thấy anh đứng một mình ở góc sân, ánh mắt xa xăm. Cô quyết định lại gần, nhưng lại do dự. Khi Jungkook phát hiện ra cô, anh không tỏ ra ngạc nhiên chỉ khẽ cười, nhưng nụ cười ấy chứa đầy nỗi buồn.

"Em không cần lo lắng về những người đó nữa,"

Anh nói, giọng trầm ấm.

"Anh sẽ luôn ở đây bảo vệ em."

Lời nói của anh như một lời hứa, khiến trái tim cô ấm áp. Nhưng cô không khỏi băn khoăn, liệu sự bảo vệ đó đến từ lòng trắc ẩn dành cho tâm hồn cô đơn lạc lõng, hay là từ những tình cảm sâu kín mà anh chưa dám thổ lộ?

...

Ngày hôm sau là cuối tuần, cô gõ cửa phòng anh. Jungkook lười biếng mở cửa, cô cười hì hì rơ tay ra.

"Anh nhìn này."

Cô gái nhỏ mặc áo ngắn tay trắng, quần jean, trên cánh tay gầy gục có một hình xăm đám mây giống hệt anh.

Một đám mây mềm mại dọc theo cánh tay rất rõ ràng, chỉ anh mới biết nó đau đớn thế nào.

"Em bị ngốc à? Không thể xóa được, em có biết không?"

"Xóa không được mới tốt. Em sẽ luôn mang nó theo bên mình."

Jungkook nói không lên lời.

Anh không vui.

"Em ở bên cạnh anh, anh muốn làm tinh vân, cùng bay với em. Anh không thể ngừng nghĩ về em. Thật ra, anh thích em."

Jungkook ôm cô, như đang mỉm cười, lại cũng như thở dài.

...

Mấy ngày nay trời mưa, lùm cây sau cơn mưa tỏa ra hương thơm tươi mát. Cô ngồi cạnh anh cho Sandwich ăn, cô đặt tên cho chú mèo mướp kia là Sandwich.

"Kiếp sau em muốn làm một cái cây, yên lặng hấp thụ ánh mặt trời, những cơn mưa, sau đó cố gắng biến thế giới trở nên đẹp đẽ hơn."

Anh quay sang nhìn cô, đôi mắt sáng lấp lánh dưới ánh đèn đường tựa như ánh sáng của thành phố, nói với cô.

"Em đã rất tốt rồi."

"Vậy còn anh?"

Anh nhún vai.

"Thật ra anh muốn học điện ảnh, dựa vào khả năng bản thân thực hiện ước mơ."

Cô nhìn anh kiên định.

"Chắc chắn anh có thể làm được."

Ngày hôm sau trời đổ mưa to, dự báo thời tiết có báo. Mọi người xung quanh dường như đã quen, cô là người duy nhất cảm thấy lo lắng. Cô đợi Jungkook dưới ánh đèn đường.

"Em không tìm thấy Sandwich."

Anh cầm đèn pin, vẫy tay bảo cô đi theo, đi dọc con đường lên núi. Màn đêm yên tĩnh, đi đến một đài quan sát trên con đường dốc, cô đặt tay mình vào tay anh. Lòng bàn tay anh ấm áp, kéo cô lên rất dễ dàng. Ở trên đó có thể ngắm nhìn khung cảnh toàn thành phố, dưới chân là ánh đèn của vạn nhà. Những cảnh đẹp bao la hùng vĩ. Mênh mông tráng lệ cũng không khiến người ta khắc ghi cả đời.

Một cơn gió thổi qua, cô nghe tiếng sột soạt. Cô ngồi xổm xuống, một thân hình nhỏ bé chui vào vòng tay cô. Dì Kang bị dị ứng lông mèo nên không thể mang về nhà dì

Cô rầu rĩ ôm Sandwich. Trước giờ cô chưa từng gặp bão nên cô lo cho Sandwich còn nhiều hơn bản thân. Jungkook lấy điện thoại ra gọi. Cô nghe anh nói với người bên kia.

"Tôi mời ăn cơm được chưa."

Không lâu sau, một chiếc xe thể thao to lớn từ chân núi lao tới, dừng trước mặt cô. Một cô gái mặc váy ngắn màu trắng nhảy xuống xe, làn da rám nắng quyến rũ.

Cô ấy cau mày.

"Jungkook, cậu có biết cậu phiền lắm không?"

Nhìn thấy cô ấy Jungkook đi tới nói.

"Đã nói bao nhiêu lần là lái xe chậm thôi mà."

Cô gái kia giữ tay đón Sandwich trong lòng cô. Cô nhớ đêm ấy không trăng, không sao. Đứng trên đài quan sát trên núi có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố. Đó là lần cuối cùng cô gặp Sandwich. Thật ra thì cũng tốt cho nó một mái nhà, để nó có thể bình yên đi vào giấc ngủ tại một nơi cô không biết cũng là một việc đáng mừng. Cô không nói tạm biệt nó, nó không bao giờ ra đi trong ký ức của cô, cô tự nhủ với lòng.

Mùa đông New York đến muộn như lại rất khắc nghiệt, gpiáng sinh là một trong những ngày lễ quan trọng nhất. Đường phố được trang hoàng đèn và vật dụng trang trí đầy màu sắc. Cây thông và dòng chữ Merry Christmas ở khắp mọi nơi. Jungkook chờ cô đi ra biển hóng gió bằng xe máy. Anh hỏi.

"Em muốn đón Giáng sinh thế nào?"

"Đến quảng trường xem pháo hoa."

Xe máy phóng như bay trên đường, những ánh đèn Neon nhấp nháy, từ trên cao nhìn xuống, đêm thành phố như bong bóng, chạm tay vào là vỡ tan. Trong lúc chờ đèn xanh, có một chiếc xe tải đậu cách đó không xa. Cô nhìn thấy vết máu lờ mờ. Cô hơi sợ, rụt cổ lại, hình như tai nạn giao thông.

"Sau này anh đừng đi xe máy nữa, nguy hiểm quá."

Anh đội mũ bảo hiểm nhưng không biết có nghe thấy không. Đến quảng trường, ở đó đã có một biển người. Anh đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Cô quay sang nhìn anh, anh lại quay về vẻ mặt hung dữ trước kia.

"Đừng đi lung tung lạc thì sao? Em lại không biết đường."

Thật ra anh không cần lo. Một năm này, dù là phát âm tiếng Anh hay là ăn mặc, cô đã trở nên giống những cô gái người Mỹ. Sẽ hát tiếng Anh, nhận ra nhãn hiệu của những món đồ xa xỉ khi đi trên đường.

Cô nhìn sâu vào đôi mắt anh, khuôn mặt anh tú sáng bừng lên dưới ánh đèn lấp lánh. Nhịp tim cô đập mạnh, không thể kìm nén cảm xúc, cô nhẹ nhàng hôn lên má anh, đôi môi cô chạm vào làn da ấm áp của anh. Anh bất ngờ, nhưng không chần chừ, anh lập tức kéo cô lại gần và đặt lên môi cô một nụ hôn đầy ân tình. Cả hai như quên hết mọi thứ xung quanh, chỉ còn cảm nhận sự ngọt ngào của đôi môi, nhịp tim hòa quyện và sự gắn kết không thể tách rời. Cùng lúc đó, bầu trời đêm bừng sáng bởi những chùm pháo hoa rực rỡ, từng ánh sáng lung linh phản chiếu lên hình bóng họ. Một khung cảnh lãng mạn và kỳ diệu. Những tiếng nổ vang dội của pháo hoa dường như chỉ làm tăng thêm sự mãnh liệt của khoảnh khắc này, như một bản giao hưởng hoàn hảo.

Thật ra cô cũng không rõ sau đó xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ sau khi xem xong pháo hoa, trên đường về. Tốc độ xe máy đã lên cực hạn, phía sau là tiếng còi xe, tiếng động cơ gầm rú cô ôm chặt eo anh, không dám quay lại nhìn về sau. Mãi đến khi phía trước có mấy chiếc xe cũng lao về phía hai người, xe máy ngã nghiêng qua một bên, buộc phải dừng lại. Trời đất quay cuồng, cô được anh kéo vào lòng, nghe anh nói bên tai.

"Đừng sợ."

Xung quanh đèn xe sáng rực, cô không nhìn rõ được gì. Khi tiếng súng vang lên, anh vẫn ôm chặt cô không buông tay. Cô bỗng có một linh cảm rất xấu, tay không kiềm được run rẩy, nhất là khi anh không chống đỡ được, ngã xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro