[Mục lục][HTTCCNVPD][Băng Cửu ] Chí Tử Phương Hưu - Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả:  Ngã Tựu Thị Soái Phá Thương Khung

Thể loại: Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện đồng nhân, Lạc Băng Hà (Băng Ca) x Thẩm Thanh Thu (Thẩm Cửu), tu nhân giới, huyền huyễn, đam mỹ, H văn.

Edit & Beta: Mều Ăn Tạp

Thượng

Sườn núi cao chót vót, gió lạnh thấu xương mang theo sương tuyết lạnh lẽo tàn nhẫn thổi đến, tuyết trắng dưới chân cơ hồ muốn dày ba thước. Thẩm Thanh thu ánh mắt rời rạc, cơ thể xụi lơ vô lực  nằm trên mặt đất. Gò má trắng bệch, đôi môi tím bầm khô nứt, tứ chi bị lạnh đến tê dại mất đi tri giác. Y phục trên người cơ hồ rách nát tàn tạ không thể tả, khó có thể che đậy được thân thể mà chống đỡ phong hàn. Y cả người cuộn lại không nhịn được run rẩy, phảng phất sự dằn vặt tàn khốc cuối cùng, muốn sống cũng không được muốn chết cũng không thể. Tâm trí và tinh thần đều đang bờ vực tan vỡ, mà y hiện tại, đến cả chút khí lực để cắn lưỡi tự sát cũng không còn.

Ngay khi Thẩm Thanh Thu nghĩ mình đang bấp bênh bên bờ tử vong, thì một đôi màu giày đen bỗng xuất hiện dưới tầm mắt. Thẩm Thanh Thu vô cùng chật vật  ngẩng đầu lên, y nhìn thấy Lạc Băng Hà đang cười như không nhạo báng chính mình, giống như bản thân bây giờ chỉ là giun dế, bị hắn chà đạp mà ra sức giãy dụa, lấy lòng hắn, nhục nhã cầu xin sự sống.

Lạc Băng Hà hiện tại vô cùng thoả mãn. Thẩm Thanh Thu như đã vô tình trượt chân rơi thẳng xuống vũng bùn  Tiên Nhân, nhiễm một thân bụi bặm nhân thế, không còn nữa dáng vẻ xuất thần phiêu dật hôm nào

Một cước dùng sức đạp lên bàn tay thon dài của Thẩm Thanh Thu, cảm giác xương gãy kịch liệt đau đớn trong nháy mắt ập đến, ngón tay phát ra tiếng vỡ nát, làm  không nhịn được cả người co giật. Đôi mắt đột nhiên trừng lớn, nước mắt tranh nhau chen lấn tuôn ra, đầu óc trống rỗng không cách nào suy nghĩ, y rốt cục vứt bỏ vẻ kiêu căng lúc trước, hướng đối phương khổ sở cầu xin:

“Buông tha ta! Van cầu ngươi giết ta đi!”

Y run rẩy giơ bàn tay còn lại lên vung vẩy loạn trong không trung, thần trí mơ hồ khóc gào thét muốn cầu xin Băng Hà buông tha chính mình.

Người kia lại không hề lên tiếng, nhếch miệng nở nụ cười. Lạc Băng Hà vô cùng trào phúng dùng mũi chân nâng cằm của Thẩm Thanh Thu lên, đáy mắt hé qua một tia khinh bỉ cùng xem thường, có chút hững hờ nói:

“Sư tôn quá làm ta thất vọng rồi, nguyên tưởng rằng ngươi có thể có bao nhiêu cốt khí, không nghĩ tới dễ dàng như vậy liền xin khoan dung, thực sự quá không thú vị.”

Hắn muốn đem tôn nghiêm của đối phương toàn bộ đạp dưới chân, để Thẩm Thanh Thu chỉ có thể ở đây kéo dài hơi tàn, người không ra người quỷ không ra quỷ mà tồn tại. Lạc Băng Hà cảm nhận được thứ cảm xúc không tên làm nổi lên hưng phấn, phảng phất muốn đem toàn bộ cả gốc lẫn lãi đòi lại!

Thẩm Thanh Thu giống như một con búp bê vải rách nát, không nhúc nhích nằm yên trên mặt tuyết lạnh lẽo, ánh mắt trống rỗng, khuôn mặt có chút dại ra, trong miệng chỉ là liên tục tự lẩm bẩm:

“Buông tha ta, van cầu ngươi!”

Y từ lâu thật sự không phân biệt được chính mình có phải hay không điên rồi, bằng không như thế nào có thể tiếp tục chống đỡ ? Tất cả những dằn vặt mà Lạc Băng Hà đưa cho, không chỉ có là những vết sẹo hay đau đớn, mà là từng giọt nhỏ từng chút ctuwngf chút một phá nát cơ thể người này

Giống như đã nhìn quen hình ảnh này, Lạc Băng Hà thờ ơ nhìn, muốn xuyên thấu qua nam nhân đầy người bụi bặm, khổ sở, đang nằm giãy giụa kia. Cũng cười nhạo chính mình ngây thơ, cũng là như vậy thấp kém chật vật  quỳ gối một bên Thẩm Thanh thu , giống như  con chó vẫy đuôi cầu xin, khàn giọng khóc gào thét cầu xin y đừng đối xử như vậy với mình. Nhưng sư tôn của hắn lần nào cũng căm ghét  liếc nhìn, tay áo vung lên đem chính mình gạt ngã ở lạnh lẽo  sàn nhà, y cười lạnh nói với mình ngươi không xứng, không xứng được coi là người mà đối xử, chỉ là một đứa con hoang thật buồn nôn! Lời nói lạnh lùng tàn nhẫn đó, lại như một cái lưỡi dao sắc mạnh mẽ đâm thẳng vào tim, đem Lạc Băng Hà băm làm vạn mảnh, hắn thống khổ muốn khóc lên, tràn ngập bi ai rồi lại không thể nào phát tiết, chỉ có thể đem thân thể chính mình cuộn lại thành một đống, núp ở góc tối âm u tự liếm láp thương tích khắp người

Lạc Băng Hà giống như cảm thấy dơ bẩn vô cùng, dùng chân đạp lên đầu y, liều mạng đem người kia ấn sâu vào trong tuyết, ánh mắt ngày càng âm u:

“Câm miệng! Ta có cho ngươi xin tha sao? Thẩm Thanh Thu, lúc ngươi đem ta đẩy vào chỗ chết, tại sao không nghĩ nên hạ thủ lưu tình? Bây giờ ngươi cũng tự hiểu hoàn cảnh của bản thân đi!” Hắn lạnh giọng nhắc nhở, vô tình tàn nhẫn đem tia hy vọng cuối cùng của đối phương đánh nát.

Thẩm Thanh Thu giãy giụa trong chốc lát, sững sờ, sau đó kích động giằng co, đáy mắt hé ra tia căm ghét, khinh bỉ trừng mắt, gào lên với Lạc Băng Hà:

“Lạc Băng Hà, ngươi thật đáng thương! Rõ ràng là hận ta như vậy, lại không nỡ động thủ! Có bản lĩnh liền trực tiếp giết ta, ít nói nhảm!”

Rơi vào trong tay Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu tự biết bản thân nhất định sẽ không thể nào sống sót đi ra ngoài, so với việc bị thứ súc sinh này dằn vặt ô nhục, không bằng chết sớm một chút cho thống khoái!

Nhưng Lạc Băng Hà ánh mắt liền lạnh đi một chút, cười cười dồi dào hứng thú  ý nói với y:

“Muốn chết? Tốt! Nếu như ngươi chết rồi, ta liền đem Nhạc Thanh Nguyên băm thành tám mảnh, sau đó ném đi cho chó ăn. Thẩm Cửu, ngươi nói xem đề nghị này thế nào?” Muốn chết? Vậy cũng phải xem chính mình có nguyện ý không đã, để hắn hoàn thành tâm nguyện cho y

Giống như vừa được ban ơn, lại giống như sét đánh ngang tai, Thẩm Thanh Thu lê thân thể lạnh để tê liệt của mình đứng dậy, run lẩy bây vươn tay túm chặt lấy vạt áo của Lạc Băng Hà, kích động lắc đầu, liều mạng muốn cầu xin hắn chứng thực lời nói bay nãy  là thật hay giả:

“Ngươi… Ngươi là nói thật sao? Hắn còn chưa có chết? Nhạc Thanh Nguyên còn chưa có chết!??” tâm tình y đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp, có hân hoan, có cay đắng, thở một hơi, cuối cùng lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, nước mắt không cản được mà rơi xuống

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà Nhạc Thanh Nguyên có thể khiến ngươi để tâm?! Hắn như vậy có quan trọng không? Gương mặt Lạc Băng Hà phút chốc chìm vào giá lạnh, ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo, nhìn Thẩm Thanh Thu vì người khác mà rơi lệ, một cỗ đại hỏa vô danh trong nháy mắt bùng lên ngực, đem lý trí của hắn thiêu huỷ, đố kỵ cùng ghen tuông khiến người điên cuồng. Hắn không chút do dự đem người kia trực tiếp cưỡng chế ở trên mặt tuyết, kéo hai tay y kiềm lại lên đỉnh đầu, Thẩm Thanh Thu nháy mắt bị ép khuất nhục nằm ngửa trên mặt đất.

“Làm cái gì!! Súc sinh! Ngươi điên rồi sao? Cút ngay!”

Thẩm Thanh Thu sợ hãi  gầm lên, y không biết bản thân mình lại đụng vào giây thần kinh nào của đối phương, nhưng nhìn vào ánh mắt đối diện bản thân chằm chằm không hề che giấu dục vọng, khiến cho Thẩm Thanh Thu đột nhiên nảy sinh cảm giác vô cùng sợ hãi, không biết lấy khí lực ở đâu ra muốn tránh thật xa hắn, nhấc chân mạnh mẽ hướng trên người đối phương đá vào.

Nhưng Lạc BăngHà chưa hề dỡ xuống phòng bị, một quyền liền bắt được mắt cá chân của đối phương, tàn nhẫn nổi lên một nụ cười gằn, sau đó trực tiếp tàn nhẫn bẻ khớp của y. Đau đớn sắc bén tập kích, trán Thẩm Thanh Thu thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, thống khổ kêu rên lên tiếng, thân thể trong nháy mắt xụi lơ ngã xuống.

Thoả mãn nhìn Thẩm Thanh Thu không cách nào phản kháng lại, Lạc Băng Hà không hề có một tiếng động cười nhẹ

“Sư tôn, ngươi vẫn là đừng tiếp tục mơ hão muốn rời khỏi! Nếu như  còn muốn Nhạc Thanh Nguyên hảo hảo sống sót, vậy chỉ dùng nơi này ngoan ngoãn hầu hạ đệ tử!”

Ngón tay của hắn xấu xa vuốt dọc theo bắp đùi, ám muội  uy hiếp nói. Thẩm Thanh thu vô cùng buồn nôn, đáy mắt dâng lên cỗ trào phúng:

“Biến thái! Nguyên lai ngươi lại có chủ ý này!”

Không để ý tới câu trào phúng của y, Lạc Băng Hà cúi đầu ở bên cổ y cười:

“Sư tôn, người nên suy nghĩ kỹ càng. Cơ hội ta đưa cũng không nhiều, còn không hảo hảo nắm chặt, đệ tử không thể làm gì khác, bắt đắc dĩ đành ủy khuất Nhạc Thanh Nguyên cho chó ăn rồi.”

Hắn không nhanh không chậm mở đai lưng của Thẩm Thanh Thu

Biểu cảm của Thẩm Thanh Thu lộ ra một vẻ bối rối, miễn cưỡng bày ra một bộ dáng vô cùng không để ý cười gằn:

“Muốn giết cứ giết, sự sống chết của hắn cùng ta có quan hệ gì đâu! Còn không mau cút đi!”

Đối với đụng chạm của Lạc Băng Hà khiến bản thân rất để ý, cố ép cơ thể không ổn liều mạng né tránh.

“A sư tôn quá ngây thơ rồi, ngươi cho rằng chính mình còn chạy thoát sao?”

Lập tức hắn thô bạo xé rách đơn bạc y phục của đối phương. Thân thể trần trụi tiếp xúc với mặt tuyết lạnh lẽo khiến Thẩm Thanh Thu giật mình, con ngươi hiện lên một tia sợ hãi cùng hoảng loạn, vội vàng khép hai chân lại liều mạng né tránh:

“Không được! Cút ngay!”

Thân thể  lạnh lẽo, tâm tình trong lòng lại từ từ lan tràn ra  hàn ý, sợ rằng bí mật của mình rốt cục muốn lộ ra ngoài ! Thẩm Thanh Thu giống như đem cả tính mạng mãnh liệt chống lại, móng tay sắc bén ở trên mặt Lạc Băng Hà lưu lại một vệt máu.

Đáy mắt trong nháy mắt nổi sương, xem ra hắn vẫn là đánh giá thấp năng lực chịu đựng của sư tôn rồi! Lạc Băng Hà thô bạo trở tay, thanh âm vang dội vang lên khiến Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, hai gò má trong nháy mắt cảm thấy bóng rát đau đớn, loại cảm giác vô lực cùng nhã lần thứ hai ập tới, Thẩm Thanh Thu cắn chặt răng gào lên:

“Cút!” Chỉ bằng tên súc sinh này cũng dám đánh chính mình!

Lạc Băng Hà hơi nhíu mày, khóe môi cũng cong lên, như là trào phúng người này còn chưa hiểu sự thực, rõ ràng chỉ là con cá nằm trên thớt để mặc người xâu xé, vậy mà vẫn còn vọng tưởng từ trong tay mình thoát đi!

Hắn dùng sức tách hai chân y ra, chỗ tư mật trong nháy mắt lộ ra ngoài, Thẩm Thanh Thu không nhịn được kinh hãi kêu to:

“Không muốn, không được!”

Biểu hiện rõ ràng kinh hoảng cùng căng thẳng.

Lạc Băng Hà nhíu mày,  không hiểu vì sao y lại phản ứng kịch liệt như thế, nếu như chỉ là căm ghét bị mình xâm phạm, nếu lấy tính tình Thẩm Thanh Thu ra nói thì nhiều lắm cũng coi như bị súc sinh cắn một cái, cắn răng nhẫn nhịn, không đến nỗi điên cuồng chống cự như thế này. Nhưng sau khi Lạc Băng Hà triệt để tách hai chân Thẩm Thanh Thu ra, thấy rõ thân thể của y, đáy lòng nhất thời yên lặng, tất cả đều không thể giải thích rõ ràng

Thẩm Thanh thu trên mặt lộ ra một tia lúng túng, thân thể trở nên run rẩy, trong một thoáng nói không ra lời, nhắm chặt mắt lại. Lạc Băng Hà thì từ ngơ ngẩn phục hồi, bày ra dáng vẻ giống như giám thưởng bảo vật quý hiếm cân nhắc mà cười lên:

“Nguyên lai sư tôn còn ẩn giấu bí mật như thế này, đạo ngã của người là súc sinh, như vậy ngươi vậy là cái gì?” Nghe hắn phun ra ngôn từ nhục nhã, Thẩm Thanh Thu cả người đều chấn động, nhếch môi không nói một câu.

“Thân là nam nhân nhưng lại mảnh mai nhỏ bé như vậy, ngươi nói xem mình có phải hay không là trời sinh dâm đãng? Đáng đời để cho nam nhân tiến vào!”

Lạc Băng Hà dùng lòng bàn tay thô bạo ở trên bộ phận mềm mại mẫn cảm mạnh mẽ đánh một cái, hô hấp của Thẩm Thanh Thu lập tức dồn dập, trên mặt không hề che giấu sự thù hận, y nắm chặt nắm đấm chịu đựng hắn bắt nạt.

“So với việc nghĩ xem nên giết ta như thế nào, sư tôn chẳng bằng ngẫm lại xem nên dùng chỗ này lấy lòng đệ tử ra sao đi!” Biết được y đang ở đáy lòng nghĩ cái gì, Lạc Băng Hà vui vẻ câu lên đôi mắt mị hoặc, rõ ràng ám chỉ rõ ràng chuyện sẽ phát sinh kế tiếp.

“Câm miệng!” Thẩm Thanh thu tức giận nhìn chằm chằm.

Lạc Băng Hà cười, một lần nữa ức hiếp thân thể của Thẩm Thanh Thu, ngón tay men theo viền môi y cẩn thận miêu tả, biểu hiện vô cùng hưng phấn:

“Sư tôn là nên cảm thấy vinh hạnh, dù sao ta cũng là ngươi người đàn ông đầu tiên của người.”

Thẩm Thanh Thu khó chịu cau mày, đang muốn mở miệng nói mấy câu, liền cảm thấy hạ thể bị một vật chạm tới, nhất thời cả người đều cứng ngắc.

Cùng lúc, y nghe thấy Lạc Băng Hà ở bên tai mình, ác liệt trào phúng nói:

“Sư tôn, đây chính là báo ứng!”

============================

Chưa xong, còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro