Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không có nhiều điều được ghi lại trong cuộn da cừu , tuy nhiên tên của Cố Liên đại sư được viết ở trên đó với dòng chữ ở cuối trang là "Thổ Phồn Đông Toàn Pháp Vương". Đó là một bức mật thư của hoàng tộc Thổ Phồn. Họ muốn dùng một số đồ trang sức bằng vàng và bạc để đổi lấy vị tướng Nỗ Nhĩ Xích đã bị quân Lạc Dương bắt giữ trước đó.

Vài tháng trước, Nỗ Nhĩ Xích lãnh đạo quân đội Thổ Phồn tấn công nơi quân của Sở Dương đóng quân, ở phía Tây sa mạc Khắc Lạp Mặc Qua Bích. Hai đạo quân đối đầu với nhau gay gắt , đáng ra có thể đánh nhau đến hăng say, nhưng sau khi Chu Hoài Thanh xem bản đồ địa hình trong lều nửa ngày, thì đột nhiên yêu cầu Sở Dương giữ yên quân đội, chỉ phái 5 vạn binh mã hợp thành tuyến phòng thủ ở trước doanh trại, và 350.000 quân còn lại. Họ đóng trại trên mặt đất và luyện tập, và họ không thể ra trận trong một ngày nếu không có lệnh của chủ tướng.

Tổng quân số của quân Thổ Phồn không quá 100.000 binh . Quân đội 400.000 người của Sở Dương có thể dễ dàng giải quyết, nhưng Chu Hoài Thanh giải thích rằng Sa Mạc Khắc Lạp Mặc Qua Bích. luôn có gió và cát, mang thời tiết khác lạ. Người Tây Vực đã ở đây lâu năm, xông lên đánh nhau với họ nắm chắc được mấy phần thắng. Người Tây Tạng ở Tây Vực thiếu thốn thực phẩm , khó có tiếp tế kịp thời khi lâm trận, đặc biệt là nước uống, họ không có thiết bị dự trữ, mỗi người chỉ đeo một cái túi da lớn đựng nước, so với quân đội của Sở Dương biết đào nước ngầm ở phía sau trại không tiêu thụ hết được. Đúng là khác xa

Sau vài ngày, quân Thổ Phồn vỡ mộng, và đã đến lúc phải khai ngòi chiến tranh.

Những gì đang diễn ra đã chứng minh phán đoán của Chu Hoài Thanh không tồi, lúc đầu quân Thổ Phồn do tướng quân Nhĩ Xích chỉ huy xông vào trại quân của Sở Dương la hét, hành hạ, vì bảo vệ quân lệnh nên quân lính không hề kích động mà chỉ dám chống trả. Một người chiến đấu không có kế hoạch , đến ngày thứ tư, binh lính trên đài quan sát truyền lại một thông báo, Thổ Phồn quân trại thực sự bắt đầu hỗn loạn.

Cuộc hỗn chiến diễn ra khá trọn vẹn, ý tưởng ban đầu của quân Thổ Phồn là làm đối thủ bất ngờ bằng cách cho hứng chịu cái khó của thời tiết, cách lấy nước uống và thức ăn, để đội quân không thích ứng được mà trở nên suy yếu. Đến lúc đó quân Thổ Phồn sẽ tấn công vào. ai có thể đoán được Quân hung hãn bỗng chốc biến thành một con rùa, chẳng thèm đánh nhau với Nỗ Nhĩ Xích dù hắn đã dùng nhiều trò khiêu khích.

Thời gian trôi qua, không có nước uống, một số tướng lĩnh có ý định rút quân, Nhĩ Xích tuổi còn trẻ, rút kiếm chém ngay phó tướng có ý định rút lui , nhưng hai tiếng đồng hồ sau tiếng trống phát động cuộc tấn công từ phía đội quân của Sở Dương vang lên ra hiệu cho một cuộc chiến sắp bùng nổ.

Nhĩ Xích lòng chấn động, cho toàn quân ra nghênh chiến liền, một trăm vạn kỵ binh m đạp lên cát sỏi Rầm rầm rầm, vừa xông ra đánh một hai cái thì bỗng nhiên dừng lại, cả đội im phăng phắc, ngay cả cánh cửa cũng không được mở.

Chu Hoài Thanh tính toán chính xác, đứng trên đài quan sát nhìn thấy quân Thổ Phồn phía dưới xuất hiện áp đảo, phất tay một cái, binh lính lập tức dùng máy bắn đá bắn ra mấy viên báng nước lớn đã chuẩn bị sẵn, bó lại với nhau.

Túi nước từ trên trời rơi xuống, quân Thổ Phồn lập tức nổ tung. Quân lệnh lúc này chỉ là một thứ vô nghĩa. Cho dù Nhĩ Xích hét lên với thanh kiếm của mình như thế nào, và thậm chí hắn giết chết một vài binh lính xung quanh mình, nhưng binh lính của hắn đang rất khát sau bao ngày không có nguồn nước . Những người lính với cổ họng bốc khói lăn lộn và xuống ngựa, họ không màng chiến đấu chỉ tranh giành nhau những quả bóng nước để dịu đi cơn khát.

Trong trận chiến này, Chu Hoài Thanh chỉ khiến quân của Sở Dương thiệt hại hơn 1.000 thương vong, tiêu diệt 80.000 quân Thổ Phồn thậm chí bắt sống tướng số một của đối thủ là Nhĩ Xích và giành chiến thắng lẫy lừng.

Phần quan trọng nhất của toàn bộ giấy da nằm ở cuối.

Pháp Vương Thổ Phồn Cố Liên thay mặt cho Vua Thổ Phồn tuyên bố rằng nếu họ có thể được thả trở lại Nhĩ Xích, Thổ Phồn sẵn sàng làm bất cứ điều gì cần thiết, thậm chí cung cấp của cải của quốc gia.

Thổ Phồn là một quốc gia nhỏ, vì vậy hoàng đế đương nhiên cảm thấy việc đưa một vị tướng quân trở lại sẽ không nhất thiết có ảnh hưởng gì đến đất nước vĩ đại của chúng ta, hơn nữa các điều kiện mà bên kia hứa hẹn vô cùng hào phóng, và ông đã đồng ý sau khi suy nghĩ , nhưng kì lạ thay Nhĩ Xích tướng quân không muốn ra khỏi ngục.

Dưới khế ước Cố Liên Pháp Vương để lại một dòng ẩn ý nhỏ , nói rằng Nhĩ Xích phải lòng một người, và nếu không thể dẫn người này trở về Tây Tạng, hắn thà ngồi trong ngục giam.

Và người khiến hắn thầm thương trộm nhớ chính là Chu Hoài Thanh, một nhìu như ánh trăng luôn soi sáng cho mọi người .

Sau lưng Chu Thanh toát ra mồ hôi lạnh, chẳng trách khi Nhĩ Xích bị bắt, hắn nhìn chằm chằm Chu Hoài Thanh với đôi mắt đỏ hoe, muốn nuốt sống y vào bụng, cộng thêm nét mặt thâm trầm chỉ có ở người Tây Vực, trông hắn giống như một con sói xanh.

"Bây giờ đệ đã hiểu chưa?" Tề Minh nâng ghế ngồi xuống đối diện với Chu Thanh vẻ mặt lo lắng, "Sau khi huynh nhìn thấy chuyện này, huynh mới hiểu ra cái gọi là tội cộng tác với giặc và phản quốc chỉ là một ngụy biện mà hoàng đế đã nghĩ ra., Để thuận lợi đưa đệ vệ Tây Tạng một cách hợp lý. "

Chu Thanh sửng sốt một hồi, mới nói: "Vị hoàng đế này thật là ngốc, Thả tướng giặc về nước địch lại còn tặng kèm thêm quân sư của mình đúng là chuyện nực cười trong thiên hạ , đây là mua một tặng một trong truyền thuyết à !"

Tề Minh thở dài nói: "Ta cũng nghĩ tới những chuyện này, cho nên lập tức đến gặp sư phụ của ta là Cố Thái Sư hỏi chứng cứ, người nói với ta: Thứ nhất, thân phận của Nhĩ Xích chính là vương tử Thổ Phồn, ngôi vị vương phi chỉ có duy nhất ." một người con trai như vậy. Nếu hắn ta thật sự có chuyện gì vua Thổ Phồn thà sống chết cũng phải trả thù cho vương tử của mình , vua Thổ Phồn đã mang vàng bạc đá quý và mỹ nữ đến tiến cống cho hoàng đế chúng ta như đã hứa , ngươi chỉ là quân sư nhỏ, cho dù có tài giỏi mấy cũng không phải trụ cột triều đình, bị phái ra làm vật hiến tế ​​quả thật không có gì ầm ĩ. Lại thêm gắn bó tình hữu nghị giữa hai nước. "

Chu Thanh cảm thấy bản thân cũng giống như những anh hùng hào kiệt truyền cảm hứng trong phim bị chính quyền bức hại không thể phản kháng, bán thì bán, còn phải gánh một chậu đen lớn như vậy.

Hơn nữa Chu Hoài Thanh đáng ra phải chịu trách nhiệm về chuyện này, nhưng bây giờ thì tốt hơn rồi, y đã chết tất cả mọi việc đổ lên đầu Chu Thanh chịu.

"Vậy... vụ án này của Lão Tử phản quốc, không cần xét xử sao?" Chu Thanh ngập ngừng hỏi.

"Đó là đương nhiên." Tề Minh gật đầu như đinh đóng cột, "Cho dù không có bằng chứng, mấy người tỉnh Trung Hồ cũng có thể gợi ra một chút chứng cứ cho đệ. Giọng điệu của Tề Minh đột nhiên dừng lại, sắc mặt thay đổi, lại bỏ qua nói: "Tóm lại, huynh đã tốn rất nhiều thời gian để can thiệp và sắp xếp. Ta biết trước điều này có thể thay đổi mọi thứ. "

Chu Thanh không để mắt tới lời nói và việc làm kì lạ của Tề Minh , hắn có thể nói được, nhưng hiện tại rõ ràng là không thể trông cậy vào Sở Dương trong tình huống này, y chỉ có thể tin tưởng Tề Minh

Nếu như bây giờ là Chu Hoài Thanh với chỉ số IQ của hắn chắc chắn sẽ nghĩ ra một kế sách vẹn toàn nhưng hiện tại ở đây là Chu Thanh hắn không thể làm được như vậy .

"Quên đi, ý trời là như vậy, thuận theo dòng chảy đi." Chu Thanh cảm thấy hào quang nhàn nhã chiếu rọi lên mình , tới đâu thì tới có lẽ đây là vận đào hoa.

"Còn có một số việc, là Sở Dương... đệ hiểu rồi, còn định dây dưa với hắn ta như thế này sao?" Tề Minh lại lên tiếng, giọng nói có chút thô bạo, cười nói: " Lúc trước người khác nói với huynh là đệ hư rồi, Xiu, huynh vẫn không tin, nhưng cuối cùng sau này huynh cũng tin, Sở Dương này thực sự đã chấp nhận Bạch Chấn ở bên và vô tâm với đệ như thế này ... Thực tế là huynh xem đi xem lại, thấy Nỗ Nhĩ Xích là một người khá tốt , huynh đã từng thấy người này, hắn cao lớn Thân hình rộng rãi, tướng mạo khôi ngô, ở Tây Vực có mấy người được như hắn... "

"Tề Minh." Chu Thanh đột nhiên ngắt lời hắn.

"Cái gì?"

"Đệ trở thành một tên ngốc như vậy từ khi nào vậy?"

"..."

Nửa giờ sau, phiên tòa kết thúc, và Tề Minh từ chối sự giữ lại của Thái thú Lạc Dương với danh nghĩa có việc quan trọng, lập tức lên đường trở về Kinh thành cùng với đoàn tùy tùng. Chu Thanh nghĩ rằng binh lính sẽ đưa hắn trở lại ngục tối, nhưng không ngờ, Chu Thanh tránh được đám đông và ra khỏi phủ bằng cửa sau, vài người đã thực sự đẩy ghế lăn của hắn ra và đưa đến phủ của tướng quân.

Phía trước phủ đã có người đứng sẵn chờ Chu Hoài Thanh , lão nhân bóp râu, vặn vẹo thân hình tròn trịa liếc nhìn Chu Hoài Thanh, Chu Hoài Thanh xoay người mấy cái, cuối cùng bị đẩy vào một căn phòng hẻo lánh.

"Sở Tướng muốn gặp ngươi, nhanh lên đây chuẩn bị."

Bỏ đi những lời này, những người hầu đã đẩy anh ta, bao gồm cả Pang Chong, đều bỏ đi.

Chu Thanh nhìn cái bồn tắm lớn đang bốc hơi nước trước mặt mà cười ngây ngốc, bây giờ động đậy hai chân đều đau, tại sao lại để hắn tắm rửa?

Thế thôi, còn lại một người canh gác, để khỏi thấy đám người đó khó chịu. Chu Thanh ngửi người mình một cái , lập tức nhíu mày, lăn lộn trong ngục tối nhiều ngày như vậy cũng chưa từng chải chuốt chính mình, hiện tại mùi trên người hắn hôi tới mức không thể ngăn cản được biểu hiện của chính mình.

Cởi quần áo xong, Chu Thanh ổn định nẹp ở chân, dùng sức chống đỡ cánh tay dọc theo lưng, lao đầu vào trong nước nóng.

"Rất thoải mái!"

Xuyên không đến đây, hôm nay đối với hắn là thoải mái nhất, lười biếng tạo ra tư thế duỗi người tựa vào trong nước nóng, Chu Thanh không khỏi ngâm nga một bài: "không ai ~ không ai ~ mà là ~ ngươi ~~"

Khi nước trong bồn lạnh đi một nửa, cuối cùng một người hầu cũng đi vào, giúp Chu Thanh lau khô và thay quần áo, sau đó một dẫn 1 thái y vào, nói muốn đi khám chân cho hắn.

Vị thái y đó hẳn là một tay dày dặn kinh nghiệm, cách xử lý vết thương nhanh gọn khéo léo làm Chu Thanh không quá đau , một lúc sau khám xong, thái y mới nói: "Hai chân của ngươi bị thương rất nặng, nhưng vẫn có thể đứng được." Thái y sẽ châm cứu đã động lại kinh mạch để phục hồi nhanh hơn .

Chu Thanh tuy rằng kiếp trước là bác sĩ phẫu thuật, nhưng hắn nhất là không biết Trung y, thấy vị thái y già lấy ra một túi lớn kim bạc, hắn cảm thấy rối bời chỉ có thể nhắm mắt nằm xuống chịu đựng cơn đau ở 2 chân .

Khi kim bạc tiến vào trong kinh mạch, tự nhiên sẽ rất đau, nhưng ngoài cơn đau, Chu Thanh còn có thể cảm giác được quanh bắp chân có một tia nhiệt nóng chảy ra , thật sự là rất đau.

Sau khi đi kim và bấm huyệt, thái y giải thích vài câu sau đó rời đi , căn phòng trở nên hoàn toàn yên tĩnh, sau khi nằm một hồi lâu cũng không có ai vào.

Người làm trong phủ từng nói từng nói Sở Dương muốn gặp hắn, nhưng Chu Thanh tính toán sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng, tuy rằng cảm giác trong phủ tướng quân rất thoải mái, nhưng hắn vẫn có chút không nên ở quá lâu , bây giờ Chu Thanh chỉ có thể đi tìm người để nói chuyện , nói rõ càng sớm mọi chuyện sẽ càng tốt .

Chu Thanh ngồi lên ghế lăn đi đến phòng Sở Dương .

Phong cảnh dọc đường quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, chạm vào cảnh vật lại nảy sinh tình cảm, Chu Thanh nghĩ về khoảng thời gian ngọt ngào giữa Sở Dương và Chu Hoài Thanh năm xưa, trong lòng dâng lên tâm trạng vui vẻ - cho đến khi dừng lại ở ngoài phòng ngủ của Sở Dương , cảm giác vui vẻ đã chuyển thành thất vọng và cảnh tỉnh , đúng vậy, đúng vậy, không phải là sốc, chính là vô cùng thất vọng khi thấy hai người bên trong đang ân ái .

"Ưm ... ưm ... a ... tướng quân ... khó chịu... khó chịu ..."

"......Được......"

Giọng của Bạch Chấn táo bạo và vui tươi, trong khi giọng của Sở Dương trầm và gấp gáp.

Chu Thanh khẽ ngẩng đầu, bắt đầu nhìn lên bầu trời hình cung bốn mươi lăm độ duyên dáng, nửa sáng nửa buồn.

Bây giờ, hắn có nên làm phiền hai con bò bên trong không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro