Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khí chất của Chu Thanh khá đặc biệt, lúc tao nhã khi thì kiêu ngạo, lúc bình thường thì gọi là nhàm chán, nhưng thú vị hơn một chút. Y không phải loại người không chịu thua thiệt, nhưng so với người khác thì y lại muốn bản thân nhận lấy hơn khi thấy ai đó đau khổ, y không bao giờ coi trọng điều đó, thậm chí ngoài mặt còn giả vờ câm, không nói điều gì. Chỉ là trong lòng y giống như một tấm gương, nhìn thấu sự tình: người này không tốt, lần sau gặp mặt, ta nhất định sẽ đi đường vòng. Lần này ngươi có thể tìm được món hời từ ta, lần sau ta sẽ hoàn lại cho ngươi để ngươi phải gọi mười tám tổ tiên của nhà ngươi.

Vì vậy, những kẻ đã xúc phạm y cuối cùng đều lâm vào cảnh sống dở chết dở.Ở kiếp trước, y sống đến năm hai mươi lăm tuổi, bản thân y luôn cảm thấy mình là một thanh niên ngũ tốt, phát triển tốt trong xã hội xã hội chủ nghĩa hài hòa, phẩm chất tâm lý cũng rất mạnh mẽ. Nhũng loại cực phẩm mà mình chưa từng thấy đương nhiên không có thứ gì có thể cho y cảm thấy quá nhiều kích thích, nhưng hiện tại đã xuyên không rồi, thì y lại sâu sắc cảm nhận được cái gọi là giới hạn.

Trong bóng tối, Bạch Chấn đột nhiên tự tát vào mặt y một cái tát, giọng nói trong trẻo vang lên, Chu Thanh nghe gã nghẹn ngào nói: " Hoài Thanh ca ... Tại sao huynh lại không tin tưởng ta. Nếu huynh không nghe lời giải thích của ta thì cũng không sao, thế nhưng tại sao huynh lại đánh ta, cắn ta như vậy , những điều đó thật sự không phải là ta làm, ta xin thề ... "Chu Thanh yên lặng ngẩng đầu nhìn gã, nhất thời cảm thấy đây là loại người không biết xấu hổ, bất khả chiến bại, lần đầu tiên y nhận ra được ý tứ sâu xa trong câu nói này.Sở Dương, người đang ở bên ngoài, lúc này mới mở miệng, giọng hắn trầm xuống: "Chấn Nhi, sao ngươi lại ở đây?"Bạch Chấn quay đầu, thấy tướng quân thì chạy tới nhào vào Sở Dương vòng tay, Sở Dương ánh mắt nhu hòa, cẩn thận ôm lấy eo của gã, quay lại nhìn Chu Thanh rồi quát lớn: "Chu Hoài Thanh, ngươi sao có thể không biết ăn năn như vậy? Đệ ấy cầu xin ta hãy rủ lòng thương xót ngươi, nhưng ngươi thì sao, ngươi lại đánh đệ ấy? "Sở Dương vuốt nhẹ khuôn mặt của Bạch Chấn, rồi lại thu tay về, sắc mặt càng thêm trầm xuống:" Ngươi lại còn cắn người. Rốt cuộc .. .Ngươi cũng chỉ là ... "Hắn nhìn Chu Thanh bị vùi trong bóng tối, nhưng vẫn nhịn không được mắng một chữ " cầm thú ".

Chu Thanh không nói lời nào, chỉ cẩn thận nhìn Sở Dương từ trên xuống dưới, chẳng trách Chu Hoài Thanh yêu hắn đến mức chết đi sống lại cũng không quên được, khuôn mặt đó thật là quyến rũ. Thật đáng tiếc vì trong tâm hắn không phân rõ đúng sai, trên đời làm gì có người hoàn hảo. Chu Thanh khe khẽ thở dài, nhặt vụn cơm trên mặt đất nhét vào trong miệng.Thấy Chu Thanh hồi lâu không có trả lời, Sở Dương nhìn về phía quản ngục, quản ngục cầm đuốc đến gần, chiếu sáng lên toàn bộ phòng giam để ánh sáng chiếu tới người ngồi bên góc tường, lúc này tim Sở Dương chợt thắt lại.

Trong bộ quần áo rách rưới, gương mặt nhếch nhác, đôi mắt đờ đẫn, miệng loang lổ vết tro và máu .Đây có phải là Chu Hoài Thanh luôn mỉm cười và đứng bên cạnh hắn không?Hắn cảm thấy ngực mình đau đớn, như thể bị ai đó bóp chặt, rồi đột nhiên hắn quay đầu nhìn chằm chằm vào những tên cai ngục , giọng nói khàn khàn: "Các người đã tra tấn y!?"Tên quản ngục chớp mắt ngạc nhiên, "Tướng quân, ngài không để cho Bạch ...""Không, không phải họ làm đâu, là do Hoài Thanh ca ca tự làm mình bị thương khi không khống chế được xúc động thôi ." Bạch Chấn vội vàng cất lời, cuối cùng liếc nhìn tên quản ngục, tên quản ngục lùi lại và không nói nữa.

Chu Thanh nghe thấy tiếng nghiến răng, có tiếng lách cách."Tai nạn?""Đúng vậy." Đôi mắt của Bạch Chấn phủ đầy sương mù: "Hoài Thanh ca ca luôn như vậy kể từ khi huynh ấy bị nhốt ở đây. Huynh ấy thật sự vì như vậy nên mới bị thương ... Chấn Nhi đã đến giải thích vài lần, nhưng lần nào huynh ấy cũng không nói gì cả. Nếu không thì huynh ấy sẽ mắng đệ, đôi khi còn đánh đệ."
Đang nói chuyện thì gã đột nhiên quỳ xuống đất, khóc ra máu, giống như bị người ta đổ oan mà nói: "Tất cả đều là lỗi của ta, tướng quân, xin người hãy trừng phạt ta, nếu ta không xuất hiện, Hoài Thanh ca ca cũng sẽ ... Mọi chuyện sẽ không trở nên như thế này, mọi chuyện là lỗi của ta, lỗi của ta! "Sở Dương kéo người thiếu niên đang quỳ lên và ôm lấy gã vào lòng với vẻ mặt đau khổ, vỗ nhẹ vào lưng gã, nói:"Sao có thể là lỗi của đệ chứ ? Muốn trách chỉ có thể trách Chu Hoài Thanh, y ghen tuông mù quáng, sẽ ức hiếp đệ bất cứ khi nào tìm được cơ hội, lần trước chẳng phải y đã đẩy đệ xuống ao đó sao? Dù biết rằng đệ không biết bơi. Nếu ta không xuất hiện kịp thời , làm sao biết liệu đệ có còn sống được hay không ? Cho tới hôm nay, nếu thật muốn trách, chỉ có thể trách ta không bảo vệ tốt cho đệ. "Nói xong, Sở Dương liếc mắt nhìn Chu Thanh như chờ xem y phản ứng thế nào, thậm chí còn cố ý nói ra những lời này, Chu Hoài Thanh đã ở bên cạnh hắn nhiều năm, có chút tình cảm đã thấm sâu vào tận xương tủy của hắn. Sở Dương chỉ là không thể tin được là người đã từng chân thành với hắn giờ ngày càng trở nên hằn học, hắn rất đau lòng và hi vọng rằng Chu Hoài Thanh sẽ hiểu mình, sẽ ăn năn hối cải mà sống hòa thuận với Bạch Chấn. Bạch Chấn mấy ngày nay càng được Sở Dương sủng ái, hắn sẽ không thể nghĩ rằng người thiếu niên yếu đuối này lại xấu xa như những gì Chu Hoài Thanh từng nói với hắn.

Chu Thanh dò ​​xét trí nhớ của Chu Hoài Thanh thì phát hiện thật sự có chuyện rơi xuống ao, nhưng sự thật là Bạch Chấn đã đánh chết hai nữ tì ở phủ tướng quân, Chu Hoài Thanh đi nói chuyện với gã, và tình cờ gặp được Sở Dương vừa vặn trở về. Bạch Chấn đột nhiên nhảy thẳng xuống ao, sự tình xảy ra đột ngột, Chu Hoài Thanh còn chưa kịp hoàn hồn, Sở Dương đã anh hùng cứu mỹ nhân rồi, ôm nam nhân run rẩy trừng mắt nhìn y. Sau đó, quay người bỏ đi.

Không có lửa làm sao có khói, hình ảnh của Chu Hoài Thanh trong lòng Sở Dương giờ đã tệ đến mức này rồi, hiện tại cũng chỉ có thể trách y yêu sai người mà thôi. Chỉ có thể nghiến răng, nuốt hận vào bụng. Tin tưởng rằng một ngày nào đó Sở Dương sẽ biết được sự thật. Thật đáng thương làm sao!

Chu Thanh yên lặng thở dài không ngẩng đầu, tiếp tục ăn cơm của mình.Sở Dương nhìn thấy phản ứng của Chu Hoài Thanh, y có chết cũng không hối cải, mặt dày hơn tường thành, cảm thấy hối hận khi đến nơi này. Sau đó, hắn khịt mũi, nổi giận đùng đùng mang theo Bạch Chấn cùng đi ra ngoài. Khi Sở Dương đi đến lối vào của ngục giam, đột nhiên hắn ta dừng lại, nhìn đám người trong bóng tối một lần rồi ra lệnh cho quản ngục: "Tìm một đại phu cho y đi."Một số người lại theo sau ra ngoài, sau đó một tên cai ngục đi vào, đặt một hộp thức ăn bên cạnh Chu Thanh, nói rằng nó là do tướng quân mang đến cho y. Mở ra xem thử.

Tiếc thay, Chu Thanh vừa mới ăn một miếng lớn, bụng đã được lắp đầy rồi nên không còn muốn ăn nữa. Vừa định đẩy hộp thức ăn sang một bên, thì bức tường đột nhiên rung lên, một lúc sau, một giọng nói xôn xao truyền đến: "Chu huynh, có rượu không?"

Giọng nói này thật sự khiến Chu Thanh giật mình, đây là tư ngục của tướng phủ, y luôn nghĩ rằng chỉ có Chu Hoài Thanh bị nhốt ở đây, vậy giọng nói này là của ai chứ, phát ra từ đâu đây.
Thấy Chu Thanh không nói lời nào, giọng nói lại gọi: "Chu huynh?"Chu Thanh rùng mình, nghĩ người này thông minh thật. Y cất giọng đáp lại một tiếng "vâng", thì liền nghe thấy tiếng gạch đá cà vào tường, nhìn xuống thấy một viên gạch vuông năm tấc trên tường đang từ từ rút ra, bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay. Hắn từ trong lỗ ấy vươn ra đưa về phía Chu Thanh.

Bàn tay trắng nõn và mảnh mai, so với lòng bàn tay nhuốm đầy bùn và máu của Chu Thanh thì quả là khác biệt. Chu Thanh bình tĩnh, lấy hộp thức ăn ra đưa cho hắn thông qua cái lỗ trên tường ấy.

Rượu không có nhiều, chỉ khoảng hai, ba vò . Đối với người bình thường, đây chỉ có thể coi là một thức uống nhỏ. Người bên cạnh dường như đã uống cạn trong một hớp. Sau khi thở dài thỏa mãn, Chu Thanh nghe thấy hắn nói: "Sở Dương này, là một tướng quân anh dũng, ta thật sự không biết làm sao khi rời khỏi chiến trường lại trở thành một tên cặn bã như vậy?"Chu Thanh cười khúc khích, cảm thấy người này hơi thú vị: "Ở đây cũng xem như địa bàn của hắn,còn ai dám nói lung tung sao.""Tại sao huynh lại không thuyết phục hắn vậy chứ?" Giọng nói của người này có chút châm chọc : "Ta còn tưởng rằng Chu Quân sư nổi tiếng là người tài giỏi, không ngờ ngươi còn không có thể chống lại những thủ đoạn xảo trá kia, lại còn bị bắt giam vào ngục. Đoạn tụ đúng thật là không dễ dàng gì. "Chu Thanh trợn mắt. Y bắt đầu xé quần áo của mình thành những dải vải, chịu đựng cơn đau và bắt đầu cố định xương chân.

Mặc dù Sở Dương đã cho người mời đại phu đến cho chữa cho y, nhưng y hoàn toàn không hy vọng về việc sẽ có một đại phu đến . Dù sao Chu Thanh kiếp trước cũng học y, cho nên những bước sơ cứu cơ bản khá thuần thục.Tuy y chiếm lấy cơ thể của Chu Hoài Thanh, nhưng y không có nghĩa vụ phải tuân theo quỹ đạo cuộc sống của Chu Hoài Thanh. Nếu y có thể di chuyển, thì y phải tìm một cơ hội để trốn thoát. Ăn mặc thế này đã đủ thảm rồi, lại còn để vận rủi của Chu Hoài Thanh tiếp tục giáng vào người? Ông trời ơi, xin người thực hiện những giấc mơ của ta đi mà! Cốc cốc cốc, tiếng gõ tường lại vang lên."Không uống rượu nữa!" Chu Thanh chịu đựng cơn đau mà buộc lại chiếc nẹp cuối cùng."Ta biết rồi." Giọng người bí ẩn này có chút lười biếng, hắn ta lại vươn tay ra, chỉ về hướng hộp thức ăn: "Thức ăn trong đó, ngươi còn không ăn thì cho ta đi "Tốt lắm, Trời không chỉ cho y nhìn thấy thứ gọi là bạch liên hoa thuần khiết, ngây thơ, quyến rũ và cao quý, mà còn cho y một con ma đói khát táo tợn, tham lam vô độ.

Tên nam nhân này y không biết tên hay họ, thôi thì tạm gọi là Con Sói Đói vậy.
Chu Thanh không biết lý do tại sao Con Sói Đói bị giam ở đây, tất nhiên y cũng không định hỏi. Con Sói Đói này có giọng nói không cao cũng không thấp, trầm và dài, không chỉ có sức xuyên thấu mạnh mẽ mà còn là một cao thủ buôn chuyện."Chu Hoài Thanh, ta thật sự không hiểu giữa hai người nam nhân 'làm' như thế nào. Ở phía sau à ?""Chu Hoài Thanh, ngươi ở trên hay dưới vậy?"
" Chu Hoài Thanh, ngươi biết không khi hành quân thì Sở Dương rất anh dũng, ta không biết kích thước của hắn như thế nào, của hắn chắc cũng không nhỏ nhỉ? Này này, đừng tức giận, ta chỉ cảm thấy Bạch Chấn thân thể nhỏ bé yếu ớt, liệu gã có thể chịu được hay không đây? "" Chu Hoài Thanh ... ""Mẹ nó, ngươi còn dám nói bậy, Lão tử thổi hoa cúc của ngươi 10.000 lần, có tin hay không!" Sau mấy ngày tra tấn tinh thần vô nhân đạo, cho dù Chu Thanh có bình tĩnh thế nào đi nữa, thì cũng bị chọc cho tức giận vô cùng."Chu thiếu gia, ngươi tức giận rồi à ?" Con Sói Đói chế nhạo một tiếng, "Đừng tức giận mà, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một đôi đoạn tụ sống đó nên ta cảm thấy tò mò thôi. Ngươi cũng biết đấy, đó là bản chất của con người ... "" Nếu ngươi tò mò, ngươi cũng có thể tự mình thử xem. "Chu Thanh ấn vào chân mình, để các xương được nối lại với nhau đúng cách. May thay, nó không đau nhiều nữa.Con Sói Đói dừng lại, "Ta không phải là một tên đoạn tụ đâu."

"Có trời mới biết, Sở Dương kia trước đây có từng lăn giường lần nào chưa, thế mà đột nhiên liền thành một tên đoạn tụ. Loại chuyện này không thể chính xác. Cuối cùng tùy ngươi có tài năng và năng khiếu hay không để trở thành đoạn tụ đấy. "Chu Thanh thản nhiên nói

Ồ, còn có câu nói như vậy à?"Chu Thanh lại động đậy, vừa nhấc chân vừa nói: "Đương nhiên rồi, nghiên cứu khoa học đã chứng minh rằng người có xu hướng tính dục có thể bị thay đổi, có người luôn cho rằng không phải đoạn tụ , nhưng thật ra chỉ là máu đoạn tụ trong xương còn chưa thức tỉnh, nếu trong đời không gặp được cơ hội, thì người đó sẽ thẳng cả đời. Còn nếu như người đó gặp một cơ hội chắc chắn sẽ triệt để bị bẻ cong còn hơn khúc quanh tự nhiên nữa. "Con Sói Đói im lặng.Nói chính xác là hắn không hiểu.Con Sói Đói đột nhiên nhận ra rằng đoạn tụ thực sự không phải là điều mà người bình thường có thể làm được. Những gì Chu Hoài Thanh nói giống như một cuốn sách từ trên trời rơi xuống.Lúc này, y nghe thấy tiếng xích sắt lộp bộp, và có vẻ như ai đó đã vào ngục.Bốn người lính trông như khiêng cáng đứng trước cửa ngục giam của Chu Thanh, người dẫn đầu mở cửa và lớn tiếng nói: "Chu Hoài Thanh, ngươi phải đi xét xử rồi !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro