Trung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày Lưu Vũ xem được bức thư đó đã qua tám năm.

Khoảng thời gian sắp hết năm rất bận, Lưu Vũ, người được làm trưởng đoàn múa trung ương vì tiết mục cho đêm hội mừng năm mới mà bận tới bận lui.

Cậu tự phong bế bản thân trong phòng tập liên tục mấy ngày trời, giống như hồi mười mấy tuổi, ngẩng đầu là bình mình về nhà là ráng chiều không dễ dàng gì mà cắn răng kiên trì tới khi biểu diễn kết thúc mỹ mãn, cậu ôm những bó hoa tươi được nhét đầy lòng, uyển chuyển cười từ chối rượu chúc mừng, cái thân thể ba mươi tuổi không còn được như trước, chỉ muốn được nhanh chóng về nhà ngủ một giấc, làm cho đại não trống rỗng.

Lúc thần kinh căng thẳng sẽ rất khó chú ý tới sự đau nhức trên cơ thể, tận đến khi trút được một hơi này ra, mệt mỏi trên cơ thể không thể chống chọi mà bất thình lình ập tới, trên đường về nhà, cậu ngồi sau vô lăng kiên cường chống đỡ mí mắt, lực tập trung bắt đầu tản ra, ngay lúc cậu đang muốn dừng xe nghỉ ngơi một lát, xe tải lớn ở làn đường bện cạnh rẽ hướng, cậu nhanh chóng bẻ tay lái nhường đường, chiếc xe màu trắng trực tiếp đâm hỏng lan can tông thẳng vào vách núi, chỗ may mắn là bình thường cậu hay quyên góp làm từ thiện, có người từng xem mệnh cho cậu cũng nói cậu có vận may.

Ghế phó lái bị hủy hơn phân nửa, ghế lái lại không chút tổn hại, thần trí cậu liền rơi vào hôn mê, liền vào viện nằm vài ngày.

Đoạn thời gian này nằm viện dưỡng thân thể, tiết tấu cuộc sống cũng trở nên chậm hơn, trạng thái luôn chuyển động như một con xoay mấy năm nay bỗng nhiên dừng lại, những chuyện cuộc sống thường ngày không có sức lực để ý mấy ngày nay lại nhìn thấy, cậu bắt đầu nhàm chán mà đặt lực chú ý của mình lên những chi tiết nhỏ nhặt.

Cậu nhìn thấy cặp vợ chồng già nương tựa nhau, bà lão bận trước bận sau, tận tâm chiếu cố nửa kia không thể tự chăm sóc mình, hoàn toàn không nhìn ra được hai người thực ra đã ly hôn nhiều năm, trong lúc xếp hàng kiểm tra trước mặt là một cô gái mắc bệnh lùn tuyến yên, cô muốn sinh con cho người yêu bình thường của mình, còn có một cô gái trẻ cùng với một người nam trung niên đi khám thai. Cùng lúc ấy cậu nghe thấy mấy âm thanh chỉ trỏ hỗn loạn.

Mặc dù thế giới luôn ủng hộ trong đồng nhất có khác biệt, nhưng không thể đạt được sự khoan dung thực sự.

Nếu như cuộc sống có điều phiền não nghĩ không thông, cứ đến bệnh viện xem, từ thiên đường xuống địa ngục, đủ loại hương vị trên cuộc đời.

Đi qua một lần quỷ môn quan, quay đầu nhìn lại, rất nhiều sự việc bất giác bị lý giải khác đi, góc độ xem xét vấn đề cũng trở nên bất đồng, ngoại trừ tất cả đều trở nên đáng quý hơn, đối với những điều hối tiếc trong cuộc sống cũng cảm thấy bị phóng đại nhiều lần.

Thời gian bận rộn dần trôi chậm lại, cuộc đời đâu chỉ có sự nghiệp sóng to gió lớn, vẫn còn cuộc sống của chính bản thân mà bị cậu lãng quên nhiều năm.

Lúc cậu chuẩn bị xuất viện, anh họ xách giỏ trái cây to đến thăm, vừa bước vào đã thấy em trai mình đang ngồi bần thần cạnh giường bệnh cầm quyển sách ngược, cặp mắt xám xịt dưới tóc mái lòa xòa trước trán đang nhìn chằm chằm vào bó hoa cúc dại đặt trên bệ cửa sổ, giống như vì sao bị phủ một lớp bụi.

Anh đem giỏ trái cây đặt lên đầu giường phát ra một tiếng động, Lưu Vũ mới chú ý đến anh họ vừa đến, cười nhẹ cùng anh chào hỏi vài câu.

Anh lấy từ trong túi ra một phong thư và đưa cho cậu.

Là bức thư mấy năm trước lúc Châu Kha Vũ rời quê cậu để lại, hôm đó sau khi Châu Kha Vũ không từ mà biệt, anh nhìn thấy nó lúc đi tập thể dục buổi sáng, anh nhìn sự đời nhiều năm trời nên không cần mở ra cũng đoán được nội dung đại ý là gì, thân là trưởng bối anh không tự nhiên mà lấy đi, mà là đặt ở vị trí khác, ở ngay dưới khe cửa, có kịp thời nhìn đến không đều dựa vào bản thân Lưu Vũ.

Không phải là lúc Lưu Vũ đẩy cửa ra không cúi đầu, mà là trước khi cậu rời giường bức thư bị Mocha ngậm đi mất, nghịch ngợm nửa ngày mới thả phía sau tủ lạnh, cuối cùng là trước khi sửa nhà không lâu, anh quét dọn vệ sinh mới hiện lá thư bị quên lãng một góc.

Lưu Vũ nhận thư với chút nghi hoặc, mở bức thư ra một lúc có chút không biết làm thế nào, cảm giác như đang đứng ở giao lộ, không biết nên rẽ lối nào mới là đúng, lúc lấy lấy lá thư ra lòng bàn tay cậu đã ướt đẫm mồ hôi, cẩn thận từng chút trải phẳng nó, nét chữ tao nhã của Châu Kha Vũ hiện lên trong mắt

Em nói lời thật lòng

Anh có nguyện ý cùng em mạo hiểm một lần không

Hai dòng chữ đơn giản ngắn gọn

Cậu không chớp mắt nhìn nửa ngày trời, tầm nhìn có chút hoa, giống như muốn nhìn xuyên qua tờ giấy mỏng manh để thấy trong ký ức dáng vẻ cậu nhóc Châu Kha Vũ viết ra những dòng chữ này.

Chắc chắn là bộ dạng non nớt và xấu hổ che đi nửa mặt.

Đầu ngón tay vò tờ giấy hơi nhàu, nhiệt độ ấm áp tỏa ra, một ánh lửa nhỏ đung đưa, khiến cho tình cảm không muốn xác nhận không muốn đối mặt đã ngủ rất lâu trong lòng từng chút bùng lên.

Anh họ nhìn biểu cảm của cậu cũng lờ mờ đoán được, vừa gọt táo vừa nói

"Thằng nhóc có phải là xem chuyện qua nhà chơi thành yêu đương rồi không?"

Lưu Vũ hít sâu một hơi nói

"Ai mà biết được."

Lưu Vũ không thể xác nhận được cậu nhóc rốt cuộc là loại tình cảm gì, tình đồng nghiệp, tình bạn, hay là tình yêu, cậu ấy liệu có biết bản thân đang làm gì, sẽ phát sinh cái gì.

Anh họ nhìn cậu có chút hoang mang, đưa táo cho cậu nói:

"Đều là người trưởng thành, đừng coi phim Hàn nhiều quá, sảng khoái đi, cầm lên được thì buông xuống được."

Lưu Vũ nhắm mắt lại gật đầu, lông mi run lên, giống như con bướm vỗ đỗi cánh mỏng manh, tờ giấy nhàu nát biểu lộ ra cảm xúc mà cậu đang cố kìm nén.

Có một số điều chưa làm xong, có những đáp án chưa tìm ra, không phải là đáng tiếc lắm sao?

Xuất viện xong vừa kịp bước vào dịp tết, vừa nghỉ bệnh vừa nghỉ tết liên tục, Lưu Vũ cảm thấy bản thân thực sự cần hít một hơi, hai bên đường treo đầy lồng đèn đỏ tươi, không khí ngày lễ bắt đầu lan khắp nơi.

Cậu nhờ trợ lý đặt vé máy bay, chọn ra vài bộ quần áo và vật dụng thường ngày, chuẩn bị đi Đảo Hải Hoa một chuyến, muốn cho căn nhà ở đó của cậu thêm chút hơi người.

Sau khi sắp xếp đồ đạc xong cậu tiện tay tự sướng một tấm, cùng với hình chụp điểm đến của chiếc vé, thêm vào dòng "Đón năm mới" rồi đăng lên vòng bạn bè.

Ngồi lên máy bay là lúc 8h sáng, tính toán thời gian đáp xuống tới nơi là giữa trưa, nhân lúc máy bay chưa cất cánh, cậu lướt điện thoại một lát.

Quả nhiên, tin tức này lặng lẽ truyền khắp hậu cung, chen nhau xông tới, nhận được rất nhiều tin nhắn Wechat từ các anh em thực tập sinh ngày xưa.

Nhờ bài đăng này mà cái nhóm chat đã lạnh lẽo bao năm nay náo nhiệt hẳn lên, hầu hết mấy anh em đứa nào đứa nấy đều lướt mạng tốc độ 5g tán gẫu.

Vài người hỏi thăm nhiệt tình, mọi người gần đây bận gì không khó để biết, chỉ cần xem một chút tin tức hay hotsearch đều biết.

Lưu Vũ lướt lên vài cái, còn có vài tin của Châu Kha Vũ là do Trương Gia Nguyên nhắc đến, hình như Châu Kha Vũ cũng đang ở Đảo Hải Hoa.

Cậu cúi đầu cắn môi đắn đo một lát, trong khung chat nhóm nhanh chóng gõ vài chữ

@Không muốn cao lên, bạn cùng phòng cũ đi ăn bữa cơm không?

Sau đó tiếng loa phát lên cậu liền tắt điện thoại.

Xuống sân bay kéo hành lý trên đường mới nhớ tới mở nguồn lại.

Rất nhanh điện thoại rung lên, một đoạn tin nhắn hiện lên màn hình, là khung chat riêng của Châu Kha Vũ

Không muốn cao lên: Ngẩng đầu

Khung chat này rất nhiều năm không cùng cậu ấy nói chuyện, tin nhắn bên trên vẫn là cái tin chuyển tiếp từ trong nhóm cho Châu Kha Vũ mừng ngày quốc khánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro