Mùa hoa anh đào trắng ấy ở bên cạnh người
Giờ chỉ còn lại là một giấc mộng xưa
Trận chiến đến hồi kết rồi
Tất cả mọi thứ
Sắp kết thúc...
Tôi sẽ được cùng người sống những tháng ngày yên yên ổn ổn
Được cùng người dẫm chân lên bờ cát ướt đẫm
Ngả lưng trên ngọn đồi chỉ toàn cỏ và hoa
Tôi sẽ nắm tay người, cùng người đón năm mới
Trao người những nụ hôn mà cả hai thường khát khao
Ủ ấm người trong vòng tay mặc kệ gió trời cứ nổi
Tôi sẽ viết nhạc, viết lên những lời hát
Viết lên bài ca chỉ thuộc về hai ta
Rằng nó sẽ có tên là "Cầu mong" và "Ước nguyện"
Cầu mong cho hai ta một đời không dang dở
Cầu mong cho hai ta mãi không chia lìa
Và rằng ước nguyện tình ta sẽ không thay đổi
Nguyện đời nguyện kiếp tuyệt không quên người
Tôi như lạc lối vào trong khu rừng mà người tạo ra rồi
Người luôn tồn tại
Sâu thẳm trong tâm trí này
Trong trái tim
Trong từng nhịp đập, từng hơi thở
Từng giấc mộng và cả trong tiếng hát
Người vẫn luôn hiện hữu
Từng ánh nắng xuyên qua kẽ những bóng mây
Người rực rỡ tựa thiên thần rơi xuống
Rơi xuống vòng tay tôi
Rơi vào trái tim này
Ôi cơn gió mùa hạ
Thổi đi những giấc mộng tuyệt đẹp
Ngay cả khi không thể nhìn thấy nhau
Tôi vẫn sẽ yêu người hơn bất cứ điều gì
Miễn là người
Ừ, chỉ người thôi
Không phải người thì sẽ không là ai khác nữa
Ngay sau khi trận chiến kết thúc
Tôi liền đi tìm người
Tôi chỉ muốn gặp người ngay lúc này
Muốn xác nhận rằng người vẫn bình an, vẫn sống
Nhưng khi đến nơi
Hiện thực tàn khốc đến mức tôi không muốn nhìn
Cánh tay người đứt lìa
Gục xuống...
Tôi nghe tiếng tim mình vỡ vụn
Tôi muốn trốn tránh, muốn chạy
Nhưng chân tôi không thể cử động, liền như có ai giữ chặt
Chưa bao giờ tôi muốn móc mắt bản thân như bây giờ
Rằng tất cả những thứ tôi thấy đều là giả dối
Vậy mà cho dù tôi có chớp đi chớp lại đến đau cả mắt
Vẫn không có thay đổi, dù chỉ một chút
Tôi chết lặng, nhẹ nhàng quỳ xuống bên cạnh người
Mong muốn ôm người vào lòng
Nhưng tôi nhỏ bé quá người ơi...
Tôi vẫn chỉ muốn được người ôm vào lòng
Được người sờ nhẹ lên mái tóc, nhìn người tận hưởng sự mềm mại từ tóc qua từng kẽ tay
Xoa xoa khuôn mặt mà tôi yêu nhất
Gọi mãi tên người, gọi, gọi mãi...
Cho đến khi từng vết thương trên người lành lại
Mắt người mở ra, mang màu của quỷ
Người mất khống chế, từng chiếc vảy gai góc đâm xuyên qua từng lớp thịt trong tôi
Vết thương cũ lại chồng vết thương mới
Dẫu vậy, nó cũng không đau bằng thứ khốn khổ mà tôi đang phải đối mặt
Người thành quỷ rồi...
Tôi phải làm gì tiếp theo đây? Phải làm sao?
Giết người ư? Không! Tôi không muốn nghĩ đến
Nhưng nếu không giết người, lại làm cách nào biến người trở lại?
Trong lúc suy nghĩ, tôi chẳng hay người đang tiến lại gần mình lúc nào
Tôi vẫn đứng im, mặc cho người đi lại càng ngày càng gần
Những người bên cạnh muốn lao lên, nhưng tôi lại cản họ
Được chết trong vòng tay người
Tôi thật sự không hối tiếc đâu
Nhưng nếu người đau
Tôi có thể chịu nhìn người như vậy khổ hay sao?
Trong lúc tôi còn đang chìm trong đống suy nghĩ ngổn ngang
Đã có một bóng hình nhanh lướt qua
Tôi chỉ kịp nghe tiếng kiếm cắt ngọt lịm
Chiếc đầu của người... lăn lóc lại gần chỗ tôi...
Mắt tôi mở to, phải một lúc sau tôi mới nhận thức được những việc vừa diễn ra...
Hoảng loạn là thứ đầu tiên tôi cảm thấy
Chân trụ không vững, tôi nhanh chóng liền ngã xuống
Đem hai cánh tay run rẩy ôm đầu của người
Người nhìn tôi, người... người lại cười rồi...
Nhưng sao người lại cười? Tại sao đến tận khi chết người vẫn cười... Tại sao? Tại sao? Vì cái gì... Vì cái gì mà người vẫn cười tươi như thế?...
Như thể tất cả chỉ là một ác mộng... như thể tất cả chuyện từ trước đến nay chưa từng diễn ra
Sao lại như vậy?... Sao tôi lại bỏ lỡ người nữa rồi?...
"Phải sống tốt đấy! Yêu cậu lắm Muichiro! Đừng qua đây sớm quá nhé?"
Ánh nắng chiếu lên
Người tan dần... tan dần...
Rồi hoá thành cát bụi
Bay vào hư không...
Tôi đưa tay lên hòng muốn lấy lại những thứ còn sót lại
Nhưng đã không còn... không còn cái gì nữa...
Lá rơi xuống rồi, tôi biết
Không lâu sau mùa thu lại quay về, nhưng không còn là mùa của tôi nữa...
Tôi điên, điên rồi
Túm chặt lấy áo Shinazugawa
Muốn trách, muốn đánh
Cuối cùng vẫn là buông tay
Giờ có trách, có đánh, có hận thù
Người cũng đi rồi... không còn ý nghĩa...
Mỗi năm đều có một mùa thu
Nhưng có lẽ về sau, người ở mùa thu năm ấy sẽ không thể nhìn thấy nữa...
Lấy thanh kiếm của bản thân
Một đường xuyên mạch cổ
Mặc kệ những tiếng hét thất thanh đang gọi tên của mình
Tôi vẫn gục xuống
Chí ít, tôi vẫn có thể đi theo người
Thật xin lỗi, người đã nói rằng sẽ có lúc người phải rời bỏ tôi để khiến tôi mạnh mẽ hơn và đối mặt với cái thế giới đầy khắc nghiệt này
Nhưng người quên mất thế giới của tôi lại chính người
Rằng không có người, tôi sống thực chết cũng không khác nhau là mấy
Trước khi nhắm mắt, tôi đã nhìn thấy hình bóng người
Nhẹ đưa đôi tay ra, ôm tôi
Tôi đã nở một nụ cười... một nụ cười mãn nguyện
Ngày ấy, có một cái xác đến tận khi chết vẫn mỉm cười
- Tanjiro... Xin lỗi vì không thể khóc vì người, trái tim tôi đã quá nặng trĩu với nhiều nỗi đau. Tôi chỉ có thể im lặng, hoàn toàn im lặng
#_vzysk🎐_
22/8/2023
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro