Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng cách từ ngã rẽ này đến nhà anh là mười mét, khoảnh khắc anh đứng trước cửa nếu em gọi tên anh, anh sẽ quay đầu.

Câu nói của Châu Kha Vũ làm Lưu Vũ ấn tượng sâu sắc nhất không phải là câu nói trong trò chơi tiệc ngủ kia, mà là câu trước đó, cậu ấy tùy ý ngồi phía sau Lưu Vũ, tầm nhìn xuyên qua cặp kinh gọng vàng về phía tấm lưng của anh mà thuận miệng tùy ý nói

"Ra khỏi doanh em có thể tới núi nhà anh chơi được không"

Anh ngoái đầu cười hào phóng đáp ứng "Không vấn đề"

Lý do Lưu Vũ ấn tượng nhất câu này vì so với mấy câu nói đùa trẻ con đáng tin cậy hơn nhiều.

Lúc mà câu nói này được thực hiện là sau khi nhóm giải tán.

Ngày xuân ở An Huy thường có mưa, tầng hơi nước mỏng trải như dải lụa không đứt, kết cấu phòng khách đơn giản không có nhiều đồ đạc, ánh bình minh nhàn nhạt rót vào trong phòng, tô thêm một nét ẩm ướt lạnh lẽo, làm con người ta sinh ra chút ớn lạnh.

Lưu Vũ rùng mình một cái, đem cái áo lông cừu bọc kín người, cúi người nhét cánh tay trơn láng của Châu Kha Vũ vào ổ chăn, cảm thấy cái người lớn xác như vậy rồi mà vẫn mớ ngủ nói lầm bầm có chút mắc cười, nửa người ngồi dưới đất, nửa người choài lên giường nhìn xem Châu Kha Vũ lúc ngủ có chảy nước miếng không.

Lần đầu Lưu Vũ gặp cậu, có lẽ do Châu Kha Vũ có cái chiều cao chỉ nhìn không thể với ấy, cộng thêm gương mặt đẹp trai khó gần, làm Lưu Vũ nghi cậu ta chắc chắn không dễ tiếp cận, thời gian tiếp xúc lâu rồi, anh phát hiện dùng con Husky to to ngáo ngáo hình dung Châu Kha Vũ quá giống luôn.

Tính cách của cún bự cởi mở dễ gần, còn có chút đáng yêu và cẩn thận không hề khớp với vẻ ngoài, lại trẻ con không câu nệ tiểu tiết.

Hiện tại Châu Kha Vũ đã 21 tuổi rồi, trong mắt Lưu Vũ thì khác biệt lớn nhất so với lúc cậu 19 tuổi là lại cao thêm 2cm .

Thân hình một mét chín nằm trong chăn bông giống như một dãy núi, đồng hồ treo trên tường chỉ đúng tám giờ.

Lưu Vũ thu lại ánh mắt ấm áp đưa tình, đứng dậy lùi lại hai bước, ngồi lên chiếc ghế dựa bên cửa sổ phòng khách bắt đầu hô Châu Kha Vũ dậy đi, người bị kêu tên liếm liếm nước miếng bên miệng, trùm chăn lên đầu còn lộ ra ít tóc đen, cong người lại, vùi nửa mặt vào trong chăn, vọng tưởng sẽ che được cái đồng hồ báo thức hiệu Lưu Vũ.

Gọi đến lần thứ sáu "Châu Kha Vũ dậy đi" mà cún bự đang vùi trong ổ chăn vẫn y như cũ không có động tĩnh gì.

Anh từ ghế đứng dậy, đến bên cạnh giường nói "Con cún lười này vậy anh đi đây, em tự mà ngủ."

Nói xong lời này liền quay người đi, đột nhiên eo bị cánh tay trơn láng trói chặt, cổ tay cũng bị kéo lại, cả người thuận theo lực đạo này mà ngã ngửa lên giường, Lưu Vũ ngơ ngác chớp chớp mắt nghiêng đầu nhìn, Châu Kha Vũ hé nửa cặp mắt còn ngai ngủ, nhìn anh qua mái tóc rối bù, môi bĩu ra ủy khuất, môi hơi động nhẹ hình như muốn nói gì đó nhưng không phát ra thành tiếng, canh tay vắt ngang eo Lưu Vũ hơi siết chặt.

Hai người cách nhau một lớp chăn bông mỏng.

Lưu Vũ để cậu vùi mặt vào hõm cổ minh, hơi thở từ mũi thuận theo cổ áo thổi vào lồng ngực vừa nóng vừa ẩm, ngửi được mùi dầu gội hương chanh của mình len giữa những sợi tóc của Châu Kha Vũ, không dám động đậy nằm trên giường cũng có chút mệt mỏi, thân thể cứng ngắc dần thả lỏng tiến vào trong ý thức mềm nhũn.

Cũng thật không đúng lúc, Lưu Vũ rửa mặt xong vào gọi Châu Kha Vũ lại quên đóng cửa, anh họ đến gọi hai đứa đi uống trà sáng liền đứng hình.

Anh họ dựa vào khung cửa cả người hóa đá nửa ngày mới hồi thần, Lưu Vũ bị tiếng ho khoa trương của anh họ làm tỉnh, ngay lập tức đem canh tay đang ôm trên eo ném sang một bên, chui ra khỏi cái ôm làm anh cảm thấy kì quái này, lúc này Châu Kha Vũ xoa xoa mái tóc rối bời mặt làm như không có chuyện gì xảy ra, cởi trần ngồi dậy, Châu Đa Neo lịch sự chào buổi sáng anh họ.

Hai người tự nhiên như nước chảy mây trôi, tưởng như hành động thân mật vượt ranh giới chưa từng xảy ra.

Anh họ treo trên mặt tư thái của bậc trưởng bối như thường lệ, dưới ánh mắt đuổi người của Lưu Vũ giục hai người thêm mấy lần nữa mới rời đi.

Lưu Vũ khoanh tay đánh giá bộ đồ trên người Châu Kha Vũ liền cố ý chọc cậu,

"Không phải mọi khi em thích đi ngủ ở truồng sao, vậy mà ở chỗ anh lại còn biết mặc quần sịp nữa."

Châu Kha Vũ nghiêng người không nhìn anh cũng không trả lời, thò chân dài ra mặc quần, tóc đen dựng lên làm lộ ra vành tai đỏ hồng bắt mắt kì lạ.

Cún bự rất dễ hiểu, cho dù không nhìn thấy chính diện nhưng cũng đoán được Husky ngây thơ này đang xấu hổ, Lưu Vũ không nhịn được cười, trước khi Châu Kha Vũ đi rửa mặt còn thuận miệng nhắc một câu em ơi khóa quần chưa kéo.

An Huy là thánh địa du lịch nổi tiếng.

Lưu Vũ đảm đương làm hướng dẫn viên du lịch đưa cậu đi Sơn Nhuận hái trà, thưởng trà không gian hẻm Bạch Tường, ngắm nhìn mỹ cảnh mưa bụi bay bay giữa trời.

Hai người đứng trên cầu đá ngắm thuyền lướt qua vòm cầu, vạch ra những vệt sóng xanh ngọc bích, nhịp sống chậm rãi của thị trấn nước làm người ta ngưng thần tịnh khí đi trên con đường nhuộm màu vàng ký ức, Lưu Vũ có chút cảm khái, hoài niệm hít một hơi sâu, nói với Châu Kha Vũ về rất nhiều chuyện vụn vặt về cuộc sống nơi đây, ngày còn nhỏ vào núi chơi đùa cả ngày, lớn lên rồi thì ra sau núi giúp hái trà mỗi khi tan học, tâm tình không tốt cũng sẽ giống những đứa trẻ khác tìm một không gian nhỏ hẹp tự mình tiêu hóa cảm xúc, cuối cùng cậu phát hiện ra đắm chìm trong năng lượng tiêu cực là điều lãng phí thời gian nhất, cuối cùng thì những vấn đề đó vẫn như cũ bất động bày ra trước mắt, còn không bằng gục ngã đi rồi mau mau vỗ mông đứng dậy, lần một lần hai lặp đi lặp lại rồi cũng trở nên kiên cường không thể phá vỡ, dần dần tính cách bị năm tháng mài mòn hết góc cạnh, anh cảm thấy chuyện đời cũng chỉ có vậy.

Châu Kha Vũ nghe ngữ điệu kể chuyện ấm áp mà chậm rãi của anh, thanh âm đi vào tai giống như dòng nước trong vắt róc rách dưới chân cầu, tầm mắt cậu hạ xuống cứ rơi vào mu bàn tay đặt trên thành cầu của anh, trắng nõn, khớp xương thanh tú, làn da mỏng lộ mạch máu xanh.

Nhìn qua có vẻ non mềm không giống như đã trải qua gian nan cực khổ, Châu Kha Vũ biết lòng bàn tay anh có vết chai, là vết tích cho nỗ lực của anh.

Châu Kha Vũ thu hồi tầm mắt xoay người dựa lên trụ cầu, lựa ra vài câu chuyện ngày bé của mình để kể.

Lưu Vũ phát hiện cậu nhóc lớn này đang kể lại chuyện trước của gia đình mình với giọng điệu thoải mái nửa đùa nửa thật, anh tìm ra được nguyên do mỗi khi ở cùng với Châu Kha Vũ sẽ có cảm giác cộng hưởng, đều là những đứa nhỏ lớn lên khuyết thiếu tình thương cha mẹ, dùng vỏ ngoài cứng rắn bọc lấy trái tim yếu ớt hơn người khác.

Anh là sắt kẹp trong bông, còn Châu Kha Vũ là lấy cứng rắn che mềm yếu.

Kể xong những cái này, Châu Kha vũ khoanh tay chân lại, mắt ngậm ý cười hỏi sau này anh tính làm gì.

Lưu Vũ không suy nghĩ nhiều cho cậu một đáp án quyết đoán.

Nhảy múa, tiếp tục nhảy múa, cho đến khi nhảy không nổi nữa thì nghỉ ngơi, cho thuê phòng, thu tiền nhà.

Lúc nghe tin Châu Kha Vũ nói có thể em ấy phần trăm lớn sẽ về nhà kế thừa công ty gia đình, Lưu Vũ nhìn chằm chằm vào đáy mắt cậu, không biết tại sao thời khắc ấy lại nhìn thấy trong mắt cậu là bóng dáng của mình lúc mình đạt hạng tư, khoảnh khắc Châu Kha Vũ đạt được thành tích tốt nhất là lúc xếp hạng của anh thấp nhất.

Anh cười nhẹ như nắng, nhìn qua có vẻ không có gì to tát, trong lòng lại đổ mưa dậy sóng, là mất mát tràn ngập, là mơ hồ và bất lực, tứ phía không chỗ trú mưa, phản diện nhỏ trong lòng cũng bị ướt nhẹp nhếch nhác.

Châu Kha Vũ trước mặt cũng vậy, cún bự bị ướt sũng.

Anh đưa tay vén tóc mái hơi dài của Châu Kha Vũ sang một bên, lộ ra cặp chân mày đen rậm, dùng đầu ngón tay trỏ có chút thô ráp xoa xoa đầu chân mày buồn bã của Châu Kha Vũ, dùng giọng điệu dỗ trẻ con nói:

"Muốn làm gì thì dũng cảm mà làm, trong lòng anh em còn hơn thế rất nhiều, chúng ta đi thôi, mưa lớn rồi."

Châu Kha Vũ chỉ ngây ngốc một ngày, ngày thứ hai không đợi Lưu Vũ gọi, không ngủ nướng mà dậy thiệt sớm, trời vừa hửng sáng, gà còn đang gáy, Sơn Nhuận nhiễm lên một tầng sương mù, mây khói cuồn cuộn trên đỉnh núi xanh, khung cảnh lúc bốn giờ sáng nhẹ nhàng, càng có chút mát lạnh thấm vào ruột gan.

Cậu thu dọn xong xuôi hành lý lúc đến, đem dây kéo của bộ đồ thể thao thắt tới tận trên cùng, rón ra rón rén bước đến cửa phòng ngủ, bên trong không có động tĩnh gì, Lưu Vũ chắc là chưa dậy, từ trong hành lý lấy ra một phong thư, nhét vào trong khe cửa.

Trong đó có một bức thư, là cậu viết vào đêm chung kết Sáng Tạo Doanh kết thúc, nghĩ đi nghĩ lại buồn bực lâu lắm rồi, lâu đến khi rã đoàn rồi còn chưa đưa tận tay.

Đồ đạc hư dần trong tay suy cho cùng cũng không phải chuyện gì to tát.

Châu Kha Vũ nghĩ như vậy.

Từ đó trở đi Châu Kha Vũ trải qua cuộc sống có vạch đường đi rõ ràng, mặc lên bộ tây trang bước vào nơi công sở, có vòng quan hệ mới, cũng có đủ các kiểu bạn mới.

Người thông minh luôn dễ thích ứng với hoàn cảnh, trên cơ sở làm việc hiệu quả, chỉ cần đặt chút tâm tư vào công việc là đã có được mấy lời truyền miệng khá tốt của mọi người, một cái túi da đã từng làm thần tượng, thông thạo ngoại ngữ và năng lực ngoại giao tốt, tất cả mọi thứ đều như cá gặp nước.

Mà cậu nhóc hào quang rực rỡ trước mặt mọi người, muốn gì có đó này trong lòng lại như hổng một lỗ lớn.

Cậu vẫn luôn đợi Lưu Vũ hồi âm lại bức thư đã đọc, cậu biết Lưu Vũ không phải là người trốn tránh, anh ấy yêu ghét rõ ràng, sảng khoái cởi mở, cho dù câu trả lời thế nào đi nữa cũng chẳng sợ mấy câu nói lạnh nhạt giữ thể diện, anh ấy chắc chắn đã chuẩn bị tốt việc tiếp nhận.

Mà hồi âm, lại chậm trễ chưa tới.

INTO1 có vài lần tụ họp, nhưng mà chưa từng tụ đủ 11 người lần nào, mỗi người đều bôn ba trong lĩnh vực của bản thân, mà đội trưởng luôn phát sáng nhà bọn họ không thể tránh khỏi vắng mặt.

Khuôn mặt của đội trưởng được thấy nhiều nhất là trên TV hoặc trong điện thoại, bọn họ lúc tụ họp thường gọi video cho Lưu Vũ, anh bắt máy rất nhanh, anh tham gia làm thầy hướng dẫn cho một show tuyển tú, hiện đang trong phòng hóa trang đợi lên sàn.

Châu Kha Vũ uể oải dựa vào ghế ngồi, đẩy nhẹ cặp kính trên sống mũi, hơi cúi cằm xuống, cặp mắt mơ màng vì hơi men nhìn lên gương mặt được trang điểm tinh xảo trên màn hình lớn, còn có đôi môi hồng nhuận hơi hé mở, hạt châu trên môi đặc biệt bắt mắt, đánh lên lớp son hồng nhạt như anh đào, nhìn là thấy rất ngọt.

Ngay cả trong bầu không khí rời rạc của buổi tụ họp, Lưu Vũ trong video vẫn luôn lịch sự chu đáo, câu từ ấm áp mà nói chuyện với từng người, ôn hòa cẩn thận lại giữ một cảm giác xa cách vô hình.

Đội trưởng vẫn vậy, đồng đều quan tâm tới từng người.

Anh ấy không mệt sao.

Châu Kha Vũ xoa cằm, cố gắng tìm ra sơ hở trong trạng thái hoàn mỹ đó.

Người đó nhìn có vẻ không biết mệt mỏi.

Thật ra đã mệt không thành hình dạng nữa rồi, chỉ là bộ xương đang chống đỡ, bởi vì để lộ sơ hở sẽ gặp phiền phức, mấy chuyện phiền phức có thể bớt bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Ngay cả lúc bị thương, anh ấy cũng sẽ không kể khổ cho ai, anh ấy sẽ ở những chỗ không người nhìn thấy quay lưng tự liếm vết thương của mình.

Châu Kha Vũ nghĩ dùng ánh trăng để hình dung anh là gần nhất, nghe có vẻ hơi tầm thường nhưng không hề nói quá, anh ngày ngày ở nơi em ngẩng đầu là có thể nhìn thấy, nhưng nắm không được chạm không xong, những tia sáng anh ấy phát ra ôn hòa sạch sẽ ôm lấy từng người, thời điểm em cô đơn, sợi ánh trăng ấy sẽ rơi lên trái tim vỡ nát của em, tìm đến vết thương đã huyết nhục mơ hồ, chữa lành cho em nơi vực thẳm, ánh trăng ấy liều mạng mà xông vào đuổi hết tăm tối đi, vươn ra cánh tay mạnh mẽ hữu lực lôi em dậy, đẩy em lên bầu trời quang đãng.

Nhưng mà, tại sao anh ấy lại lạnh như vậy, cái gì cũng không ủ ấm được anh ấy......

Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm vào gương mặt hoàn mỹ đó, nhấp một ngụm rượu.

Thời gian lặng lẽ trôi, nhanh trong một cái chớp mắt.

Đợi cho đến khi cậu từ một nhân viên nhỏ biến thành CEO trẻ tuổi gánh vác cả công ty.

Đợi cho đến khi những người bên cạnh dần dần kết hôn sinh con.

Đợi cho đến khi thành viên của INTO1 chóng vánh tụ rồi lại tan.

Sau đó, đợi cả khi người anh em tốt Oscar và Hồ Diệp Thao đi Brazil kết hôn làm toàn mạng nổ tung.

Mà Lưu Vũ ngoại trừ mấy tin nhắn chúc mừng năm mới lễ tết ra, cậu vẫn như vậy không đợi được bất kỳ lời hồi đáp nào.

Bên dưới bài đăng Weibo Diệp Tư bạo đỏ tím đó, đều là bình luận đỏ mặt chúc phúc, trên giấy đăng ký kết hôn gương mặt hai người cười giống như sao chép, rất có tướng phu thê.

Thật ra thế giới đã dần dần cởi mở hơn rất nhiều với những tình cảm không chính thống này, đứa nhóc mới nhận chức trên bàn rượu đã sảng khoái mà tự giới thiệu mình là gay, trên đường ở thành phố sắc đêm nhạt nhòa, cậu thường nhìn thấy, nam nam hay nữ nữ nắm tay nhau đi dạo, nhìn cũng không vướng mắt, người trên đường sẽ nhìn thêm một ánh mắt nhưng cũng không có mấy lời nói phản cảm.

Nhưng mà đây là người bình thường, không có giống anh ấy. Châu Kha Vũ biết.

Những lúc rảnh rỗi nhìn điện thoại cậu sẽ vô thức lật tới Weixin của Lưu Vũ, xem tất cả hoạt động của anh ấy.

Cậu thậm chí có đoạn thời gian cảm giác rằng hai năm của Đảo Hải Hoa và INTO1 liệu có phải tự mình nằm mơ ra không, hoặc là có phải Lưu Vũ đem mình bỏ quên rồi không.

Bức thư đó có phải bị rơi xuống dòng sông ở An Huy, một chút gợn sóng cũng không có, cũng không có cái cần câu nào, cứ như vậy chìm xuống đáy.


Halu mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro