Chán quá ae

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/Mưa, âm nhạc, cà phê và cậu/

----------------


Tokitou Muichirou có một thói quen, khi làm việc cậu sẽ nghe nhạc và thường lẩm nhẩm theo giai điệu của nó. Những thanh âm đó từ đầu là sở thích và dần dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống nhạt nhẽo của cậu. Nó giúp quên đi cái sự trống trải kì lạ mà chính cậu cũng không hiểu tại sao lại có! Phải, thật kì quái khi tâm trí Muichirou luôn thôi thúc cậu tìm kiếm một ai đó, một ai đó xóa đi sự cô đơn đeo bám cậu từng ngày từng ngày này. Nó vốn dĩ là linh cảm thôi, nhưng sau đó lại xuất hiện rất nhiều trong giấc mơ của cậu. Về một cậu bé bị che mất một phần khuôn mặt và luôn miệng cười gọi tên cậu. Muichirou muốn biết người đó là ai, nhưng việc tìm kiếm rất vô vọng!

Đeo lên chiếc tai nghe quen thuộc, mở một bài nhạc yêu thích nào đó. Muichirou bước đi vô định trên những cung đường hoa lệ của thành phố. Cậu đang đi đâu? Cậu sẽ đến những nơi nào? Liệu nơi ấy sẽ giúp cậu tìm được điều gì đó mới mẻ chứ? Chẳng ai biết đâu, chỉ cần nó giúp cậu ra khỏi xa thật xa ngôi nhà lạnh lẽo ấy là được.

/Eighteen, we were undergrad

Stayed out late, never made it to class, uh/

- Mưa rồi.. - Đưa tay lên đón những giọt mưa xuân đầu mùa, cậu quên mang ô rồi thì phải? Chẳng nhớ đâu! Muichirou thì có bao giờ muốn lưu lại thứ gì trong đầu mình, việc phải ôm đồm một điều gì đó thật sự rất mệt mỏi đấy!

Cơn mưa không những không có dấu hiệu ngừng lại mà thậm chí còn lớn hơn, đứng ngoài đường chờ mưa ngớt thật sự là một ý tưởng tồi đấy! Nên ghé vào một nơi nào đó thì hơn, cậu không muốn về nhà chút nào. Nơi đó cô đơn lắm, Muichirou và Yuuichirou đã tách ra ở riêng từ lâu rồi. Anh ấy muốn học theo trường mình mong muốn mà, hai anh em thì có bao giờ cùng tính cách và sở thích đâu? Đành chịu vậy. Đánh mắt sang bên kia đường, nơi biển của một quán cà phê đang sáng đèn. Ánh sáng ấy không đến mức ấm áp đâu, nhưng nó cũng che đi được cái bóng tối cô quạnh bủa vây lấy cậu lúc này.
___________________
*Rinh*

- Ah, chào mừng quý khách! - Một cậu nhân viên mỉm cười khi chiếc chuông treo trên đầu cửa tiệm kêu lên. Dấu hiệu cho thấy có khách ghé tiệm!

- Thật sự xin lỗi ngài, nhưng hiện tại quán đã hết bàn. Ngài có thể ngồi chung với vị khách khác được không ạ? -

Muichirou nhìn lướt một chút không gian trong quán, có lẽ vì mưa nên khách vào đông hơn mọi khi hoặc cũng có lẽ là như vậy từ đầu? Cậu không thích nơi đông người lắm, nhưng giờ ở ngoài còn tệ hơn. khẽ gật nhẹ, và chờ sự sắp xếp từ cậu nhân viên kia. Không gian bài trí trong đây khá ấm cúng, vài chậu hoa nho nhỏ được sắp xếp trên các ô cửa sổ, cùng một số bức tượng hình như là các vị khách làm tặng cho quán? Thêm giai điệu nhẹ nhàng nào đó kết hợp cùng tiếng mưa rả rích bên ngoài, Muichirou thật sự như được giải tỏa mọi muộn phiền vậy, rất dễ chịu!

/Outer Richmond in a taxi cap

You were sweating bullets on the way to my dad's

And oh, you said: "Baby, think we're movin' too fast!" ah-ah/

Cậu nhân viên kia lúc này đã quay lại cùng với vài ba phần nhẹ nhõm trên mặt, hẳn là đã tìm được chỗ ngồi cho cậu rồi đấy.

- Xin lỗi vì đã để ngài chờ, bên này! Mời ngài đi theo tôi -

"Cung kính quá nhỉ? Kệ đi, đằng nào thì mình cũng sẽ quên thôi" Bước từng bước theo người phía trước, nhân viên đưa cậu đến một góc khuất nhỏ, nơi đây yên tĩnh hơn hẳn phía ngoài kia. Mặc dù tất cả số bàn vẫn lác đác vài ba người, nhưng hình như họ không ngồi nói chuyện, chạy deadline chăng? Muichirou được ngồi cạnh một cậu bạn có vẻ ngang tuổi, người nọ đang vùi mình trong chồng sách vở và cái máy tính trước mắt. Hình ảnh quen thuộc của các học sinh, sinh viên sắp trễ deadline, tiêu biểu như Yuuichirou vậy!

- Xin chào..? Xin lỗi vì đã làm phiền, tôi có thể ngồi đây được chứ?-

- Vâng, cậu cứ tự nhiên - Không một lần ngẩng mặt, cùng câu trả lời đại khái qua loa. Sinh viên trễ deadline nọ vẫn cặm cụi với mớ bài tập như núi trên mặt bàn, bên cạnh là cốc cà phê sữa đá đang tan dần cùng miếng bánh socola đang ăn dở. Cậu ta quên sự hiện diện của chúng rồi à? Hẳn là tồn nhiều bài lắm đây.

Muichirou đưa mắt nhìn ra phía cửa sổ bên cạnh, bầu trời vẫn tối mịt mù và làn mưa thì vẫn tạt vào đây. Chúng hẳn thất vọng lắm khi bị chặn ở ngoài? Cứ nhìn như vậy một lúc dù thậm chí cậu còn chẳng biết bản thân đang nhìn điều gì. Ánh mắt ấy đưa ra mông lung lắm, vượt qua cả màn mưa cơ. Cùng với mớ suy nghĩ hỗn độn không có trật tự trong đầu cậu, như đưa cậu đến vùng đất nào đó xa xôi, giúp cậu tìm được điều cậu mong mỏi. Quên đi cả cốc Latte đã được phục vụ mang ra tự bao giờ, quên đi cả không khí tĩnh lặng kì quái mà bàn của cậu và cậu bạn kia đang có.

"Điều mình mong muốn..? Là gì nhỉ?"

/And I swear the magnolias flashed are smile (flased are smile)

And that's when I caught me hoping you'd stay a while (stay a while)/
________________________

- Yaaaaaaa...xong rồiiii - Bạn sinh viên kia vươn vai một chút rồi nhìn về đống deadline bị dồn cả kì nghỉ của mình. "Chậc, không ngờ làm lâu như vậy luôn á, biết vậy đáng ra mình không nên để dồn rồi! Cô Kochou và thầy Shinazugawa cũng ác quá đi? Cho vậy có mà chết người thật á".

- Ểh? Mưa từ bao giờ vậy? Lớn thế này thì sao về đây??? -

- Ủa? Cậu là ai? -

- ? -

- ??? -

Hai cặp mắt cứ thế nhìn nhau chằm chằm một lúc rồi Muichirou mới thoát khỏi trạng thái đơ tạm thời. Cậu nhàn nhạt kể lại chuyện của 30 phút trước cho bạn sinh viên kia nghe, hình như bạn này chưa ngấm được tình hình hay sao mà lag thế? Sinh viên bây giờ thường có trí nhớ ngắn hạn như vậy hả? Quả là phải để một lúc bạn kia mới giật mình mà hiểu được câu chuyện.

- Ahah ngại quá, xin lỗi cậu. Tôi khá nhiều việc bận nên không để ý xung quanh -

- Tôi tên là Kotetsu, sinh viên năm hai của trường Kimetsu. Rất vui được làm quen -

"Năm hai? Vậy là hơn tuổi mình nhỉ? Trông anh ta có ngang mình thôi mà sao năm hai được hay vậy?"

- Tokitou Muichirou, học sinh cấp 3 của Sekirei. Rất vui được làm quen, Kotetsu-san -

- Ểh? Tôi còn tưởng bằng tuổi tôi nữa. Cậu cao dữ ha Tokitou? Mà Sekirei hả? Tôi là cựu học sinh của trường đó nè, tôi gọi cậu là đàn em được chứ? -

- ..Tùy anh -

- Xì, lạnh lùng dữ -

Muichirou không hiểu, tại sao vị đàn anh trước mặt mình lại nói chuyện tự nhiên đến thế. Dù sao hai người cũng là người lạ cơ mà, thế này có phải quá vô tư rồi không? Tuy vậy nhưng cậu lại không cảm thấy khó chịu lắm, thậm chí là thấy việc này có chút quen. Chỉ là không nhớ từ bao giờ..

/Baby, I'd give up anything to travel inside your mind

Baby, I fall in love again come every summertime/

Hai con người xa lạ cứ vậy làm quen nhau, rồi họ sẽ đến một mức tình cảm nào đấy mà chính họ cũng không giải thích được. Nhưng đó là chuyện của sau này, hiện tại có lẽ cũng chỉ coi nhau là những người bạn gặp một lần rồi thôi. Ai mà biết duyên phận sẽ đẩy hai trái tim cô đơn này đi xa đến mức nào cơ chứ? Đó là vấn đề của tương lai mất rồi.

_______________

- Ah bạn tôi đến đón rồi! Tôi phải đi đây, hẹn gặp lại nhé đàn em rong biển - Nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc trên bàn, Kotetsu quay lại mỉm cười chào cậu nhóc mới quen rồi rời đi.

"Anh ta...vừa cười phải không? K-khoan đã, nụ cười đó giống hệt như trong giấc mơ của mình! Chẳng nhẽ anh ta biết điều gì về nó??? Mà rong biển gì cơ??" Đôi mắt xanh vô hồn kia như sáng lên. Muichirou muốn chạy ra hỏi nhưng anh ta rời đi mất rồi, nhanh như một cơn gió vậy! Thở hắt một hơi, cậu thầm mong sẽ gặp lại đàn anh kia một lần nữa, cậu rất muốn hỏi về giấc mơ kia.

______________

- Nè Kotetsu, anh đã nhắc em là phải mang ô trước khi ra cửa rồi mà. Rõ ràng hôm nay dự báo thời tiết đã bảo sẽ mưa! - Tanjirou cầm theo một chiếc ô xanh đưa cho đứa em của mình, riêng cậu thì dùng ô khác rồi.

- Em quên mất..Hứa lần sau sẽ không như vậy đâu ạ! -

- Thật là..! -

- Ểh??? Ủa K-kotetsu?? Sao em lại khóc?? -

- Hả?? C-cái..?! -

/My daddy taught me to choose wisetry

But you don't have to try

'Cause, baby, I fall in love again every summertime/

................


*Ngày hôm đó, dù không nhận ra nhưng có lẽ Muichirou đã tìm được mặt trời nhỏ, mặt trời mà sẽ xóa đi cơn mưa ngoài kia ra khỏi cuộc sống của cậu rồi..

___END___

Writer: Chanz Anjola

P/s: Duma đây là bản nháp thứ 3 của tớ ae ạ=)))) Một bản 690 chữ, một bản 1010 chữ=))) Tớ đang phân vân nên đăng hay xóaaa. Eo ơi viết không nổi luônnn!!! Tớ không đọc lại nên có lẽ văn sẽ khá tệ (nếu không muốn nói là ncc). Dạo này cô S giấu tên gợi ý cho tớ nhiều plot thú vị phết=)) Ai muốn ái tử thi không ạ

P/s2: Ai gợi ý cho tớ bộ truyện MuiKotet nào hay hay được không ạa, đói hàng viết quáaaa, dạo này toàn pú tranh thui:(((

*Ngoại truyện nè🐧 (cảnh báo OOC):

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro