Cậu ỷ bản thân nhỏ hơn tôi
Nên liền như vậy tổn thương tôi sao?
Hơn 4 năm rồi
Ừ, kể từ ngày cậu xa tôi
Bỏ tôi đi đến nơi đất khách quê người
Tôi không chắc bản thân có liệu đang ổn hay không
Tôi chỉ lo cho cậu nơi xa ấy mà thôi
Cậu liệu có ăn uống đầy đủ
Có mặc ấm, có đắp chăn
Có ngủ đủ giấc như những gì tôi thường nhắc nhở cằn nhằn hay không?
Tôi vốn không nỡ nặng lời với cậu, chỉ còn cách nhẹ nhàng nhắc nhở rồi pha thêm chút nũng nịu
Dỗi dỗi để cậu ấy nghe lời
Căn nhà xập xệ trong một con ngõ nhỏ
Nóng nực khi hè về
Lạnh lẽo khi đông tới
Nguy hiểm khi bão tràn
Lại ấm áp như thế
Lại có hai con người cố gắng vì nhau như thế
Dẫu nghèo, dẫu đói, dẫu khổ
Vẫn một lòng vì nhau nguyện ở lại
Giờ đã mất
Mất từ lúc nào? Không biết
Tại sao lại mất? Không hay
Từng có hai con người ôm ấp nhau trong chiếc chăn rách nát, nằm dưới cái chiếu lạnh căm
Vẫn dựa sát vào nhau mang lại chút hơi thở ấm áp dẫu chẳng hề có tác dụng dưới cái thời tiết rét mướt đến âm độ
Từng có hai con người ngày ngày làm lụng, ngày ngày cố gắng
Chỉ mong giúp đỡ đối phương, chỉ mong đem lại cho đối phương một hạnh phúc đơn giản
Cùng nhau dắt chiếc xe bánh đi loanh quanh con phố
Dẫu bán được ít, vẫn là vui đến lạ kỳ
Có lẽ cho dù có khổ sở đến đâu
Có cậu ở bên sẽ không còn nữa
Mùi hương của cậu luôn đặc biệt
Một mùi đặc trưng đến không thể nhầm lẫn
Thứ hương ấy ám ảnh tôi đến mức tôi ngỡ rằng cậu ấy đang ở ngay bên cạnh tôi chứ không phải là một giấc mơ
Vô tri vô giác như hiện tại
Tôi cứ nghĩ chúng ta có thể đi cùng nhau xa hơn và lâu hơn nữa
Nhưng cho đến bây giờ
Khi tôi nhìn lại, thì ra tôi và cậu ấy đã bỏ lỡ nhau một đoạn rất xa rồi...
Tôi có thể nói lời tạm biệt đến cả ngàn lần
Nhưng tôi thực ra vẫn chưa tìm được cách rời đi
Sợ, rất sợ, sợ cậu buồn khi một mai trở lại
Dưới ánh sáng ban mai, sương mù hơi đọng lại
Cậu sẽ không thể tìm thấy tôi
Sẽ liền như vậy lo lắng, như vậy bất an
Sức khỏe của tôi ra sao cũng được
Nhưng chỉ riêng cậu thôi
Hãy để bản thân tận hưởng cuộc sống một cách trọn vẹn
Hãy giữ sức khỏe của cậu thật tốt cho đến khi cậu gặp lại tôi
Chúng ta đúng người, cũng đúng thời điểm
Dẫu vậy, ta vẫn không thuộc về nhau...
Sợ mất đi cậu, người mà tôi vốn dĩ chưa từng có được
Lại cảm thấy thất tình, trong khi đó ta vốn dĩ chưa thật sự trao nhau một buổi hẹn hò
Cậu đem hành lí, đến nơi nào tôi chẳng biết
Bao nhiêu lời muốn nói
Bao nhiêu lời chưa nói
Bao nhiêu lời không thể nói
Muốn nói rằng cậu làm ơn đừng đi
Chưa nói rằng tôi lo cho cậu biết bao
Không thể nói rằng tôi rất yêu cậu
Rốt cuộc, vẫn chỉ có thể đem lời nuốt ngược vào trong
Người đi rồi, nói hay không cũng không còn quan trọng nữa
Từng yêu nhau
Xem nhau là cả tương lai mai sau
Vậy mà giờ chúng ta chẳng ở lại bên nhau...
Tôi chẳng biết làm gì
Vì cứ bước tới người càng đi
Một bước, hai bước
Lại xa dần, xa dần
Cho tới khi khuất bóng
Vẫn không thể chạm vào
Cả ngày lang thang trên phố không muốn trở về
Hai ta chẳng hứa được như ngày xưa nữa đâu
Ngày trước thì lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy
Nhưng giờ thì lửa gần rơm, lâu ngày rơm rớm nước mắt
Lần đầu tôi uống rượu là vì muốn tạm thời quên đi cậu một thời gian
Lần sau cũng uống rượu, chỉ khác là vì không thể quên
Dạo này dạ dày tôi luôn rất lạ, không tốt
Chắc hẳn là do đau lòng
Bao nhiêu kí ức một thời liền hoá cay đắng một đời
Lý do gì mà thứ mê hoặc nhất lại là thứ nguy hiểm nhất?
Lý do gì mà tình yêu lại khiến con người trở nên không trọn vẹn?
Thứ đẹp đẽ tựa hoa hồng lại khiến con người quên mất rằng nó có gai
Lại quên mất nó cũng sẽ lụi tàn
Như tình yêu của hai ta vậy
Ít nhất nó đã từng rất rực rỡ
Ừ, chỉ là đã từng thôi
Kỉ niệm đẹp, chứ mãi mãi thì không có
Mùa thu, lá vàng rụng che kín cả con đường trở về nhà
Chôn mặt mình trong chiếc khăn màu xanh nhạt
Mắt lại chú ý đến bóng hình đứng từ xa
Không thể không quen, vì đó không ai khác là cậu
Cảm xúc trong tôi rạo rực lắm
Điên cuồng, nhớ nhung, khao khát
Cho đến khi nhìn thấy bên cạnh cậu là một ai khác
Một ai khác, không phải tôi
Tôi thấp thỏm, nâng cho giọng mình to một chút
Gọi tên cậu
Người bên cạnh cậu cũng liền để ý, quay sang ghé sát vào mặt cậu
Tôi nghe rõ... rất rõ...
Khi cô ấy hỏi tôi là ai, cậu đã hờ hững đến mức nhạt nhoà
Bỏ lại một câu "Không quen, không biết"
Xong lại ngước lên nhìn tôi, rồi quay đi
Nắm tay người bên cạnh mà lướt dần qua tôi, đi theo chiều hướng ngược lại
Muichiro, giờ phút này
Tôi nhận ra rằng
Tuy tôi không giỏi địa lí, nhưng tôi biết chúng ta vốn không cùng một thế giới
Ngay từ đầu...
Sao thế này?
Tim ơi, xin đừng thổn thức nữa, tôi chỉ muốn được yên
Mắt ơi, xin đừng rơi lệ nữa, tôi chỉ muốn được cười
Chúng ta của bây giờ đã là hai người lạ
Hai người lạ... biết tất cả về nhau
Được rồi
Hoa cũng nở, thuộc về ai đâu còn quan trọng nữa...
Dù sao thì
Bài hát yêu thích cũng đâu nghe được cả đời...
- Muichiro... thôi thì, mình buông đôi tay nhau ra nhé? Ở phía trước... mong cậu bình yên...
#_vzysk🎐_
20/8/2023
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro