Lá phong năm ấy rơi lại vô tình viết lên một thanh xuân đẹp đẽ
Cũng vô tình viết lên một tình yêu nồng nhiệt si cuồng, lại lặng thầm, tao nhã
Người ơi, tôi nào có tội?
Tôi biết rõ một khi chấp nhận làm một Trụ Cột, phải chấp nhận đối mặt với cái chết bất cứ lúc nào
Nhưng người ơi, tôi không cam tâm
Tuyệt không cam tâm
Tôi còn chưa kịp cùng người nắm tay đến răng long đầu bạc
Chưa kịp cùng người đón từng đợt gió thu se lạnh mà người thường hay nhắc tới
Vẫn là tiếc nuối, muốn quay lại khoảng thời gian ấy để bù đắp
Gặp được gia đình, người thân, tôi vui lắm chứ
Nhưng thật đau lòng, vì tôi lại không thể gặp lại người nữa
Tôi muốn bên cạnh gia đình, bất quá lại vẫn là muốn thêm cả người nữa
Vì người... cũng là gia đình của tôi mà...
Tôi tham lam?
Tôi có sao? Tôi bất quá cũng chỉ là mưu cầu chút tình thương bị thiếu thốn cần bù đắp mà thôi,
Chỉ là mưu cầu được cùng người mình yêu sống trọn đời trọn kiếp bên nhau mà thôi
Như vậy cũng là sai sao?
Tôi tiếc nuối năm ấy không đứng về phía người
Không bảo vệ, không quan tâm người
Không trân trọng người sớm hơn
Không để ý người sớm hơn
Thì có lẽ, sẽ không có những nuối tiếc
Ngọn lửa đúng là sẽ có lúc tàn
Nhưng vậy thì sao?
Tàn rồi chẳng phải chỉ cần châm lên là sẽ cháy lại sao?
Vì cớ gì lại không châm? Vì cớ gì lại buông bỏ...
Cứ cho là cố chấp
Vẫn là chẳng phải người ta luôn cố chắp vá lại những đoạn tình đã rách nát không thể lành
Vẫn là cố gắng gắn lại những mảnh gương vỡ cho dù chúng đã không thể y hệt như ban đầu sao?
Bất quá chỉ là một chữ tình, sao lại khổ sở đến vậy
Cũng chỉ là người, mà sao tôi lại yêu đến thân tàn ma dại như thế
Từng cử chỉ, những nỗi chấp nhất dịu dàng
Nhẹ cười, lại như đem cả gió xuân tới
Cuốn đi cái nắng chói chang giữa trưa hè
Trao một ánh mắt, lại say cả đời người
Thiếu niên dương quan rực rỡ, cười đến vô tư vô lự
Từ năm nào đã không còn
Chỉ còn nét trưởng thành, chín chắn, duy nhất dữ lại là vẻ ôn nhu lại tĩnh lặng như nước
Tôi lần đầu tiên yêu người
Chỉ sợ bản thân làm không tốt
Khiến người cảm thấy tình yêu bất quá cũng chỉ như thế mà thôi
Đến khi chết đi rồi mới biết
Thì ra người yêu tôi đến mức chỉ cần có tôi ở bên
Người đã mãn nguyện
Tình yêu là cả chặng đường, không phải là cột mốc
Tôi không muốn đánh dấu, vì tôi biết, bản thân có mất trí nhớ bao nhiêu lần,
Cũng tuyệt sẽ không quên được người
- Tanjiro, tôi chưa từng muốn mất cậu giữa dòng đời... vì dòng đời dài lắm, tôi sẽ không thể tìm được hình bóng của cậu thêm một lần nào nữa
Đêm dài lắm mộng, tôi nhớ cậu nữa rồi, Muichiro
Cậu ở đó chắc hạnh phúc lắm nhỉ?
Đúng rồi, chắc chắn sẽ hạnh phúc
Vì vậy tôi không thể ích kỷ mà giữ lại cậu cho bản thân được
Tôi khóc rồi này
Cậu không dỗ dành tôi nữa sao
À... tôi quên mất... cậu đi rồi
Có lẽ tôi rất phiền nhỉ?
Nên cho đến tận bây giờ cậu vẫn chưa về...
Muichiro à, cậu hứa hẹn về chúng ta sau này
Là chúng ta sau này
Nhưng chẳng có chúng ta bây giờ
Không có cậu, thời gian trôi thật nhanh
Không có cậu, tôi có thể làm tổn thương bản thân bao nhiêu tuỳ thích
Có thể không ăn, không uống, không ngủ
Có thể không cần quan tâm sức khỏe
Mặc kệ thời gian trôi đi
Không có cậu thực sự bình yên đến lạ...
Đến đau lòng...
Tình yêu đôi ta vốn dĩ không mất đi
Nó vẫn ở đấy
Chỉ là...
Người không còn...
Đáng lẽ năm đó khi cậu cất bước đi
Tôi phải bước tới và nói rõ ý muốn của bản thân
Rằng nếu chết hai ta sẽ cùng chết
Nếu sống hai ta liền cùng nhau mà sống
Không thể để ai ở lại, ai liền đi
Không nên đứng từ xa nhìn hình bóng cậu đã khuất dần sau ánh trăng
Khi người ta yêu tất nhiên sẽ muốn ở lại, không ai muốn phải rời đi
Chỉ là dòng đời đưa đẩy đôi ta
Cuối cùng vẫn là chia ly, âm - dương cách biệt...
Diều bay rồi, dây dứt, về thôi
Người đi rồi, day dứt, vừa thôi
Nhưng mà... sao có thể không day dứt?
Sao có thể không đau?
Khi đậm sâu đã lỡ trao trọn con tim
Không còn đường lui, cũng không thể quay đầu
Không ai bình thường khi yêu, bởi vậy khi yêu rất dễ đánh mất lý trí
Có điều yêu là xuất phát từ con tim chứ đâu phải lý trí?
Khi đã yêu đậm sâu một cách mù quáng, còn ai muốn dồn lực chú ý vào thứ nào khác ngoài người mình yêu
Chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước
Chỉ là nhung nhớ, chỉ là đau
Chỉ là yêu nhau nhất thời, lại là day dứt cả đời
- Muichiro, tôi có rất nhiều người ở bên, tuy nhiên tôi vẫn cảm thấy cô đơn, vì đơn giản họ không phải cậu...
_vzysk🎐_
8/8/2023
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro