Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Học quân sự khác với nho học, hiếm thấy đọc Tứ thư và Ngũ kinh, đa số là nằm trong sách quân sự, Chu Hoài Thanh trước đây có một số sách về tiểu sử và văn học dân gian ở đây, nhưng sách của hắn thực sự quá nhiều đến mức nhồi đầy giá sách bằng gỗ đàn hương .

Mộ Vân Sơn đi đến giá sách ở trung tâm khi trời đã nhá nhem tối, đếm từ trên xuống dưới đến hàng thứ ba, sau đó đếm sáu ô từ phải sang trái, lấy tất cả các cuộn trong ô đó ra, đặt chúng lên bàn, và bắt đầu lục tung từng cái một, cuối cùng y cũng tìm được thứ mà Chu Thanh yêu cầu y tìm,  giữa những vết nứt của cuốn sách có ghi"Lục đạo".

Kể từ khi Sở Dương trở về từ cuộc viễn chinh phương Bắc đến người Thổ, y được đặt tên là An Quách thân vương. Theo luật, y được coi là một vị chư hầu,có quân đội riêng đứng đầu bộ phận quan chức thanh tra, và bảo vệ một số thái ấp. Quyền được ân xá của tù nhân. Thành phố Lạc Dương tuy vẫn có thái thú nhưng không phải đứng ra giải quyết vấn đề như các quận trưởng khác mà trực tiếp phục tùng Sở Dương.

Vì vậy, nếu tỉnh Trung Hồ thực sự muốn kết tội Chu Thanh, thì bộ phận xét xử sẽ phải đưa người ra khỏi quận Lạc Dương và thái ấp của Sở Dương trước khi người đó có thể được trả tự do, và tất cả những điều này phải được sự đồng ý của Sở Dương. Nếu Sở Dương từ chối, Hình bộ vẫn có thể tiến hành vụ việc, nhưng sẽ gặp nhiều rắc rối: hoặc lấy lệnh do các thống đốc của cơ quan hành chính cao nhất của triều đình ba tỉnh cùng ký ( Trọng Thư, Trung Thư và Thượng Thư); hoặc trực tiếp vào Hoàng cung xin khẩu dụ của hoàng đế bắt buộc Sở Dương phải buông tay.

Trước đây, Tề Minh nói rằng nếu Chu Thanh sẵn sàng kéo Sở Dương xuống thì có thể xin nhẹ tội , điều này cũng có lý. Bây giờ trưởng ba tỉnh trong triều, hai người lớn là Trung Thư và người Thái Sư đều đã lớn tuổi, đang tĩnh dưỡng trong phủ, ngay cả Trọng Thư cũng không có vào triều đình nhiều ngày qua, mọi việc đều là do phó tỉnh của họ thu xếp. Vị trí của chủ quản Thượng Thư  thường xuyên vẫn đang bị bỏ trống, thực quyền cao nhất luôn nằm trong tay những người thân thiết và có được lòng dân ở ba tỉnh nhưng liệu họ có chịu đứng ra để ký giúp Chu Hoài Thanh không?

Về phần vào cung hỏi chỉ dụ của hoàng thượng lại càng không khả thi, hoàng thượng là ai, hoàng thượng có thể tùy tiện hỏi sao? Đi như vậy, chẳng những không được gì, còn có thể mang tiếng bất tài, phụ thánh ân, ngay cả sợi đen trên đỉnh đầu đều có thể gấp vào trong.

Chỉ là đáng tiếc, Chu Thanh hiện tại không phải là Chu Hoài Thanh trước kia, cũng không thể nhờ vả Sở Dương, cho nên muốn thoát ra ngoài chỉ có thể tự lực cánh sinh, nhưng sau khi nghĩ qua nghĩ lại nghĩ tới nghĩ lui thì cách duy nhất là phó mặc số mạng cho ông trời ai đưa đi đâu thì đi đó vậy .

Thứ mà Mộ Vân Sơn đang tìm kiếm là một lệnh phóng thích mà Chu Hoài Thanh đã viết cho Bạch Chấn trước đây, chỉ vì Bạch Chấn giả vờ đáng thương để lấy lòng Sở Dương mà dựng chuyện rằng y có một người họ hàng đã mất sống gần thành Lạc Dương mà tên Sở Dương đã nhắm mắt mà ký lệnhđóng dấu ấn của tướng quân, để người " họ hàng" kia khỏi bị tra khảo khi ra vào kinh thành.

Nói tóm lại, lúc đó Chu Hoài Thanh cho rằng thứ này thật sự là vô dụng, cho nên mới cất vào trong thư phòng của Sở Dương, hiện tại Mộ Vân Sơn đối với Chu Thanh có ý tứ, phát hiện nó rất hữu dụng.

Cuộc sống sẽ luôn đến và đi, và Bạch Chấn sẽ không bao giờ tưởng tượng rằng một ngày nào đó, lệnh phóng thích được chuẩn bị cho hắn sẽ có tác dụng to lớn đối với Chu Thanh, phải không?

Chu Thanh đã thu dọn mọi thứ và quay lại như cũ vào sáng hôm sau, Mộ Vân Sơn "tự chữa lành bệnh trong một giấc ngủ" một cách thần kỳ và được áp giải trở lại ngục tối dưới con mắt tò mò của thái y.

Chu Thanh từ lâu đã không kiên nhẫn.

“Ta thật sự không nhận ra rằng khi ngươi lấy thứ này, thái thú Lạc Dương sẽ  thả chúng ta đi mà không cần hỏi ý kiến Sở Dương?” Mộ Vân Sơn lấy ra mảnh giấy trong tay, cảm thấy ánh mắt của Chu Thanh rất kinh hãi. .

“Nếu không hiểu rõ sự tình, đừng coi thường nó, cẩn thận thiển cận giả bộ.” Hắn nắm lấy xem ngang dọc, Chu Thanh cười, “Ta sẽ nói cho ngươi, Vào giữa mỗi tháng quân đội Chiết Đông thường xuyên diễn tập hành quân khẩn cấp. Sáng sớm hôm nay, Sở Dương rời thành phố để đi duyệt binh, và hắn sẽ ở lại trong mười ngày. Và quân đội Chiết Đông không được quấy rầy hắn trong thời gian này ngươi nói rằng thái thú Lạc Dương sẽ cho chúng ta đi không ? "

Nó xong , hắn lấy ra lọ mực đã chuẩn bị, bắt đầu thêm những thứ ở trên tờ giấy , sau một thời gian ngắn, nội dung của toàn bộ tờ giấy đã hoàn toàn thay đổi, và nó trở thành một kẻ tội phạm họ Chu đã được Ăn Quách thân vương bân lệnh ân xá .

Tuy rằng bị cưỡng chế thay đổi, lời nói có chút khó xử, nhưng mà chữ ký và con dấu của Sở Dương là thật.

Sau khi thổi khô mực xong , Chu Thanh mới bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, cao giọng kêu lên: "Tù nhân ~~~ Thả ra ~~~ ta đi gặp viện thái thú ~ ~~ !!! ”

Chỉ nhìn những thứ trước mặt, nói thật, Lạc Dương thái thú thập phần không tin.

Tuy nhiên, nét chữ này là của Sở Dương không sai được , đây không phải giả mạo sao khi cân nhắc ông ta đã đưa ra một lựa chọn mà ông cho là khôn ngoan.

“Chủ nhân Chu, lệnh xuất quân này hẳn là đúng, nhưng… tại sao tôi không thấy người của Thượng Quan Thành tới đón cậu?” Quận trưởng Lạc Dương thận trọng hỏi.

"Đương nhiên có người ở đây. Là Tề Minh của hình bộ. Hắn đồng ý với ta chờ ở gian mười dặm ngoài thành, sau đó sẽ trực tiếp đi kinh thành." Chu Thanh nhìn hắn nở một nụ cười.

"Không, không, tôi chỉ nghĩ, tại sao Tề đại nhân không đến đây ..."

Chu Thanh ánh mắt đột nhiên thay đổi, sắcnhư dao: "Lí Vị Ương, ngươi cho rằng ta đang nói dối ngươi sao?"

Cơ thể gầy gò của vị thái thú run lên.

Chu Thanh tiếp tục nói một cách thản nhiên: "Hay là ngươi nghĩ rằng Sở tướng sẽ lười ra lệnh ân xá cho người từng kề vai sát cánh, và để ta, Chu Hoài Thanh, ở đây để ngươi xem như trò chơi mà mặc sức tiêu khiển hả ?"

Đầu ông thái thú lắc lư như con lật đật.

Chu Thanh hài lòng gật gật đầu, nói tiếp: "Còn một thứ phải nói rõ, Mộ Vân Sơn sẽ hộ tống ta trong chuyến hành trình này, có thể coi như là đắc tội và có công. Ngươi cũng hiểu được nếu như phái binh lính đưa ta đi ra ngoài với sự phô trương tuyệt vời Bây giờ trên đường phố ... "

Chỉ mới nói được nửa lời, mặt vị tổng trưởng tái mét.

Cho dù có chết đi nữa, hắn cũng sẽ không quên cảnh tượng thê thảm trước mặt thần y ngày hôm đó, cũng như hình bóng của những người dì đáng sợ như Dạ xoa .

"... Nhưng nếu Mộ Vân Sơn này trốn thoát..."

Chu Thanh ho khan hai tiếng: "Khụ ... Sư phụ à, khi Sở tướng tổng đang xét xử vụ án của Mộ Vân Sơn, ngài nên ở đó. Một số việc ngài nên biết. Có muốn tôi nói kể cho nghe không?"

Vị thái thú lắc đầu, nhắm mắt và vuốt râu.

Ai quan tâm đến hắn, dù sao đại xá trong tay hắn nhất định là thật, vì là thật, ta sao lại phảinghĩ nhiều như vậy.

Nói đến mức này, hắn đột nhiên đại ngộ, lập tức phất tay áo: "Thông báo cổng thành, mở ra!"

Mộ Vân Sơn không thể ngờ rằng chỉ trong vài canh giờ, đã dẫn y ra khỏi phòng giam với vẻ mặt bối rối, ném cho y một bộ quần áo thường dân, vừa ra khỏi ngục thì đã nhìn thấy Chu Thanh đợi bên ngoài .

Mặt trời buổi trưa hơi nóng, Chu Thanh ngồi trên ghế lăn trong chiếc áo choàng dài màu trắng xanh, mái tóc đen mềm mại xõa trước ngực, trên trán trắng nõn còn có một tầng mồ hôi nhỏ. .Hắn mỉm cười nhìn y khẽ nhếch khóe miệng.

Hắn lắc đầu một cái, cảm thấy Chu Thanh thân thể như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng vàng, chói mắt khiến người ta không thể rời mắt.

“Tiểu Thiện Tử.” Chu Thanh duỗi tay với hắn, “Đoạn đường phía dưới tùy ngươi.”

Mộ Dư Sơn cái trán nhảy dựng: "Ngươi là kêu ta cõng ngươi?"

"Nếu không? Ngươi muốn ta tiếp tục ngồi trên cái này, sau đó cho cả thành đều biết rằng tôi là Chu Hoài Thanh, tội nhân bỏ trốn ?"

Quả thật, chỉ sau một lần thử nghiệm, chiếc ghế lăn gần như đã trở thành thương hiệu duy nhất của Chu Hoài Thanh, giờ cả thành phố Lạc Dương hầu như ai cũng biết Chu Hoài Thanh đang ngồi ghế lăn.

Trước kia luôn không nhịn được muốn chế nhạo Chu Thanh, nhưng hiện tại bị hắn dắt mũi khắp nơi, hiện tại hai người đều đã mãn hạn tù, chính mình cũng không muốn chế nhạo Chu Thanh. Với ý nghĩ đó, Mộ Vân Sơn thành thật cúi xuống trước mặt Chu Thanh và để hắn ta trèo lên lưng mình.

Mộ Vân Sơn lưng rất rộng, Chu Thanh một người to lớn nằm ở trên đó cảm thấy vô cùng thoải mái, cả đêm đều căng thẳng, hiện tại cảm thấy buồn ngủ, từ trong tay nải lấy ra một cái áo choàng lớn, quấn lấy chính mình thật chặt để người khác không nhìn thấy mặt y ,y thì thầm: " ta ngủ đây, Tiểu Sơn Tử, gọi ta dậy khi ra khỏi thành."

“Chu Hoài Thanh.” Mộ Dư Sơn vừa đi vừa nói: “Ngươi nói sau khi Sở Dương phát hiện, sẽ trực tiếp phái quân đi tìm ngươi?

“Không thể.” Chu Thanh cười tủm tỉm, " nếu hắn tìm được ta ta sẽ xuống địa ngục để trốn hắn"

"Nhưng, nó thực sự diễn ra như thế này, bạn có sẵn lòng không?"Mộ Vân Sơn hơi khó chịu hỏi

“ngươi nói miễn cưỡng làm gì?” Chu Thanh ngáp một cái, “Nếu là nói về Sở Dương thì tuyệt đối là miễn cưỡng, tuy rằng anh tuấn, nhưng tấm lòng của một bồ tát nâng niu dịu dàng yêu thương kẻ yếu chỉ đơn giản là vậy. vấn đề ở bên cạnh hắn. Ta không ngu ngốc đến mức tự chuốc lấy rắc rối cho mình. Nếu ngươi đang nói về Bạch Chấn ... tôi quá lười để quan tâm đến loại người đó , cái loại chó cắn người nhưng không được thì há cái mồm đầy lông chó hét ầm lên "

“Phốc.” Mộ Dư Sơn bị lời nói vừa rồi của Chu Thanh làm cho buồn cười, bước chân không khỏi gấp gáp, cuối cùng lại gọi, “Chu Hoài Thanh...”

"Tiêu Sơn Tử..."

"Ừm?"

"Chu Hoài Thanh đã chết."

"Gì?"

"Ta tên là Chu Thanh. Từ nay về sau, ngươi có thể gọi ta như vậy."

"Được chứ."

Cách đó không xa, thái thú Lạc Dương đang rung một chiếc quạt gấp nhỏ. Nhìn hai người ra đi thật đẹp đôi.(chung thuyền nha bác thú  )

Một thị vệ bên cạnh nói: "thái thú, Chu Hoài Thanh đi rồi, ta thật không hiểu vì sao muốn giúp đỡ cho Mộ Vân Sơn?"

Thái thú liếc xéo hắn một cái, nói: "Một số chuyện, ngươi có thể hiểu được, nhưng không thích hợp để nói ra, ngươi hiểu không?"

Thấy người phục vụ có vẻ đã hiểu, lại có vẻ sợ người khác thật sự không hiểu, lại muốn công khai tài giỏi của mình, vì vậy hắn lập tức cau mày nói: "Vì ngươi muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi biết." .Việc vào tù của Vân Sơn này hoàn toàn là vì mục đích của thái tử, thật ra thì Sở tướng quân luôn có một nỗi u uẩn trong lòng, với tư cách là thân vương của An Quách, tướng quân đến từ thị trấn hạng hai phía đông, ông ta thậm chí còn ra mặt đến một quan chức cấp ba Bắc Kinh. Không phải phía sau rượu có cây đại thụ, ngươi thật sự cho rằng tướng quân sẽ cho người như vậy một mặt mũi sao? "

Thị vệ chợt hiểu ra, "Tướng quân nhân cơ hội này để cho Mộ Vân Sơn đi, chẳng qua là muốn tát rượu hoàng đế!?"

Thái thú gật đầu, " cây khôn có thể uốn."

Hôm nay hoàn thành được sự kiện lớn như vậy, không biết sau khi trở về thành,  sẽ nhận được những phần thưởng gì từ tướng quân nhỉ?

Nghĩ đến tương lai xán lạn trong tương lai, vị thái thú cười híp mắt. (tủi chẻ)

Có câu nói trời không phụ lòng người, cuối cùng tưởng tượng của thái thú Lạc Dương cũng không được như ý, khi Sở Dương trở về thành Lạc Dương, năm ngày sau, tức là tròn mười lăm ngày, Sở Dương đã bị sốc khi nghe tin rằng Chu Hoài Thanh đã vỗ mông đã biến mất.

Trong năm ngày, không có ai nhắc nhở hắn về những thay đổi trong ngục tối, ngay cả thái thú đang mong chờ phần thưởng cũng cho rằng Sở Dương đã quên chuyện đó, hắn đương nhiên sẽ không vô liêm sỉ mà nhắc. , nếu y đi, phần thưởng sẽ không có, nhưng chiếc mũ trên đầu sẽ rơi xuống mất.

Thật ra, nếu hôm đó Sở Dương không đột nhiên bước vào thư phòng và bất ngờ nhìn thấy cặp đàn mà Chu Hoài Thanh để ở đó, thì hắn sẽ không đột nhiên nghĩ đến Chu Hoài Thanh, nhớ lại quá khứ và cảm thấy tim mình đập thình thịch. Drum, ngay lập tức mang theo hai người đến địa lao để gặp y.

Đối mặt với phòng giam trống rỗng, Sở Dương cảm thấy cả trái tim mình như bị ai đó nắm lấy, rồi đập nát nó, vỡ tung ra, cơ thể của hắn không thể không lùi lại một bước, một lúc sau hắn lấy lại được ngũ giác hét toán lên .

"Người ở đâu !! Ngươi ở đâu!!Hoài Thanh ngươi ở đâu Hoài Thanhhhhhhhhhhhhhhhhh !! ??"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro