gửi em, gửi chúng ta.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

t1 vs geng: 0 - 2.

chúng ta, lại thua rồi. tính đến trận thua này, đã là lần thứ bảy liên tiếp chúng ta bị hạ gục bởi đối thủ quá mạnh, là lần thứ 7 điệp khúc của bài hát quen thuộc vang lên, tiếp theo nó là chữ "defeated" to đùng đùng trên nền ảnh xám xịt.

khi cặp trận ấy bắt đầu diễn ra, mình vẫn còn học bài, luyên thuyên nhiều lần để khắc sâu phần lý thuyết của môn mình thi học sinh giỏi sắp tới. hơn một tiếng sau, điện thoại rung lên, là thông báo đến từ app x đen, nhưng mình lờ đi, chẳng quan tâm đến nó nữa.

khi đã kết thúc buổi học chiều nay, tắm rửa sạch sẽ nhằm thư giãn đầu óc, thả mình vào hương bạc hà thơm nhè nhẹ cùng vài miếng cam quýt chua ngọt. mình thở dài, lại cầm điện thoại lên để kiểm tra thông báo vừa rồi.

và thứ mình không muốn nhất đã xuất hiện, thua trắng, thua bạc nhược, ván một thậm chí còn không có lấy một mạng hạ gục nào với đội đối thủ. cặp lucian - nami vẫn xuất hiện đến quen thuộc. mình thở dài, mình khờ khệch, mình cười như thể sự tỉnh táo vừa rồi chưa từng hiện hữu.

nhưng khác với những lần đầu tiên nhận lấy kết quả không vui ấy, lần này mình không có phản ứng gì đặc biệt cả, mình không buồn, không suy, không tức giận cũng chẳng trách móc. mình chỉ cười thôi, như một thói quen thường ngày.

ban đầu mình cứ nghĩ rằng, ai cũng sẽ giống mình, ai cũng nhận lấy kết quả này với tâm lý đã lường trước được, ai cũng sẽ cười cười và nói "chẳng sao đâu". nhưng có lẽ mình đã nhầm, sáng nay khi ngủ dậy, mình mở facebook lên và nhận thấy rằng, cứ mười bài mình lướt trúng sẽ có 100 bài với caption "mình chẳng biết phải mở đầu bài viết này thế nào nữa..." hay chỉ đơn giản là "..." hoặc một icon nào đó bất kì. caps lock có, lowercase có, bình tĩnh có, tức giận có, đủ mọi cung bậc cảm xúc của mọi người đón nhận kết quả hôm qua.

với bản thân mình mà nói, mình không dung túng hay khoan nhượng cho bản thân mình phạm phải một sai lầm nhiều lần và để kết quả chỉ giữ nguyên như vậy, không thay đổi. cái cảm giác thua bạc nhược, không có gì gỡ gạc, bất lực không thể làm gì hơn nó thật sự có thể giết chết bất cứ tâm lý vững vàng nào. ai trong chúng ta cũng khát cầu một chiến thắng vang dội, một kết quả áp đảo so với đối phương, vì tinh thần cạnh tranh trong mỗi người chúng ta đều vô cùng dữ dội mà. với một người bình thường như mình, chỉ là một cô nàng còn ngồi trên ghế nhà trường mà đã có suy nghĩ mặc định với bản thân mình như thế, huống chi người mình đang nhắc tới là tuyển thủ chuyên nghiệp, huống chi họ là đương kim vô địch chung kết thế giới năm 2023, họ sẽ có suy nghĩ gì nhỉ?

tự trách, thất vọng, buồn bã, dè dặt? có thể không?

có thể chứ.

nổi tiếng sẽ luôn đi kèm với tai tiếng, chỉ cần họ thua, bất cứ ai trên cuộc đời này theo dõi thể thao điện tử cũng có thể buông lời chì chiết, công kích và trách móc họ. vì tại sao họ cứ để thua mãi một đối thủ, tại sao đương kim vô địch như họ cứ thua mãi một đội?

mình hiểu, nên thay vì buồn bã, thất vọng, chỉ trích họ, mình chỉ tự cười tự an ủi lấy bản thân mình. tiếp tục ủng hộ mọi đường chân nước bước, bên cạnh họ khi họ thất bại, làm bờ vai vững chắc để họ tin tưởng mà bày tỏ áp lực bản thân phải chịu đựng trên livestream. chỉ có thế, mới có đủ tư cách để chung vui, để hưởng thụ cảm giác vô địch, cảm giác chiến thắng mãnh liệt cùng chiếc cúp họ cầm trên tay. mình nghĩ, và mình tin chắc là như vậy.

mình vẫn luôn như vậy.

mỗi lần họ thua, mình không làm gì cả. không coi lại toàn bộ trận đấu hay thậm chí chỉ là highlights của cặp trận ấy. mình không đọc confessions, không đọc comments ở các trang esports cộng đồng trên facebook. mình lập tức sẽ lướt qua nếu video mình coi ở tiktok liên quan đến họ và đối thủ đánh bại họ. và đương nhiên, mình cũng chẳng thèm nghe phân tích từ bất kỳ ai để nghe giải thích hay có cái nhìn rõ ràng hơn về lí do vì sao họ bại trận.

mình không có nhu cầu, vì đơn giản đối với mình mà nói, khi một đội thua chỉ có hai lý do chính. một là họ chưa đủ năng lực để đối đầu với đối thủ của mình, hai là họ có điểm rơi phong độ không tốt vào thời điểm diễn ra trận đấu. và đội nhà mình, là lý do thứ ba, là cả hai lý do trên gộp lại. họ gặp đối thủ mạnh, trên cơ họ ở mọi đường; điểm rơi phong độ của họ không tốt, hoặc là họ áp lực tâm lý, hai là họ thực sự có vấn đề về kỹ năng của bản thân ngày hôm qua; họ bị khai thác quá triệt để, bị tìm hiểu lối chơi quá kỹ càng; và đối thủ của họ, đánh quá vượt trội.

để mà nói về thất bại, nó là thứ không được phép xuất hiện nhất trong cuộc sống của mình. nhưng nếu nó đã hiện hữu quá rõ ràng thế này rồi, mình đâu còn có thể làm gì hơn được. thay vì né tránh nó rồi đi đường vòng nhằm quên đi nhưng về sau lại nghĩ về nó trong vô thức, mình cứ đâm thẳng vào đó, đối diện với sự thật một lần thật dứt khoát, và rồi mình chẳng còn thấy sợ nó nữa. chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

trong bộ truyện trước của mình, mình đã từng viết rằng:

"chúng ta nhận được nhiều bài học sau một lần thất bại hơn đôi lần chiến thắng."

"thất bại... nó cũng được xem như một loại động lực."

và thật vậy, thất bại là bàn đạp có chất lượng tốt nhất để dẫn chúng ta đến thành công. sau mỗi lần thua cuộc, là một lần nhìn nhận, học hỏi, và rút kinh nghiệm. cuối cùng, sửa sai là việc chúng ta nên làm, cải thiện kết quả tốt hơn vào lần sau. có thể thất bại nhiều lần chẳng tốt gì cho cam, nhưng nếu chúng ta cẩn thận phân tích, mọi thứ đều ổn cả thôi, từ quá trình đến kết quả.

vậy chúng ta cần gì?

một trái tim kiên cường, một lý trí vững vàng, và sự tin tưởng từ những người xung quanh, từ chính bản thân mình vào bản thân mình.

không sao đâu mà.

chúng ta đã được ấn định sẽ vào playoffs rồi, thua keo này ta bày keo khác, thua vòng này còn nhiều vòng khác. vẫn chỉ đang ở vòng bảng, việc gì phải buồn phải suy sớm như thế làm gì? đừng quên rằng, đã từng có một t1 chiến thắng trên mọi mặt trận, và rồi thua 0-3 bạc nhược ở trận chung kết mùa xuân, đã từng có một t1 khởi đầu không thuận lợi và nhận được rất nhiều sự nghi ngờ, và rồi thắng 3-0 áp đảo trong trận chung kết định mệnh, chấm dứt chuỗi bảy năm thiếu đi danh xưng "nhà vô địch chung kết thế giới".

giữa top 1 thua chung kết, và top 2 vô địch mùa xuân, chúng ta sẽ chọn cái gì nhỉ? chắc chắn là vế thứ hai rồi. vì cuối cùng, trọng tâm vẫn là chiến thắng ở trận đánh cuối cùng, vẫn là chiếc cúp vô địch sáng giá với đầy ánh hào quang rực rỡ mà thôi. chúng ta thường nhìn vào quá trình để nhận thấy bản thân cố gắng, nỗ lực thế nào, cũng nhìn vào nó để thấy bản thân chưa tốt, còn tệ ở điều gì. nhưng chẳng có ai chăm chăm mãi vào quá trình mà không khát vọng một chiến thắng vang dội cả.

tuyển thủ chuyên nghiệp, thứ họ muốn là danh hiệu, là chiến thắng, là thành tích, là cúp, là huy chương, là giải thưởng để khẳng định tiếng tăm cũng như trình độ, kỹ năng của mình. tuổi đời của cái nghề tuyển thủ này ngắn lắm, nếu cứ mãi "thắng thua không quan trọng" thì tới khi giải nghệ, cái tên của họ cứ thế chìm đắm vào khoảng không, vô nghĩa, vô danh, và quên lãng.

những cái gì lạc quan được, vui vẻ được thì cứ lạc quan, và ưu tiên đi. tại sao khi ta có thể cười đùa thoải mái nhưng phải chọn buồn bã khóc than? cuộc đời này chưa đủ khó khăn, mệt nhọc hay sao? suy nghĩ tích cực hơn cũng là một cách giải thoát cho chính mình.

nhìn vậy mà, cuộc sống vô thường lắm, không dài đâu, có mấy lần mười năm mà dài? ấy vậy mà ông trời vẫn cho ta rất nhiều cơ hội, vừa đủ để bản thân mình nắm bắt được nó mà không phải hối hận vì lỡ tuột mất nó ra khỏi tầm tay.

ai ai cũng chăm chăm vào kết quả, thì ai nhìn nhận quá trình?
ai ai cũng chăm chăm vào quá trình, ai sẽ là người khát vọng chiến thắng?

vết thương nào rồi cũng sẽ lành, dù cho vết sẹo vẫn luôn ở đấy tựa một lời nhắc nhở.
cơn mưa nào rồi cũng sẽ tạnh, dù có những cơn mưa dài liên miên từ ngày này qua tháng nọ.

cuối cùng thì, mây mưa u uất đến mấy, cũng sẽ phải nhường chỗ cho ánh dương tỏa rạng.
vì đó, là quy luật của cuộc đời.

chỉ cần chúng ta có nhau, khó khăn nào cũng sẽ vượt qua được, tin tưởng lẫn nhau, yêu thương nhau thật chân thành, ủng hộ nhau thật chân tình và rồi ánh sáng rực rỡ nhất, cũng sẽ thuộc về chúng ta mà.

.

.

.

bức thư đầu tiên, từ tác giả gửi đến mọi người.

ký tên,
katthusy. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro