2. 🍁

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngỡ chuyện tình đôi ta đến thiên đàng cũng không thể lay chuyển
Ngỡ như đôi ta đã xây nên chuyện tình đẹp nhất thế gian
Ngỡ như chuyện tình đôi ta sẽ không bao giờ tan vỡ
Vậy mà tất cả đã sụp đổ... kết thúc thật rồi

Mùa hạ nóng nực oi ả năm ấy

Là cậu nắm lấy tay tôi truyền thêm sức mạnh

Là cậu trao tôi hi vọng

Là cậu ngỏ lời thương tôi, là cậu hẹn ước về tương lai đôi ta

Chính là, cậu là người đầu tiên mở lời, người đầu tiên nói lời thương

Người yêu tôi là cậu, người làm tôi đau cũng là cậu

Năm ấy ta mãi rong ruổi về những kí ức đẹp đẽ

Nhìn nhau một khắc thoáng qua, lại ngỡ như đối phương là cả đời của mình

Vô tình lọt thỏm vào ánh mắt nhau, cũng là vô tình khắc sâu hình ảnh người kia vào trong trí nhớ

Nhìn những nơi đôi ta từng đi, từng qua, từng ở bên nhau, tim lại bỗng nhiên quặn thắt

Vẫn là ích kỷ mong rằng cậu sẽ nhớ, lại là tuyệt muốn cậu đừng giữ lại trong tim

Hạ chuyển thu sang

Thời tiết lạnh dần rồi, lá bắt đầu vàng, dần rụng rồi

Từng chiếc lá bay đi, đến tận khi cái cây chỉ còn trơ trọi

Gió đem lá đi, cũng vô tình đem cậu theo mất rồi

Lá phong vào mùa, rất đẹp, cũng rất đau

Cây phong năm ấy vẫn sống, tôi vẫn chăm sóc nó như lời hẹn ước với cậu

Tôi muốn khi gặp lại, chúng ta nhất định phải thật rực rỡ trong mắt nhau

Phải thực đem hết hình ảnh đối phương khắc thật kỹ, thật sâu vào tim

Cuối mùa rồi, lá phong cũng không còn bao nhiêu nữa

Những chiếc lá cuối cùng vẫn là không chịu nổi sức gió mà cuốn đi, cuốn theo cả một hồi ức đẹp

Đông về lạnh lẽo, cậu nơi nào?

Bao giờ trở lại? Thấy nhớ tôi chưa?

Chẳng lẽ cậu không muốn cùng tôi ở bên nhau nữa sao?

Sao cậu lại quên rồi? Là cậu nói yêu tôi trước kia mà

Cậu nhất quyết đứng mãi ở nơi đó không chịu về sao?

Không còn cái nắm tay nào cho mùa đông năm nay nữa...

Năm này, và cả năm sau, những năm tiếp theo sẽ vẫn vậy

Sẽ không còn bàn tay ấm áp nào chịu bao bọc tôi nữa

Sẽ không còn ai nguyện vỗ về tôi từng giấc ngủ sau gần ấy ác mộng

Tuyệt nhiên sẽ không còn... không còn nữa...

Bây giờ, và cả tương lai cũng tuyệt sẽ không

Xuân về hoa nở rực vùng trời

Yên bình một góc chờ cậu, chỉ thế thôi

Nhẹ nhàng đem hoa vun xới, tưới nước

Mặt tĩnh lặng nhưng tâm thật nặng nề

Muốn nói nhưng lại thôi, ngập ngừng mãi, vẫn là đem tâm tư giấu kín đi thì hơn

Sóng yên biển lặng, tâm nổi bão

Nước mắt rơi xuống, pha loãng đi bức hoạ năm nào

Đã cũ, mục nát, vẫn là nguyện đem theo

Chấp niệm là cậu, đời đời kiếp kiếp vẫn là thế

Xuân đến Hạ sang Thu đi Đông tới

Cuối cùng tôi vẫn là nguyện chờ cậu về

- Muichiro, cậu biết không? Ngày ấy tôi gặp cậu, hình ảnh của tôi rực rỡ phản chiếu trong đôi mắt cậu khiến tôi thật sự rung động bằng cách thức nào đó

Người à, trên này thật vui, thật ấm

Nhưng tôi lo cho người quá, người ở đấy liệu có đau không? Liệu có còn ai nguyện bảo vệ người không?

Còn ai nguyện đem người trong mưa che chở dưới mái hiên, ai nguyện vỗ về người trong từng giấc ngủ không?

Người ơi, tôi xa người rồi, vậy nên xin người hãy chăm sóc tốt bản thân

Người đau 1 lần nhưng tôi đau vạn lần, cầu xin người đừng đối xử tồi tệ với bản thân

Đông về liền phải mặc áo thật ấm, tôi không bên người được nữa

Sẽ không ai thay thế được vị trí của tôi trong tim người, tôi biết, vậy nên người à... nghe lời tôi nhé

Đừng đến gặp tôi sớm quá, tôi sẽ đau lòng đấy

Người à, tình ta ngắn quá

Chưa kịp nở mà đã úa tàn rồi

Nhưng phải làm sao?

Khi mầm cây đã chớm

Cắm sâu rễ vào trong tim can

Không muốn nhớ tới, lại không thể quên đi

Yêu đến quặn thắt tim gan, vẫn là tình ta dang dở

Vẫn là nuối tiếc, vẫn là không thể buông

Người ơi, tôi từng nghĩ

Giá như mọi thứ chưa từng xảy ra

Giá như ngày ấy ta đừng chạm mắt

Đừng yêu, đừng thương

Đừng coi nhau như cả cuộc đời

Thì có lẽ khi phải chia cắt như bây giờ

Sẽ không đau, không tổn thương

Nhưng nào có giá như?

Nếu có giá như, tôi và người có thể khổ sở như bây giờ sao?

Nhưng người ơi, đừng hiểu nhầm nhé?

Tôi yêu người lắm, không muốn người phải đau

Gặp nhau là do duyên số, còn ở bên nhau được hay không là do ý trời

Vậy thà rằng đừng gặp, còn hơn là đến và làm tổn thương nhau

Nếu ngày đó gió trời không nổi,

Hoa không ngát hương và người không lao vào,

Không lao vào chốn nguy, không lao vào tầm mắt tôi

Thì có chăng, người sẽ hạnh phúc

Sẽ đầy tốt lành, sẽ vui vẻ mà cười

Mặc dù đôi ta sẽ chẳng thể biết nhau

- Tanjiro, người liệu hay... Rằng ngày ấy, khi nhìn vào mắt người, tôi đã nhìn thấy cả cuộc đời mình ở trong đó

_vzysk🎐_
                                                          7/8/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro