Viết cho chúng ta,
những người quen thành lạ
Vẫn là mùa hạ,
nhưng không còn "chúng ta"
Tình yêu
Thứ mà người ta thường ví như một trái cấm
Vẻ ngoài đẹp đẽ, thanh tao đến lạ
Trót dạ
Lại đem trái cấm thưởng thức
Từng vị ngọt ngào truyền qua đầu lưỡi
Ngấm vào
Lại không thể ngờ
Thứ tưởng chừng như đường
Ngọt ngào quá đỗi
Lại chứa trong đấy vô số mảnh thuỷ tinh nhỏ
Cứa vào da thịt
Thứ đường ấy
Chẳng hiểu sao, từ lúc nào
Đắng đến không thể miêu tả
Tưởng chừng như là vô hại
Ai ngờ mà lại giết chết một con người
Tâm chết, người cũng hết
Muichiro à
Tôi vẫn ở đây, vẫn yêu cậu như lời tôi nói
Chỉ là...
Cậu không về nữa, không về bên người cậu từng nói cậu rất thương nữa...
Tôi thật sự không ghét lời hứa đâu Muichiro
Nhưng tôi ghét ai hứa mà không làm lắm đấy
Sao cậu nói cậu nhớ?
Cậu nhớ đoạn nào, nhớ những gì?
Hay trong trái tim cậu, đã quên mất tôi từ lúc nào?
Đã quên lời hứa giữa 2 người mà tôi từng rất tin tưởng
Chẳng lẽ cậu thật sự chỉ coi đó là một câu nói đùa thôi sao?
Đau lòng thật đấy...
Trong cơn mưa ngày ấy
Có một người lặng lẽ bỏ đi một người
Cũng có một người day dứt đến không thể buông
Tháng 4 năm ấy, cậu cố tình đi chậm để chờ tôi
Tháng 4 năm ấy, cậu dùng ánh mắt như tất cả sự trìu mến để nhìn tôi
Tháng 4 năm ấy, tôi vẫn luôn từ xa dõi theo bóng lưng của cậu
Tháng 4 năm ấy, tôi đã thích cậu bằng cả trái tim
Tháng 4 năm ấy... là lời nói dối ngọt ngào nhất
Cũng đau nhất
Đến sau khi tất cả phơi bày
Tôi nhận ra thật sự chỉ là bản thân tôi đơn phương
Tình yêu không phải lựa chọn
Nhưng ngay cả trở thành một lựa chọn của cậu
Tôi cũng không phải...
Ván đấu này ngay từ đầu
Vốn dĩ tôi chưa từng thắng
Người ta cứ nghĩ thời gian rồi sẽ chữa lành vết thương
Nhưng thực ra thời gian không hề chữa lành
Cũng không làm một người quên đi một người
Chỉ là khi đã chấp nhận được sự thật
Đã quá đủ để rồi buông bỏ
Khi đó con người mới tự tìm cách chữa lành bản thân
Tự lấp đầy đi khoản trống thiếu vắng
Tự đứng dậy sau những đêm khuya khóc đến ngủ quên lúc nào không hay
Họ cũng nói rồi một lúc nào đó cũng sẽ quên đi được mà thôi
Nhưng rất lâu, rất lâu rồi
Tôi vẫn thích một người...
Một người không cần tôi nữa
Lúc đi, cậu tiện tay tắt đèn
Cũng tắt luôn cuộc tình đôi ta rồi
Cậu chặn, chặn hết
Cậu làm kĩ tới mức tôi không thể tìm ra cậu
Không thể liên lạc, cũng không thể nhìn thấy nữa
Cho đến khi nhờ được người thân cậu
Tìm được cậu
Thứ tôi nhận lại là một tấm thiệp cưới
Từng làn gió lạnh từ biển thổi vào, mát đến lạ
Mặt cậu vẫn lạnh băng, điều đó khiến tim tôi vỡ vụn
Lệ trên khoé mắt vẫn cứ tuôn
Dẫu vậy, tôi vẫn nở một nụ cười tươi
Đón trong tay tấm thiệp cưới, nhẹ nhàng bỏ nó vào túi áo
Cậu đã quay đi và bước về hướng khác
Mắt tôi chợt mở to, vô thức đưa tay muốn giữ lấy
Chẳng hề hay cậu đã đi xa từ lúc nào,
Chỉ bỏ lại hai chữ "Về đi"
Hết rồi, chẳng còn gì nữa
Có lẽ từ nay tôi phải tập làm quen với việc không có cậu ấy rồi
Không có hình bóng của cả hai mỗi khi hoàng hôn
Không còn hai con người vẫn luôn ngày ngày gấp hạc
Không còn cùng nhau ngắm lá phong rơi
Cùng nhau đi ăn
Cùng nhau ngắm cảnh
Cùng nhau chụp ảnh
Cùng nhau...
Không còn cùng nữa, giờ tôi chỉ là tôi thôi
Cậu ấy có hạnh phúc riêng rồi
Cũng không nên "cùng nhau" nữa
Cũng nên quay về thôi, dẫu không thể buông bỏ
Cô ấy thích cậu, ít nhất tôi có thể còn cơ hội
Nhưng cậu lại thích cô ấy...
Bản thân tôi liền thua rồi
Thua triệt để
Cậu trao tôi một hạnh phúc ngắn, rồi để lại đau khổ dài
Nhưng biết sao giờ
Tôi có thể trách cậu sao?
Lỗi cũng ở bản thân tôi mà thôi
Yêu một người đã thuộc về người khác, vốn dĩ đã rất sai rồi
Không thể tranh đoạt được, không thể sai càng thêm sai
Nên vậy thôi
Đứng một góc ngước lên nhìn cậu
Nhìn cậu hạnh phúc
Nhìn cậu vui vẻ
Vậy là được...
Nhưng có thực sự được không?
Khi nước mắt chưa bao giờ ngừng tuôn?
Khi cơn đau âm ỉ từ trái tim vẫn chưa dứt?
Khi lưu luyến kỉ niệm mùa hạ năm ấy?
Khi vẫn còn, vẫn còn muốn ở bên người thương?
Không muốn, nhưng không bỏ, lại có thể làm sao?
Trời mưa, sao vậy nhỉ?
Lúc nào cũng thế, tâm trạng không tốt một chút liền mưa
Ông trời thấu hiểu cảm xúc, muốn thương hại hay sao?
Sao như có cảm giác ông đang trêu đùa vậy nhỉ...
Hôm nay cậu cưới này
Trông cậu đẹp lắm, cậu cùng cô dâu thực xứng đôi
Mặt cậu thực nhu hoà, thứ mà tôi chưa từng thấy trước đây mỗi khi cậu ở cạnh tôi
Như vậy cũng tốt... liền nhìn thấy cậu rồi
Tôi cũng không còn hối tiếc nữa
Nhẹ cài một đoá hoa lưu ly lên áo cậu
Sau lại nhanh chân rời khỏi
Tôi sợ tôi sẽ không kìm được mà khóc trong ngày vui của cậu mất
Muichiro...
Sau này, ta không thể gặp lại được nữa đâu
Hứa với tôi, nhất định phải hạnh phúc
Không được tổn thương bản thân
Như vậy... tôi mới yên tâm rời đi
Chỉ cần cậu bình yên
Tôi sẽ không làm phiền nữa
Làm ơn...
- Muichiro, mong cậu mãi mãi không hiểu ý nghĩa đoá lưu ly ấy, nếu cậu biết, cậu sẽ thấy tôi thật ích kỷ mất...
#_vzysk🎐_
17/8/2023
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro