Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Thanh gọi thứ trong nồi là cỏ xạ hương, được trộn với một số loại gia vị và thảo mộc, rồi nấu thành cháo. Y nói trong đó có chứa crotonic và aggrandis, là chất cực lạnh, vì vậy nên độc tính rất mạnh, một người khỏe mạnh sẽ ra đi sau khi uống nó khoảng hai hoặc ba ngày.Trước khi rời đi, Tề Minh nhét cho Chu Thanh một xấp bạc, đếm thì không dưới một ngàn lượng. Đây thực sự là quá nhiều tiền rồi đi. Phải biết rằng người bình thường làm việc chăm chỉ trong một tháng, cũng chỉ có thể kiếm được một lượng bạc.Chu Thanh muốn đều cũng cần tiền cả. Tề Minh đã nói rõ không lâu nữa triều đình sẽ phái một người để đưa y đi đày đến Tây Vực vì tội danh hợp tác với kẻ thù và phản quốc.
Người đang gấp thì cái gì cũng làm được, hơn nữa Chu Thanh cũng có chút đầu óc.Y lấy tiền ra đưa cho cai ngục để nhờ hắn mua một ít nguyên liệu.

Quản ngục rất thông minh, y vừa nói một lần, hắn liền có thể mua hết nguyên liệu một lượt. Không cần phải nhắc lại nhiều lần như đã sớm làm quen. Chu Thanh lấy đồ của Thiên Ma Mã Lương cho tới bây giờ cũng chỉ thu được một số kết quả.Y lấy đồ trong chậu đá ra một cái bát nhỏ, đặt dưới mũi, định ngửi thử , không ngờ vẫn còn cách mũi y khoảng ba tấc thì đột nhiên bị một lực cực lớn đẩy tới làm cho cái bát nhỏ trong tay y bay đi.Mộ Vân Sơn hiếm khi làm mặt nghiêm túc, hắn nắm lấy vai Chu Thanh, hung hăng nói: "Ngươi chẳng phải là một người nhìn xa trong rộng, sao ngươi có thể thiển cận như vậy !? "Hôm qua còn nói chuyện phiếm với hắn, nhưng hôm nay lại muốn tự tử bằng cách uống thuốc độc à. Nếu hắn không dậy sớm, Chu Hoài Thanh này đã chết rồi!Chu Thanh không nhịn được cười: "Ánh mắt nào của ngươi nhìn thấy ta muốn nhìn thấy ta muốn tự tử vậy?"

Mộ Vân Sơn nhìn y chằm chằm một hồi, mới nói "Ta biết ngươi bị bỏ rơi, sẽ không tránh khỏi chán nản, vậy còn tội gì mà không buông được, nhưng dù sao thì cuộc sống vẫn còn nhiều niềm vui. Ngươi cần gì cứ phải vương vấn mãi để rồi kết thúc cuộc đời của mình như vậy chứ. " Hắn quay đầu nhìn người người trước mặt tức giận vô cùng, thở dài nói:" Ngươi cũng đừng khao khát cuộc sống của một tên cướp phú tế bần làm gì , nếu ngươi có thể thoát khỏi đây, ngươi có muốn đi theo ta không? "Hai mắt Chu Thanh sáng lên:" Thật sao !? "

Mộ Vân Sơn đột nhiên nhận ra lời mình nói lúc nãy có chút sai, hắn sợ Chu Thanh hiểu sai, liền nói thêm: "Ý của ta là dẫn ngươi đi ăn trộm, ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải là đoạn tụ đâu. "Chu Thanh gật gật đầu:"Ta hiêu rồi, Tiểu Sơn Tử ngươi tốt thật. Chỉ mới mấy ngày thôi mà ngươi đã có thể đối tốt với người ta như vậy. Vậy chắc ngươi có nhiều bằng hữu trên giang hồ lắm nhỉ ?"
Đúng là Mộ Vân Sơn có rất nhiều bằng hữu trên giang hồ nhưng hắn không hề đối xử với ai đó như vậy khi chỉ mơi quen nhau có mấy ngày.

Từ điểm này có thể thấy được Chu Thanh này rất khác thường, hắn không hiểu tại sao bản thân lại có hứng thú với vị quân sư đoạn tụ này."Tiểu Sơn Tử?" Một bàn tay trắng nõn xẹt qua trước mặt, Mộ Vân Sơn tỉnh táo lại, Chu Thanh lại vỗ vỗ mặt của hắn, lẩm bẩm: "Tại sao ngươi lại không trả lời chứ? Gặp quỷ à? "

Mộ Vân Sơn cảm thấy lưng mình mồ hôi chảy thành từng dòng rồi, sở thích đặt tên cho người khác này của Chu Hoài Thanh thật sự là thô tục cực điểm.
Trong lúc Mộ Vân Sơn còn đang ngẩn người thì Chu Thanh đã gỡ bàn tay đang nắm lấy vai mình ra, rồi chạy lại nhặt cái chén nhỏ lúc nãy lên, đưa đến trước mặt hắn, nói: "Ngươi uống đi."Mộ Vân Sơn hoàn hồn trở lại, nói: "Đây không phải là thuốc độc sao? Ngươi đưa ta làm gì?"

Chu Thanh nói: "Tiểu Sơn Tử à, ngươi có muốn ra khỏi cái ngục giam này không?"Mộ Vân Sơn nói:" Đương nhiên là muốn. "Chu Thanh gật đầu, nói tiếp :"Thì đúng rồi, ngươi cứ uống đi, để ta thử xem tác dụng của nó. Đừng lo lắng, sẽ không sao đáu, ta đã chuẩn bị sẵn thuốc giải cho ngươi rồi." Nói xong, y vươn tay lấy ra hai viên thuốc to bằng hạt đậu xanh.Mộ Vân Sơn hiển nhiên không thấy thuốc giải trong tay Chu Thanh đáng tin lắm nhưng hắn lại cảm thấy Chu Thanh sẽ không hại mình, huống chi nội lực hắn thâm hậu, nếu có bị trúng độc thật thì hắn có thể ép chất độc ra ngoài. Vì vậy, cho nên trong lòng sợ hãi nhưng hắn vẫn bưng bát độc dược rồi uống , sau đó nhìn Chu Thanh nói: "Ta rất tin tưởng ngươi."

Nhưng sau nửa nén nhan, hắn cảm thấy hối hận rồi.Đầu tiên, có một cơn đau nhỏ ở vùng bụng dưới, sau đó chuyển thành cơn đau dữ dội, tay chân hắn lạnh ngắt, mạch máu như bật ra khỏi cánh tay, sắc mặt tái nhợt. Thân thể hắn mềm nhũng, dần mất sức.Mộ Vân Sơn nghiến răng nói: "Chu Hoài Thanh, ngươi là loại người gì vậy hả !?"
Gì chứ? Xạ hương là loại cỏ mà trong quân doanh nào cũng có mà.
Nghe nói người tạo ra thứ này là một hoàng tử, biết một ít về thảo dược, chỉ cần trộn một số nguyên liệu lại với nhau, sau đó đun hỗn hợp đó sẽ tạo ra một thứ thuốc.

Nếu ai đó uống phải thứ này thì một lúc sau cơ thể sẽ xuất hiện các triệu chứng như bị bệnh nặng. Nhưng đây chỉ là những biểu hiện bề ngoài, nó không hẳn được gọi là bệnh, chỉ cần ăn một ít cỏ tươi là có thể bình thường trở lại ngay.Ban đầu, thứ này chỉ là một thứ tiêu khiển được binh lính sử dụng để chơi khăm nhau mà thôi, nhưng sau đó nó trở nên phổ biến và vô số kẻ lười biếng bắt đầu sử dụng hiệu ứng gây đau đớn này để trốn tránh đi huấn luyện. Thái y đã khám rồi nhưng không thể tìm ra nguyên nhân. Cuối cùng, chính Chu Hoài Thanh sai Nghê Đoan truy tìm khắp nơi về nguồn gốc, cuối cùng cũng tìm ra người làm ra thứ này. Sau đó Y đã trừng phạt tên lính lười biếng đó, sau chuyện đó thì cỏ xạ hương đã biến mất hoàn toàn khỏi quân doanh.

Chu Thanh nắm lấy tay Mộ Vân Sơn, đặt ba ngón tay lên mạch của hắn, sau khi kiểm tra xong, y gật đầu nói: "Không tệ, tình trạng mạch bị rối loạn, ngay cả thái y có kinh nghiệm cũng không thể nhìn ra, hiệu quả hơn cả mong đợi." Sau đó, y bóp miệng Mộ Vân Sơn, nhét viên thuốc giải vào.Viên thuốc này thật kỳ diệu, nuốt vào bụng thì ngay lập tức đã cảm thấy có một dòng điện ấm áp từ từ chảy vào vùng bụng dưới, cảm giác khó chịu ngay lập tức biến mất.Mộ Vân Sơn lắc đầu khó khăn ngồi dậy, lại thấy Chu Thanh Chương hai tay chống cằm, hai mắt nhìn thẳng vào hắn, nói : "Thí nghiệm rất thành công, Tiểu Sơn Tử, chúng ta có thể trốn khỏi ngục giam này rồi!"Ở thế giới nơi Chu Thanh sống ở kiếp trước, có một chàng trai trẻ đầy cảm hứng tên Mại Khắc.

Người này rất có năng lực. Để giải cứu những người anh em đang bị giam giữ bởi các những người quyền lực của một quốc gia nào đó, hắn ta đã tự nhốt mình trong một nơi bí ẩn và phát triển các phương thức trộm cướp và các lối thoát hiểm từ một nhà giam ấy. Hắn dùng kim bạc đâm trên bản đồ địa hình của toàn bộ Thiên Ngục, thành công xâm nhập vào đó, vượt qua nhiều cạm bẫy ở bên trong nơi này, từng bước thâm nhập, cuối cùng thành công giải cứu các anh em của mình.Đây là cốt truyện của bộ phim truyền hình "Vượt ngục" mà Chu Thanh đã từng xem, khi nghe y kể lại Mộ Vân Sơn sửng sốt một hồi, chàng trai tốt, hóa ra lại có những kẻ tàn nhẫn và si tình như vậy, có thể nói là vì tình cảm gia đình, tự mình phá nát bản đồ địa hình của toàn bộ Thiên Ngục ... Còn có thể kiên trì chịu đau thấu da thịt để cứu họ!Mộ Vân Sơn thậm chí còn có ý định kết bạn với người đàn ông tên Mại Khắc này.

Với hành động của một người đàn ông mạnh mẽ như vậy, Mộ Vân Sơn không phản đối lắm đối với vấn đề vượt ngục, nhưng hắn vẫn cho rằng xác suất hai người trốn thoát là quá thấp, đặc biệt là Chu Thanh vẫn còn ngồi trên xe lăn, di chuyển khó khăn. Với cửa ngục bằng gỗ thì Mộ Vân Sơn có thể dùng đao chém nát, nhưng bên ngoài còn có bao nhiêu cai ngục, ngươi có thể đánh gục tất cả một mình được sao?

Chưa kể đến quân của Sở Dương đóng tại thành Lạc Dương này."Tiểu Sơn Tử, tại sao ngươi lại bị giam giữ vậy?" Chu Thanh đột nhiên hỏi.Mộ Vân Sơn gãi đầu, "Thực ra ta không làm gì nghiêm trọng cả, nhưng khi đang lang thang ở thành Lạc Dương, thì ta nhìn thấy một tên đăng đồ tử muốn cưỡng hiếp nữ nhi nhà lành. Lúc đó ta có uống chút rượu. Ta chỉ muốn đánh cho cái tên đó chừa thôi ai mà ngờ ddocwj hắn yếu như vậy, chỉ đấm nhẹ một cái thì hắn chết luôn... ""Nếu ngươi lợi hại như vậy, sao không tìm cách thoát ra khỏi đây? "Chu Thanh hoài nghi nói."Khi đó vừa hay có binh lính tuần tra, ngươi nghĩ thử xem bên nào có cơ hội chiến thắng cao hơn?" Mộ Vân Sơn ngồi khoanh chân, chống cằm, nói tiếp :"Nhưng rồi một lần nữa, lần đó cũng là Sở Dương đang xét xử vụ án của ta, cô nương được ta cứu cũng đến làm chứng cho ta, Sở Dương không muốn làm ta khó xử.

Ai biết được, cha của đăng đồ tử ấy lại là Hoàng đế chứ . Do áp lực từ phía trên, Sơ Dương đành phải phán ta 10 năm tù. "Có một điều mà Mộ Vân Sơn không nói, hắn sẽ không bao giờ ở trong tù mười năm, coi như bằng hữu của hắn không có ở đây đi nữa thì khoảng sau một hoặc hai năm, khi thời tiết dịu đi, hắn có thể tự mình ra ngoài rồi, nhưng hắn không thể ngờ rằng hiện tại Chu Thanh sẽ đem loại chuyện vượt ngục này nói ra thẳng thắn như vậy lại còn là tự y nghĩ cách vượt ngục nữa chứ.Chu Thanh nhìn thấy ánh mắt của Mộ Vân Sơn nhìn mình hiện rõ y không đáng tin, thê là y bắt đầu nói về kế hoạch của mình một cách nhàn nhã.

Sau khi Mộ Vân Sơn nghe xong thì hắn cuối cùng cũng nghiêm túc trở lại và bắt đầu suy tư ... Mặc dù có vẻ như y đang thực hiện một hành động nguy hiểm, nhưng nhìn thấy Chu Thanh tự tin như vậy, hắn lại cảm thấy bản thân có thể thử một lần.

Nếu phương pháp này thực sự giúp chúng ta thoát khỏi được nhà lao này, thì ngươi có muốn đổi nghề làm quan trong triều đình hay không?" Mộ Vân Sơn nhìn chằm chằm vào mắt Chu Thanh và chậm rãi nói ."Tại sao?"
"Ngươi có biết chức quan cao nhất hiện nay được lợi ích gì hay không ?" Mộ Vân Sơn chớp chớp mắt, chậm rãi nói tiếp:" Nếu ngươi làm một chuyện xấu nào đó thì người khác cũng sẽ nghĩ ngươi đang làm một chuyện chính đáng, nghĩ ngươi ngay thẳng, chính trực."

Nửa đêm, trăng sáng lên cao, gió lớn cũng nổi lên.Ngục giam hoạt động theo từng ca. Sau vài khắc, sáu trong số tám cai ngục ban đầu sẽ rời đi, chỉ còn lại hai người. Lúc này, hai tên cai ngục còn lại đang định uống chút rượu rồi lên giường đi ngủ thì nghe thấy tiếng hét xuyên tim từ trong ngục tối: "Ah!!"
Những người khác trong ngục cũng từ trong mộng tỉnh lại, hỗn loạn, đều nhìn ra nơi phát ra tiếng hét, thấy Mộ Vân Sơn ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, mặt mày tái xanh. đen kịt, sùi bọt mép, Chu Thanh ngồi một bên ôm chân co người, run lên vì sợ.Quản ngục vội vàng mở cửa phòng giam và nói với Chu Thanh: "Sao vậy?"Giọng Chu Thanh run lên khi chỉ Mộ Vân Sơn lắp bắp: " Hắn đột ngột phát bệnh ... thật đáng sợ ... thật đáng sợ ... "Hai tên cai ngục nhìn nhau, một tên lao ra ngoài tìm người giúp đỡ, tên khác thì kéo cánh tay của Mộ Vân Sơn muốn nhấc hắn lên, nhưng Mộ Vân Sơn vừa cao vừa nặng, làm cho gã cố gắng hết mấy lần để lật người hắn ngửa ra, rồi từ từ đưa hắn ra ngoài.

Trong bóng tối, Mộ Vân Sơn lặng lẽ quay đầu lại, nhìn thấy Chu Thanh đang ngồi ở cửa ngục, liền bình tĩnh giơ ngón tay cái với y.

Quá trình vượt ngục đầy công phu đã chính thức bắt đầu.Nói chung, nếu một người nào đó trong nhà lao bị ốm đột ngột thì quản ngục sẽ gửi người đó thẳng đến y quán của ngục giam. Tuy nhiên, thành Lạc Dương hiện là thái ấp của Sở Dương, đương nhiên ngục giam cũng thuộc quyền quản lý của Đại tướng quân này, Mộ Vân Sơn được một vài người khiêng rồi được đua thẳng đến phủ tướng quân.Một số vị đại phu phụ trách chẩn đoán và điều trị đều đang bận rộn khám cho Mộ Vân Sơn, xem đồng tử và chẩn đoán mạch, nhưng họ không thể hiểu tại sao, vì vậy chỉ để một người để trông chừng hắn, những người còn lại thì đều đi tra sách hết cả rồi.Người đại phu ở lại là một người đàn ông lớn tuổi, tinh thần rất kém, sau khi ngồi xuống mép giường một lúc, ông ta dựa vào tường và khịt mũi.Mộ Vân Sơn chịu đựng cơn đau, lấy viên thuốc mà Chu Thanh đưa cho hắn ra rồi bỏ vào miệng nuốt xuống.

Làm xong tất cả, hắn mở cửa sổ rồi nhảy ra khỏi phòng một cách nhẹ nhàng.Cho đến hiện tại, mọi chuyện đều diễn ra theo kế hoạch. Không phải vì phủ tướng quân canh phòng lỏng lẻo mà là bởi vì không ai nghĩ rằng hắn sẽ trốn thoát cả. Chưa kể quanh phủ tướng quân còn có các chốt chốt bí mật mà quân của Sở Dương được bố trí cứ năm bước sẽ có một người đứng canh giữ, mười bước sẽ có bảng hướng dẫn.

Cho dù ngươi chạy thoát ra được phủ tướng quân thì ngươi cũng không thể nửa đêm rời thành Lạc Dương bởi vì vào rạng sáng hôm sau, binh lính sẽ lục soát toàn thành, dù ngươi có trở thành chuột, thì cũng sẽ bị tìm ra thôi.
Tuy nhiên, Mộ Vân Sơn chưa bao giờ nghĩ tới việc rời đi như vậy, ngược lại, mục tiêu của hắn chính là phủ tướng quân này.

Mặc dù vẻ ngoài của hắn trông rất kiêu ngạo nhưng khi hắn vừa nhảy ra khỏi của sổ, hắn ta nhẹ như một con én, bay qua mái hiên và đi trên tường mà không để lại một âm thanh nào. Hắn vượt qua những tên lính canh nhiều lần, nhưng họ thậm chí còn không phát giác được có người vừa mới đi qua.

Đứng dựa lưng vào tường, Mộ Vân Sơn lấy một mảnh vải, cầm trên tay rồi đưa nó cho ánh trăng chiếu vào.Trên mảnh vải vẽ bản đồ về bố cục kiến ​​trúc của toàn bộ phủ tướng quân, điều này có lẽ đã giúp cho Mộ Vân Sơn không cần phải quay đầu lại liên tục như một con ruồi không đầu. Lúc này nơi hắn đang đứng chính là cái đích mà Chu Thanh đã khoanh tròn trên bản đồ - thư phòng của Sở Dương.Đẩy nhẹ cửa sổ ra một chút, thấy trời tối om không có ai bên trong, Mộ Dư Sơn liền nhảy vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro