Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin tức Chu Hoài Thanh bị thẩm vấn chỉ mất nửa ngày, người dân ở toàn Lạc Dương đều đã nghe thấy tin này , chợ chiều trên phố Đông là giờ họp chợ buôn bán nhộn nhịp đông đúc nhất trong ngày, một con phố lớn toàn là những bó rau quả dập nát vương vãi khắp đường.

Thái thú Lạc Dương mồ hôi nhễ nhại nhìn đám người đông nghịt trước mặt , trong lòng thầm mắng tên khâm sai triều đình đến từ Kinh thành ngàn vạn lần. Ban đầu dự định sẽ xét xử trước mặt toàn thị chúng , nhưng Khâm sai đột nhiên đổi ý thành một cuộc xét xử bí mật, rồi cử hắn ra ngoài để giải tán người xem.

Đáng tiếc hắn không lường được rằng thành Lạc Dương đã lâu không gặp một chuyện náo nhiệt như vậy, lại là chuyện tình tay ba rối rắm, đương nhiên hấp dẫn người ta lao tới xem. Dân chúng xếp hàng từ sớm để giành vị trí đẹp nhất để xem xử án huống hồ chỉ cần thêm vài bước là tới cổng công đường . May mắn thay, thái thú đại nhân đang đứng trên cùng. Khiến cho dân chúng không dám làm loạn.

Binh lính và ngự y đang ngăn chặn dòng người mặt mài dần tái nhợt.

Sở Dương mang theo hai tên thị vệ đi ra khỏi cửa, nhìn thấy tình cảnh này, hắn cũng sững sờ, không khỏi hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, ngồi ở đại sảnh bên trong cũng nghe thấy tiếng nói, hắn tò mò bước ra xem tình huống, không ngờ đám người vừa nhìn thấy hắn xuất hiện liền đứng dậy, những người đang chặn đám đông đột nhiên như một ngọn cỏ mờ trong gió, rung rinh.

"Sở Tướng, ngài nhẫn tâm nhìn Chu Hoài Thanh đi đến bước đường ngày hôm nay sao?"

"Sở Tướng, chúng ta đều tin tưởng rằng Chu quân sư không phải kẻ phản bội, ngài phải tìm hiểu rõ sự tình trước khi quyết định!"

"Chu Hoài Thanh đã ở bên cạnh ngài nhiều năm như vậy. Sở Tướng ngài thay lòng dễ dàng như vậy, nhìn hắn như vầy ngài sẽ không buồn chứ?"

Dân chúng lấy hết sức mình hét lên một cách tuyệt vọng như đang cầu tình thay cho Chu Hoài Thanh .

Sở Dương sắc mặt căng thẳng, hai tay nắm chặt sau lưng, trán nổi lên gân xanh, hắn nói vứt bỏ Chu Hoài Thanh khi nào ? hắn đơn giản chỉ là lấy thêm Bạch Chấn.

Ở thời đại này, một người đàn ông có năm thê bốn thiếp là chuyện bình thường, hắn Chu Hoài Thanh Bạch Chấn chưa từng bái đường, sau khi cuộc hỗn loạn này kết thúc, hắn vẫn sẽ đưa Chu Hoài Thanh ra khỏi ngục.

Hắn ta đương nhiên không tin rằng Chu Hoài Thanh sẽ hợp tác với kẻ thù mà phản quốc. Hắn cảm thấy rằng một cuộc điều tra nhỏ sẽ giải đáp nghi ngờ của mình . Hắn nghĩ Chu Hoài Thanh nhất định sẽ trở nên dịu dàng tao nhã như trước, y sẽ toàn tâm toàn ý đối với hắn như trước và chấp nhận Bạch Chấn.

Tim tướng quân trong lòng đập thình thịch, có người trong đám đông đột nhiên kêu lên: "Chu quân sư tới rồi!"

"A, Chu quân sư đến rồi!" Đám người nhất thời quay đầu lại, Sở Dương cũng vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy Chu Hoài Thanh nửa người dựa vào xe do hai con ngựa kéo, bị hai đội binh lính hộ tống từ trong phố đi ra. và trông còn thảm hơn lần trước hắn gặp y. Bởi vì y đã xé bỏ nẹp quần áo, chỉ còn lại một vài mảnh vải trên thân trên của y. Y phục của y quá mỏng đặc biệt là xương quai xanh hiện ra một cách quá rõ ràng .

Xe tù dừng ở cửa ra vào nha môn, người người chen chúc chào đón Chu Hoài Thanh, nhiệt tình như chào đón các anh hùng liệt sĩ, đáng tiếc bọn họ không biết Chu Hoài Thanh thực sự là anh hùng.

Những người lính áp giải chiếc xe chở tù nhân là những tinh anh mà Sở Dương đích thân tuyển chọn từ quân đội , về cơ bản họ đều ngang hàng với những vị y sư yếu đuối, cùng nhau hợp lực để ngăn cách giữa đám đông và dọn đường đưa y đến nha môn.y ở trên chiếc ghế có bánh xe bằng gỗ mà hắn đã chuẩn bị trước đó, và được đẩy vào

Sở Dương cảm thấy có chút không thoải mái, Chu Hoài Thanh trên mặt rất ít biểu cảm, chỉ cười với đám người, sau đó vùi đầu không nhìn ai, lại càng không thèm nhìn hắn.

Lúc trước hòa hợp nhất quyết không có loại chuyện này, chỉ cần ở bên cạnh hắn, Chu Hoài Thanh khó nhìn hắn không rời mắt .

Mím môi, Sở Dương đi theo sau ghế lăn đi vào trong, ánh mắt phức tạp khó hiểu không ngừng rơi vào sau đầu Chu Hoài Thanh, cố gắng nhìn thấu y đang nghĩ gì.

Kỳ thật Chu Thanh cũng không nghĩ tới cái gì, không chỉ có như vậy, trong lòng cũng có chút vui vẻ.

Khi bước ra thẩm vấn, y cảm thấy thoải mái đến tận xương tủy, không có gì để đòi hỏi ở nơi tối tăm trong ngục tối đó, nhưng trên đường đến nha môn, một số người lính áp giải y không chỉ xoa bóp xương lỏng lẻo, đưa thịt rau mà cũng lớn tiếng thuyết phục làm y thoải mái, chỉ một ít nghi vấn cũng không thể kết luận, bọn họ cũng tin tưởng Chu Hoài Thanh vô tội, mọi người chờ y trở về.

Chu Thanh rất hài lòng.

Kể từ khi Bạch Chấn giành được quyền lực trong phủ của tướng quân, gã đã cấm nhắc đến Chu Hoài Thanh . Ngoài ra, Sở Dương thực sự yêu Bạch Chấn , tất cả nô lệ của phủ đều thấy điều này , rõ ràng họ biết thế nào là cao thấp và hiện tại ai mới chính là phu nhân thật sự của tướng phủ, về phần Chu Hoài Thanh ... Nói chung, chỉ có thể coi là nhân vật có địa vị lúc trước cao hơn một chút. tất cả người hầu và phục vụ cho y đều bị đuổi và thay vào đó là người của Bạch Chấn .

Sở Dương không biết chuyện này, và hắn cứ nghĩ rằng mọi chuyện được Bạch Chấn quản lý rất tốt.

So với chó dưới tay Bạch Chấn thì quân đội của Chu Hoài Thanh vĩ đại hơn nhiều . Sự mưu lược trên chiến trường của Chu Hoài Thanh khiến những kẻ này yêu mến hết mực .Có thể nói, binh lính một lòng với Chu Hoài Thanh dù y sống hay chết , nếu Sở Dương là chiến thần trong lòng bọn họ, thì Chu Hoài Thanh nhất định sẽ là một phu nhân đáng kính.

Sau nhiều chuyện xảy ra, quân đội cũng không hơn gì thế giới bên ngoài, người ta nghe được một số lời đồn đại, ngoài mặt thì binh lính sẽ không bao giờ nói nhiều, nhưng chuyện xảy ra với Chu Hoài Thanh luôn được những người thanh niên này quan tâm với khí phách và máu, đặc biệt là một số ít Người lính được giao nhiệm vụ đưa y đến nha môn, nhìn thấy y bị tra tấn như vậy, không ai nói nên lời, thậm chí còn bắt đầu oán trách Sở tướng trong lòng.

Sau khi tiến vào chính điện, thái thú Lạc Dương cũng lui ra ngoài, trong căn phòng cực lớn, ngoài Chu Thanh và Sở Dương, còn có một người đàn ông đẹp trai mặc quân phục ngồi sau xử án.

Người này là quan khâm sai được triều đình cử đi thẩm vấn Chu Hoài Thanh lần này, hắn là Tề Minh, một trong quan lớn trong triều.

Chu Thanh nhìn nam nhân ngồi ở phía sau , nam nhân cũng đang nhìn hắn, Chu Thanh chớp mắt, hắn cũng chớp mắt, Chu Thanh thở dài, hắn cũng thở dài. Chu Thanh nói trước: "Nhóc con, ngươi hiện tại sống thật tốt." Tề Minh nói sau: "Nhìn thấy ngươi sống khổ sở như vậy, ta cảm thấy rất khó chịu.".

Đoạn hội thoại của cả hai khiến Sở Dương không khỏi bối rối.

Chu Thanh xoa lông mày, liếc nhìn Sở Dương sắc mặt không được tốt lắm, đột nhiên cười nhẹ nói: "Không cần Sở tướng ở đây xem ta như thế nào , ta khuyên ngươi trở về phủ mau đi, Bạch thiếu gia là người yếu đuối ngươi để gã ở một mình như vậy không sợ bị vấp ngã hay bị trầy xướt à. "

Sở Dương lông mày rốt cục nhíu lại: "Ngươi gọi ta là cái gì?"

Chu Thanh vẻ mặt kinh ngạc, "Ồ, đúng vậy, ta nên gọi ngươi là Đại tướng quân chứ , ngươi là chủ tướng của quân đội hùng mạnh mà không phải sao?

Chu Thanh hiểu ý của Sở Dương. Chu Hoài Thanh trước nay vẫn luôn gọi Sở Dương là Dương huynh, bao nhiêu năm nay cũng chưa từng đổi miệng, chỉ cần nghĩ tới đây Chu Thanh sẽ nổi da gà, hắn đối với Sở Dương này cũng không quen thuộc chút nào, hắn không thèm gọi.

"Tướng quân, Hoài Thanh nói đúng." Tề Minh lặp lại: "Ta đến Lạc Dương với chiếu chỉ của hoàng đế, và ta có toàn quyền giải quyết vụ án này ,Vì hôm nay phiên xét xử công khai đã được chuyển thành bí mật, ta có một số câu hỏi muốn hỏi riêng Hoài Thanh xin tướng quân tạm lánh mặt cho. "

Hoài Thanh Hoài Thanh, thật là tình cảm!

Sở Dương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Chu Thanh, rồi nhìn Tề Minh, trái tim hắn như muốn lộn nhào, lúc đầu hắn không hiểu tại sao lại có người đột nhiên xuất hiện để can thiệp vào vụ án này, nhưng bây giờ anh lại thấy Chu Hoài Thanh và Tề Minh đang nói chuyện với nhau, ngay cả một tên ngốc cũng có thể nhìn ra được tại sao, Chu Hoài Thanh ngươi tốt số đến như vậy!

Hắn tức giận đứng lên, sải bước đi ra ngoài, cuối cùng lại dừng ở cửa, quay đầu nói sắc bén với Chu Thanh: "Ta thật sự không để ý, ngươi sẽ đã thành như thế nào!"

"Bah!" Chu Thanh trong nội tâm chửi rủa, "Còn có nhiều chuyện không để ý."

Khi Sở Dương tức giận rời đi, trong đại sảnh lớn của phủ chỉ còn lại Tề Minh và Chu Thanh, Tề Minh xuống bàn, đi tới cửa cảnh giác nhìn ra ngoài, chắc chắn bức tường ngăn không ai nên hắn cẩn thận đóng cửa lại trở về, quay đầu lại sốt sắng nói: "Hoài Thanh, ngươi sắp có phiền phức rồi!"

Phải nói rằng Tề Minh là người quen cũ của Chu Hoài Thanh.

Khi còn là một thiếu niên, Chu Hoài Thanh có một vài người bạn chơi rất thân ở quê, họ học cùng thầy, sau khi tan học luôn hẹn nhau đi đánh bắt cá và trộm quả, Chu Hoài Thanh là người nhỏ tuổi nhất, còn Tề Minh hơn y hai tuổi.

Khi ngôi làng bị bọn cướp tàn sát dã man, Tề Minh mười bảy tuổi, tình cờ đi ứng thí ở kinh thành vài ngày trước , may mắn giữ được một mạng, sau đó cả làng chết sạch, Chu Hoài Thanh, khi ở với Sở Dương, 2 người họ đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc. Sau khi Sở Dương trở nên nổi tiếng, mặc dù Chu Hoài Thanh có lúc nảy sinh ý định tìm bạn chơi thuở nhỏ, nhưng một người lại bận việc quân sự, một người lại người tình của Sở Dương, không có thời gian rảnh rỗi để hàng huyên tâm sự.

Nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, khâm sai triều đình lại là Tề Minh đến đi thi năm đó.

Sau bao nhiêu năm không gặp, Tề Minh đối với của Chu Hoài Thanh vẫn như một cậu bé mười bảy tuổi, cũng may là không thay đổi nhiều.

Chu Thanh ngáp một cái, "Ta thà ngồi nghe hát kịch cũng chẳng thèm lên đài biểu diễn ."

Tề Minh sửng sốt một chút, sau đó nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi khi nhìn thấy ta ít nhất cũng sẽ vui vẻ. Nghe nói ngươi thật rất vui khi không bị những tên cướp kia giết chết."

Chu Thanh cười vò vò mái tóc bết như rơm, một lúc sau mới nói: "Ư ... mấy năm nay huynh thế nào?"

Tề Minh ngây ngốc cười một tiếng, lắc đầu xua tay, "Quên đi, chúng ta còn chuyện quan trọng hơn, không có thời gian nói chuyện xưa ." Tề Minh cầm tập giấy da cừu trên bàn đưa cho Chu Thanh.

Da cừu làm giấy này đã muốn hảo hảo cao cấp, Chu Thanh liếc mắt một cái từ trên xuống dưới, không khỏi thở dài: "huynh ơi, đệ biết đệ có cái đầu xấu xa nhưng như vầy là quá thảm rồi !" Cuộc sống này như một cái vòng tròn người người đều đang đặt nền móng xây dựng ai sẽ biết được chuyện gì sẽ đến

Cuộc vui bây giờ mới bắt đầu

©

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro