Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Dương không thể tin vào mắt mình.Lệnh ân xá được viết rõ ràng với con dấu đỏ được ấn trên đó, đây là quân ấn của tướng quân thành phía đông . Lại nhìn vị thống lĩnh đang run rẩy quỳ dưới chân mình, Sở Dương nhíu chặt mày, không cách nào trút giận được.Có thể đổ lỗi cho ai đây? Đổ lỗi cho Tổng đốc vì khoog hoàn thành nhiệm vụ sao? Trách tên đó bất cẩn à? Hay phải đổ lỗi cho Chu Hoài Thanh vì thủ đoạn của y?Cho đến tận bây giờ, hắn vẫn không thể tin được rằng Chu Hoài Thanh lại bỏ rơi Sở Dương hắn như thế này, nhanh đến mức không để lại hắn bất cứ thứ gì ... Không, nếu chỉ không để lại bất cứ thứ gì cho hắn thì không đến nỗi nhưng điều hắn không thể dung nhất là tên Mộ Vân Sơn đó!

"Truyền lệnh xuống!"Sở Dương gầm gừ với người phụ tá bên cạnh: "Đóng cổng thành, phân 20.000 binh lính, tìm kiếm cho ta!"Mặc dù biết rằng hai người người đó có thể đã ra khỏi thành rồi, nhưng Sở Dương vẫn ra lệnh phong tỏa cổng thành và cho quân vào thành tìm kiếm từng nhà cả một ngày đêm, trước khi mở rộng tìm kiếm ra bên ngoài thành vào ngày thứ hai.Mọi người thất kinh, đều đoán rằng một số tù nhân hung dữ đã vào thành, nếu ngay cả quân của Sở Dương cũng xuất hiện, đó là chuyện lớn thế nào đây? Vì vậy, nhất thời mọi người đều hoảng sợ, có người còn đặc biệt đi tới trước phủ Đại tướng quân thăm dò, rụt rè đơn giản thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài tránh nạn.Bạch Chấn đang ngồi trong sảnh chính phủ tướng quân, cáu kỉnh xoay chiếc quạt, đứng ngồi không yên, Bàng Sung thì thầm sau lưng gã: "Thiếu gia, đến giờ cơm trua rồi, người có muốn dùng bữa hay không?"

Gã dừng lại,"Tướng quân có quay về dùng cơm không? "Bàng Sung lắc đầu," Thưa thiếu gia, đại tướng quân hiện tại vẫn đang ở trong quân doanh. Ngài ấy đã nhắn với người kêu người ăn cơm trước, không cần chờ ngài ấy. "" Ăn cơm trước, ăn cơm trước. Hôm qua để ta ăn cơm trước, chắc chắn lại vì tên Chu Hoài Thanh đó nữa sao !? "Bạch Chấn càng thêm tức giận, dùng hai tay nắm lấy cái quạt gấp, bẻ gãy rồi ném ra ngoài," Đi nói cho bọn họ biết, ta sẽ không ăn! "

Bàng Sung nhanh chóng lui xuống, đi ra khỏi cửa, phải đi ra một cái thì cái lưng luôn khom của hắn mới thẳng lên lại.
"Chết tiệt, chỉ là một tên thố gia mà cũng dám lên mặt với ta, thật không biết tướng quân thích gì ở hắn nữa." Hắn vỗ nhẹ, phủi đi lớp bụi vô hình trên vạt áo. La Phù Dung đang đứng đợi hắn ở cửa, cũng nghiêng người cười dịu dàng: "Ta cũng không hiểu được. Bàng ca, ngươi có biết không? Ngày đó, ta còn nhìn thấy tên Bạch Chấn này mặc một chiếc váy màu hồng, là nam nhân ai mà lại ăn mặc như vậy, ta sợ chết khiếp, nhưng không hiểu sao Đại tướng quân có thể nình được gã như vậy."

Bàng Sung nắm tay của La Phù Dung, hai người đi về phía nhà bếp với một nụ cười châm chọc. Bạch Chấn không ăn những món ngon đó, đương nhiên hắn sẽ không lãng phí chúng. Cùng La Phù Dung đun vò rượu trong bếp. Tuyệt vô cùng!Quân đội của Sở Dương đã vây quanh Lạc Dương trong nhiều ngày, nhưng vẫn không tìm thấy người. Sở Dương đã phải mở rộng phạm vi tìm kiếm. Sau ba năm ngày nữa tìm kiếm không có kết quả , có thư gửi từ kinh thành gửi đến.Sự thật không như Chu Thanh mong đợi, Sở Dương đã cực lực từ chối yêu cầu của Thượng Thư Tỉnh , đồng thời thẳng thừng tuyên bố rằng hắn ta có quan hệ thân thiết với Chu Hoài Thanh, hắn ta nhất quyết không buông bỏ y.Chỉ để che đậy sự xấu xa đồng thời tránh bị nghi ngờ, những cuộc tìm kiếm trắng trợn đó ngay lập tức bị cưỡng chế mà kết thúc. Tất cả quân của Sở Dương lần lượt trở về quân doanh, Sở Dương chỉ có thể cử một đội nhỏ tiếp tục tìm kiếm, đương nhiên hiệu quả tìm kiếm cũng giảm đi một cách rõ rệt.

____Một tháng sau____Ngoại ô Lạc Dương, Làng Vĩnh Minh.Một người đàn ông cao lớn mặc một bộ đồ vải thô, đội chiếc mũ to từ ven sông bước tới. Người này có vẻ như vừa đi làm về. Hắn vác một cái cuốc trên vai, đôi giày vải dính đầy bùn, trên tay phải của hắn treo đang lủng lẳng với một cái bình nhỏ."Ồ, đây không phải là Tiểu Sơn Tử sao !?" Một vị đại nương đi qua vội vàng chào hỏi người đàn ông, " Đi vội như vậy, có phải là muốn gặp vị tiểu thư đáng yêu đó của ngươi hay không hả?"Người đàn ông mỉm cười và gật đầu, không tiếp tục buôn chuyện với vị đại nương ấy nữa mà bước nhanh về phía trước. Ai mà ngờ rằng mỗi lần gặp ai đó trong làng, thì hắn lại đến chào hỏi một lúc, ai cũng trêu chọc hắn:"Ôi, Tiểu Sơn Tử, tiểu cô nương của ngươi đâu rồi ?"Hắn bước đến ngôi nhà nhỏ ở phía tây ngôi làng, với mồ hôi lạnh trên mặt lộ ra vẻ mở cửa, từ ngoài cửa truyền ra một giọng nói dài dài: "Tiểu Sơn Tử, ngươi về sớm như vậy sao? ""Sơn Tử cái đầu ngươi! " Hắn tức giận đặt cái bình trong tay xuống bàn "Chu Thanh, ngươi có biết bây giờ cả thôn đều gọi ta như vậy không hả!?"" Ồ?" Chu Thanh đang ngồi ở trên giường sờ soạng hai chân, ngẩng đầu cười nói: "Vậy không phải rất tốt sao, chúc mừng quan hệ của ngươi với dân làng tiến thêm một bước rồi đó." Không sai, người đàn ông mặc bộ đồ vải thô ấy chính là Mộ Vân Sơn, người đã trốn thoát khỏi ngục giam với Chu Thanh vào một tháng rưỡi trước. Sau khi rời thành Lạc Dương, họ không có đi xa.

Đầu tiên, là do Chu Thanh còn bị thương ở chân không thích hợp đi xa, thứ hai, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, vì vậy sau khi Chu Thanh cầu hôn, bọn họ cải trang và định cư ở thôn Vĩnh Minh, nơi này cách thành Lạc Dương khoảng nửa ngày đường.
Khi mới đặt chân đến đây, để xóa tan sự nghi ngờ của người khác, Mộ Vân Sơn đã cho Chu Thanh cải trang thành nữ nhân mặc kệ lời phản đối của y, đồng thời nói rằng hai người là một cặp đi ngang qua Lạc Dương. Nhưng trong quá trình tới đây hai người không may bị thương nên phải tạm thời lánh tại nơi này để dưỡng thương sau đó rồi rời đi.
Chu Thanh tay chân bất tiện, sức lực cũng không thể so với Mộ Vân Sơn, chỉ có thể âm thầm chịu đựng kết cục bi thảm này. Lúc trước ăn mặc như một thư sinh, anh tuấn nhã nhặn, nhưng không ngờ bây giờ lại thay quần áo phụ nữ, chính là mặc chiếc váy đơn giản nhất, xõa tóc cùng một chút má hồng. sự xuất hiện của một đôi nam nữa khiến những người dân làng vốn chất phác, chân chất đã nhiệt tình đón nhận họ hơn.Khi Sở Dương phát động quân đội tìm kiếm, hắn đương nhiên đã tìm tới làng Vĩnh Minh, nhưng trưởng làng nói rằng những người bên ngoài duy nhất đến gần đây chỉ có một cặp vợ chồng, không phải hai thanh niên, làm hắn cho rằng Chu Thanh cùng Mộ Vân Sơn đã chạy xa rồi, bọn họ cũng không tìm kiếm ở nơi gần Lạc Dương, cho nên sau khi đại quân đi qua, mọi chuyện mới yên ổn trở lại.

Chu Thanh có một số tiền mà Tề Minh đã đưa cho y, nhưng chúng đều là những tờ tiền mang giá trị lớn, và việc lấy chúng ra để sử dụng có thể khiến người khác nghi ngờ. Mộ Vân Sơn chỉ đi cùng những người nông dân khác cùng đi làm ruộng cả ngày, đổi lấy một số nhu yếu phẩm hàng ngày như củi, gạo, dầu, muối, ...Còn Chu Thanh thì ở trong nhà cả ngày, mượn sách y học của đại phu trong thôn, không ngừng nỗ lực hồi phục vết thương. Trong mắt người ngoài, họ giống như một đôi phu thê, người chồng thì đi làm ruộng còn vợ thè ở nhà dệt vải .

Thật không may, đôi phu thê kiểu mẫu nam làm nông và nữ dệt vải này không hòa hợp như người ngoài vẫn tưởng.Ví dụ, khi y chán đọc sách, Chu Thanh sẽ cùng các đại nương trong thôn tán gẫu và buôn chuyện."Chu phu nhân, ngươi thật là may mắn đó. Phải may mắn mấy đời mới tìm được một phu quân đẹp trai như vậy." Người nói là Tam thẩm nhà họ Lý, nàng lấy một chiếc phên và bóc vỏ đậu xanh, cho vào miệng, rồi nói:"Ngươi nhìn gia đình ta mà xem, phu quân của ta xấu như vậy không hể nào so sánh với phu quân của ngươi được .""Khụ, Tam thẩm à, người nói gì vậy? Chu nương tử vừa tài giỏi lại vừa xinh đẹp như vậy đương nhiên phải tìm người tương xứng." Tứ thẩm nhà họ Trương nắm lấy tay Chu Thanh, nhếch môi, "Nhìn bàn tay này, tuy rằng to hơn tay của người phụ nữ bình thường, nó lại mịn màng trắng trẻo như vậy làm ta ghen tị không thôi đó. "
Chu Thanh bình tĩnh thu tay lại,"Tam thẩm, Tứ thẩm, hai người đã nói quá rồi. "

"Chao ôi, đúng là dẻo miệng mà, nhà ta gần đây càng ngày càng khó chịu, hắn còn hay bắt lỗi ta, nói ta ồn ào, thế mà hắn cũng không nhìn ra bộ dạng khó coi của chính mình!" Tam thẩm lại tiếp tục nói chuyện phiếm, miệng há ra rồi đóng lại không dứt ra được, "Để ta nói nhỏ cho các ngươi, hắn chưa quá bốn mươi tuổi mà cứ như sắp chết rồi vậy. Mấy hôm trước, ta tới nửa đêm mới ngủ thế mà hắn chẳng có vẻ gì là tức giận cả! "Tứ Thẩm ngạc nhiên mở miệng, Chu Thanh hơi ngẩng đầu nhìn trời.Chủ đề lập tức được đưa đến giai đoạn bàn luận sôi nổi."Chu nương tử, phu quân của nương tử vừ đẹp trai lại cường trán như vậy chắc không sao đâu." Tam thẩm cười trêu chọc.Chu Thanh hai mắt lóe lên, "Chỉ là cỡ bình thường, không có gì đặc biệt. "" Vậy có đủ thời gian cho việc đó không? Đừng có bị lừa bởi vẻ ngoài của nó đó nha!" Khóe miệng của Tứ thẩm cong lên.Chu Thanh móc ngón tay về phía hai người, cả hai lập tức chụm lại, cả ba nói nhỏ gì đó một lúc lâu, cuối cùng hai vị đại thẩm này lạ làm vẻ mặt không thể tin được mà nhìn y thì thấy y cũng nở một nụ cười xấu xa.

Mộ Vân Sơn không hề biết rằng hình tượng của mình trong mắt thôn dân đã bị Chu Thanh không chút do dự mà lật đổNgoài ra. còn có cái tên "Tiêu Sơn Tử" kia cũng cực kỳ dễ gây hiểu lầm. Giống như nói hắn là ngọn lửa rừng dưới gió xuân, sẽ sinh sôi nảy nở ngay khi có gió thổi qua.

"Ngươi lo lắng người khác nói gì về ngươi à? "Chu Thanh hai tay để cao qua đầu rồi duỗi eo, nhìn Mộ Vân Sơn còn đangvo cùng tức giận, tiếp tục nói:" Đừng, đại nhân sao lại sợ đàm tiếu sao, ta đã thất sủng đến mước phải giả làm nữ nhân rồi, ngươi trở thành thái giám cũng đâu có tổn thất gì. ""Ngươi!" Khóe miệng Mộ Vân Sơn giật giật, hung hăng quay mặt đi, uống một hớp rượu, "Ngươi chỉ nhân cơ họi này báo thù mà thôi!""Đúng rồi đấy, Tiểu Sơn Tử à." Chu Thanh cười hai cái, sau đó uể oải nói: "Sáng nay không phải ngươi rời thôn sao, có nghe được tin tức gì không? "Mộ Vân Sơn bình tĩnh lại và nói:" Thượng Thư đã cứu các công tử của Lạc Dương, Sở Dương không chịu giao người, bây giờ mọi người ở thành Lạc Dương đều cho rằng Sở Dương cố chấp là vì còn tình nghĩa vơi ngươi, vậy bây giờ ngươi hài lòng rồi chứ ? "Chu Thanh gật đầu," Còn gì nữa không ? "

"Quân của Sở Dương truy lùng khắp nơi, mười ngày trước đã rút quân. Khi người từ kinh thành đến, thì bọn họ không còn dám phô trương lớn như vậy nữa. Tuy nhiên, theo ta nghe ngóng được, Sở Dương vẫn đang phái người thành từng đợt để tìm chúng ta. Phạm vi tìm kiếm kéo dài đến tận Tô Châu. "Nói đến đây, Mộ Vân Sơn liền dừng lại.Tô Châu là quê hương của Chu Hoài Thanh, sau bao nhiêu năm, Sở Dương vẫn còn nhớ, chắc hắn ta nghĩ rằng Chu Hoài Thanh đã bỏ mình mà đi, không còn nơi nào để đi nên y chắc chắn sẽ quay về quê hương của mình.

Trong lòng Chu Thanh khó chịu không giải thích được, cầm lấy quyển sách y bên người lên tiếp tục đọc. Mấy ngày nay, y đã tìm ra một số phương pháp châm cứu gây mê, bằng cách xoa bóp châm cứu vào các huyệt đạo có thể giãn cơ và mạch máu, giúp "Buổi trưa muốn ăn gì?" Mộ Vân Sơn cởi mũ trên đầu xuống, nới lỏng những sợi tóc đang buộc, lau mồ hôi trên trán."Giết con gà ở sân sau đi, sau bếp có một ít măng tươi, đem xào chúng với nhau là được. Ta không quá chú trọng đâu." Chu Thanh không ngẩng đầu nói.Mộ Vân Sơn nghiến răng: "Ta không muốn giết gà.""Người ngươi còn dám giết, vậy còn sợ giết gà sao?""Muốn giết gà, còn phải đun nước, vặt lông nữa.""Tiểu Sơn Thử." Chu Thanh cuối cùng cũng nhàn nhạt ngước mắt lên, buồn bực nhìn Mộ Vân Sơn, "Ngươi ..."Mộ Vân Sơn trán nổi gân xanh, giống như nhớ ra cái gì, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đi đây." quay người bước vào sân sau với những bước chân nặng nề.

Đừng ngạc nhiên nghĩ rằng Mộ Vân Sơn rất ngoan ngoãn và nghe lời, đảm nhận công việc nấu nướng, thực tế là do hắn bị ép buộc!Nếu hắn không làm điều đó, có trời mới biết Chu Thanh sẽ nói một điều không thể giải thích được với đám đại thẩm - quản giết không quản chôn mà mặc kệ... Ôi, trên đời này, không có thứ gì nham hiểm, độc ác hơn lòng người cả chính là thiên tai, còn nham hiểm, độc ác hơn thiên tai, thì chính là phụ nữ .Nếu ngươi khiêu khích phụ nữ, thì ngươi chắc chắn sẽ chết.
Điều luật vàng đầu tiên mà Mộ Vân Sơn và Thái thú Lạc Dương đều hiểu rõ trong lòng cả.hai chân có thể hồi phục nhanh hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro