Niềm đau khắc khoải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi bước đi ra khỏi trường khi trời cũng đã xám xịt những mảng màu tối đen và gió đã gầm thét lên từng cơn nghe thật đáng sợ như báo hiệu một tấm bi kịch sắp đến.
Tôi bật điện thoại đang réo lên.
-Em đến chưa vậy!!!
Tôi nhìn màn hình mỉm cười nhẹ rồi đáp:
-Em ra trường rồi đang đến trạm xe buýt nè!!!
-Vậy à chờ chị lát nhà chị có chút việc đến hơi muộn.
-Dạ.Tôi đáp
Tôi từ từ bước đến trạm xe buýt hằng ngày nơi tôi gặp cô, nơi tôi tìm đến những phút giây bình yên và ấm áp ấy.Tôi đứng dưới mưa giang tay hứng từng hạt mưa vương đầy bàn tay.
Gió vẫn thổi,sấm chớp cũng đã rền vang trên nền trời đen xám xịt,hàng cây ngả nghiêng trong gió, những đứa trẻ con đang nghịch ngợm bên những vũng nước mưa.
Rồi cô ấy đến vẫn trong cái dáng vẻ hằng ngày ấy.Tóc cô vẫn xoã dài,đôi mắt cô vẫn ánh lên sự ấm áp và nụ cười cô vẫn tỏa sáng như ngày hôm trước.Tay cô cầm một bó hoa hồng tươi còn đỏ rực màu máu.
Cô giơ tay chào tôi, mỉm cười bước qua đường đến bên tôi như những ánh ban mai sáng sớm đang đến xóa tan đêm đen lạnh giá.
Cô bước đến nhưng rồi,.. một ánh sáng bỗng vụt qua nơi đây chỉ để lại những cành hoa đỏ còn vương trên dòng nước mưa lạnh ngắt.
Tôi vội chạy đến bên cô đỡ cô trên tay, nước mắt tôi trào ra hòa vào từng hạt mưa lạnh lẽo đã bắt đầu nặng hạt.Cô cười nhìn tôi, đưa bàn tay đang còn ấm của cô lau hàng nước mắt của tôi, cô vẫn cười một nụ cười tươi mặc dù máu đã đổ đầm đìa trên mặt cô.
Cô vẫn cười:
-Dừng khóc,con trai mà khóc là xấu lắm đó.
Tôi vẫn nức nở, chiếc xe gây tai nạn đã vội bỏ trốn trong làn mưa chiều trắng xoá, phố cũng ít người qua nên chẳng ai đến giúp tôi cả.
Tôi chỉ ngồi đó nhìn cô và khóc thôi, cô đưa tay với lấy bó hoa đã vỡ tan đưa cho tôi.
-Chị tặng em, người con trai của chị,hứa với chị phải sống tốt và hạnh phúc em nhé!!! Nếu em mà sống không tốt thì chị không in lòng ra đi đâu.
Tôi nức nở:
-Chị đừng đi,đừng để em lại một mình,....em sẽ không sống nổi nếu không có chị đâu.
Cô vẫn cười nhìn tôi và nói:
-Em ngốc quá chàng trai à,con người rồi ai cũng sẽ ra đi thôi, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.Ông trời đã cho chị sống như vậy là đủ rồi,cho chị có ba, có mẹ, có tất cả và cả em nữa.Đây cũng là lúc chị ra đi rồi, chị sẽ không quên em đâu chàng trai ạ,em sẽ sống,trong,,,... trong kí ức của,...chị.
Cô ấy ra đi thật rồi, ánh bình minh và khoảng trời"thanh bình" của tôi cũng đóng lại rồi!!!
Tôi gào thét như một kẻ điên dại trong buổi chiều hôm ấy.
Chiếc xe cấp cứu kéo lê từng hồi như giục giã gợi nỗi đau triền miên, tôi đưa cô vào bệnh viện hôm ấy như tiễn cô đi vào giấc ngủ ngàn thu.
Ngày hôm ấy cái ngày chia li đẫm nước mắt ấy thoáng đó đã qua 3 năm, tôi giờ đã trở thành một cậu thanh niên cấp 3, mạnh mẽ,kiên cường và cứng rắn.Tôi không còn khóc nữa và cũng dặn dò bản thân không được phép khóc nữa vì những giọt nước mắt ấy làm tôi nhớ về em, về kí ức đau thương ấy, tôi cũng không thích mưa vì mưa đã mang em đến bên tôi và mưa cũng mang em rời xa tôi mãi mãi.Kể từ hôm ấy tôi không còn yêu ai nữa vì trong trái tim tôi vẫn lưu giữ hình bóng em.
Ở nơi xa xôi ấy em có còn nhớ về tôi, có nhìn về phía tôi và có dõi theo từng bước chân của tôi.
Tôi vẫn giận lòng mình rằng không nói tiếng yêu em, để rồi tôi không còn cơ hội để nói ra nỗi niềm mà cậu nhóc ngày ấy đã không dám nói.
Tình yêu là vậy sao, là hạnh phúc khi nhìn thấy nhau mỗi ngày là niềm vui khi bên cạnh nhau và là khổ đau khi rời xa nhau không biết ngày tương phùng.Tôi vẫn hay rơi nước mắt trong mưa, vẫn bồi hồi khi qua chốn ấy và vẫn gọi tên em trong đêm.
Tình đầu khó phai quá phải không em, làm sao để tôi quên được em đây.Tôi vẫn hay làm thơ để cùng gió mang tặng đến em, tôi chẳng biết đặt tên những bài thơ ấy là gì nữa vì nỗi nhớ em là những nỗi nhớ không tên.
Trời lại mưa dầm dề trút xuống, tôi lê bước trên những bãi cỏ xanh biếc còn đọng lại những giọt mưa đến nơi em đang say giấc ngủ,em nằm trên cỏ biếc xanh màu của sự sống,em nằm nơi cửa Phật từ bi,em nghe hằng ngày tiếng chuông chùa ngân vang và dòng kinh lấp đầy ánh sáng Phật Pháp.
Bó hoa tay tôi cầm đang còn chồi non mơn mởn gửi tặng đến em người tôi yêu nhất.Tôi nghẹn ngào đọc cho em nghe bài thơ tình tôi viết dành cho em.
"Nắng vội vàng tắt phố giăng sầu
Mình tôi bơ vơ biết về đâu
Mưa lạnh tuôn rơi tim băng giá
Xóa tan nơi đây mối tình đầu
Tìm em nơi nào trong màn nước
Lời yêu hôm nào chưa vẹn câu
Sao em ra đi không từ biệt
Để phố chiều nay mưa vương sầu".
(FAKTY)
Lãng Tử Mưa Buồn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fakty123