#16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy tháng sau....
Trời hôm nay rất xanh nhưng không khí ở thời điểm này rất khó diễn tả,  vẻ mặt ai cũng buồn người khóc,  người im lặng duy chỉ có mỗi Vân vẫn còn cười:
- Con đi rồi sẽ về sao mọi người buồn vậy.  Cười lên nào.
-Đi cố gắng giữ gìn sức khỏe nha con. 
-Vâng. Đến giờ rồi con vào trong đây.  Ba mẹ ở lại giữ gìn sức khoẻ.
-Ừ.
Nói rồi Vân ôm lấy ba mẹ sau đó kéo vali vào làm thủ tục. Khi gần qua cửa Vân quay lại nhìn ba mẹ lần cuối rồi đi khuất hẳn.
-Cô chú Vân đi rồi sao?

-Phong à cháu đến muộn rồi con bé vừa vào trong rồi.

-Vâng.

-Thôi về nào.  Rồi mấy năm nữa nó lại trở về thôi.

Câu nói năm ấy bây giờ liệu còn nữa hay không?  Đông đi xuân đến rồi hạ sang thu về nhưng cô bé năm ấy đã không bao giờ trở về nữa rồi.  Cô ấy đã ra đi vĩnh viễn vào mùa đông lạnh giá giữa thành phố xa lạ kia rồi.  Cứ ngỡ đi để trở về ngay cả lần gặp cuối cũng không được. Hôm nay một ngày mùa đông Phong cầm trên tay bó hoa hồng trắng đứng trước ngôi mộ của một người con gái , trên bức hình ấy nụ cười vẫn nở nhưng có lẽ sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy nụ cười ấy ngoài đời nữa rồi. Cái tuổi 18 đẹp nhất cô đã để lại tất cả mà ra đi.

-Vân.  Em thật tàn nhẫn,  khi anh nhận ra tình cảm của mình thì em đã bỏ mọi người đi rồi. Em biết những người ở lại đau khổ như thế nào không?

...

-Anh thật sự ghét cái sự im lặng của em như bây giờ.  Lần nào cũng chỉ có mình anh nói mình anh trả lời.  Sự im lặng đối với anh chưa bao giờ đáng sợ như vậy.  Ngày anh gặp em,  em không hề nhìn anh một cái chỉ chăm chú nhìn ra cửa sổ một cách vô hồn. Vậy mà ngày em đi anh lại chẳng được gặp em dù một lần cuối,  ngày đó nếu anh nhanh một chút có lẽ anh chẳng hối tiếc như bây giờ. Từ ngày biết em không còn nữa anh cố gắng làm mọi việc để quên đi thời gian quên đi nỗi nhớ về em nhưng...hình bóng của em ở trong trí nhớ anh quá sâu không sao xoá nhoà được. Anh nhớ em!

Nhân duyên trời định.  Sự chia cách âm dương trước sau đều sẽ đến nhưng nỗi đau để lại thì khó khăn phai đi rất nhiều.  Một người sinh ra từ cát bụi cuối cùng lại trở về với cát bụi.  Đau thương hay hạnh phúc đó là điều mà mỗi người chưa bao giờ được lựa chọn.

#hạ
1/7/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro