C34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 Một người đàn ông dùng mật khẩu của một người phụ nữ, điều này nói lên cái gì? 】

【 Ít nhất cũng chứng minh là người đàn ông đó để người phụ nữ ở trong lòng. 】

Tần Thư nhìn chằm chằm hai tin nhắn này thất thần hồi lâu, tin thứ nhất là cô gửi cho Phương Mộ Hòa.

Tin thứ hai là đáp án Phương Mộ Hòa gửi cho cô.

Tần Thư xóa cuộc hội thoại này đi lại ngơ ngẩn hồi lâu, máy bàn vang lên, là số văn phòng Triệu Mạn Địch

Cô sửng sốt, Triệu Mạn Địch đã trở lại?

“Triệu tổng.”

“Ừ, đến văn phòng chị một lát.”

“Vâng, em đến ngay đây.”

Tần Thư vỗ vỗ gương mặt cho tỉnh táo lại, lại uống mấy ngụm nước mới chạy nhanh đi.

Hôm nay quầng thâm mắt của Triệu Mạn Địch có vẻ rất đậm, cho dù trang điểm cũng không che đi được.

Làm việc liên tục vài ngày, vốn định ngủ một lát trên máy bay nào ngờ lại mất ngủ.

Tần Thư tới, cô vực dậy tinh thần, “Dự án kia của Phương thị, chị quyết định sẽ nhận, em liên hệ với bên kia đi, khi nào tiện thì gặp mặt nói chuyện.”

Tần Thư mỉm cười: “Vâng, bây giờ em sẽ liên lạc ngay.” Cô tự nhiên thấy mừng cho Phương Mộ Hòa, có lẽ chia tay rồi gặp lại sẽ không có kết quả.

Nhưng lỡ đâu lại có thì sao?

Tần Thư lập tức trở về văn phòng liên hệ với Phương Mộ Hòa, Phương Mộ Hòa đang ở nhà, hôm nay trong nhà có khách, anh không định đến công ty, nghe Tần Thư nói muốn hẹn thời gian gặp mặt nói chuyện, anh không có chút nào do dự: “Bây giờ có thời gian, một tiếng nữa anh đến văn phòng.”

Phương Mộ Hòa thay quần áo, lấy chìa khóa ra cửa, ở phòng khách gặp mẹ Phương.

“Muốn ra ngoài à?” Mẹ Phương hỏi.

Phương Mộ Hòa gật đầu: “Con đến công ty.”

Mẹ Phương có chút bất mãn; “Con đấy, không phải đã sớm nói hôm nay trong nhà có khách sao, lát nữa con với ba con phải tiếp đón chứ.”

Phương Mộ Hòa biết là mẹ muốn biến tướng giới thiệu đối tượng cho anh, anh bất đắc dĩ nhìn mẹ: “Mẹ, con trai mẹ không phải là không có ai muốn, mẹ như vậy, làm như con là hàng hạ giá vậy.”

Mẹ Phương: “…”

Có rất nhiều lời mà bà làm mẹ cũng không nói được, nói ra cũng là vả vào mặt mình.

Xem bộ dáng này của con trai thì phỏng chừng đi rồi sẽ không quay về.

Bà đơn giản nói rõ: “Con nói xem, nếu con có chút chừng mực thì mẹ sẽ bắt ép con như vậy sao?”

Mẹ Phương giận anh không biết cố gắng: “Con cả ngày chơi bời lăn lộn, đời tư hỗn loạn, đừng cho là mẹ không biết, nếu giờ mà mẹ mặc kệ con, về sau con gái tốt nhà nào dám gả vào nhà chúng ta? Mộ Hòa à, sang năm con cũng 33 rồi, nếu là trước kia đã sớm thành gia lập nghiệp, con xem con bây giờ này này, chuyện hôn nhân tình cảm cứ xem như trò đùa.”

Phương Mộ Hòa ngắm nghía chìa khóa xe, trước sau trầm mặc.

Mẹ Phương thở dài: “Con cũng nên thu liễm một chút, ông bà nội con mà biết con ở bên ngoài làm xằng làm bậy như vậy còn không bị con làm tức chết.”

Phương Mộ Hòa: “… Mẹ, cái gì mà làm xằng làm bậy? Có phải trong mắt cả nhà, con có vài cô bạn gái là tội ác không thể tha thứ đúng không?”

Mẹ Phương xua xua tay: “Thôi không nói nữa, nói nữa cũng chỉ khiến mẹ tức thêm mà thôi.” Nhắc nhở anh: “Mẹ nói con cũng đừng coi như gió thoảng bên tai, trước 10 giờ rưỡi phải về đấy.”

Phương Mộ Hòa nhàn nhạt vâng một tiếng.

Ô tô của Phương Mộ Hòa và xe của Triệu Mạn Địch gần như là đến Phương thị cùng lúc, Phương Mộ Hòa đi về phía cao ốc, phía sau truyền đến một tiếng ‘ Mẹ Phương ’.

Phương Mộ Hòa xoay người, người anh nhìn thấy đầu tiên lại là Triệu Mạn Địch.

Một thân trang phục công sở, thêm áo khoác màu nâu nhạt.

Vừa ưu nhã lại giỏi giang.

Gương mặt cô lộ ra sự lạnh lùng.

Lần cuối anh nhìn thấy cô là hai năm trước ở trước cửa một quán cà phê, lúc ấy anh ở trong xe, cô và một người đàn ông đi ngang qua xe anh, là bạn trai của cô.

Có lẽ sau đó không hợp nên lại chia tay.

Phương Mộ Hòa hướng về phía Triệu Mạn Địch nở một nụ cười nhạt, giống như những người bạn cũ gặp mặt, nhưng bọn họ lại không phải là bạn bè, mọi lời hàn huyên hỏi thăm đều là dư thừa.

Anh nhìn về phía Tần Thư: “Mặc ít như vậy không lạnh à?”

Tần Thư: “…” Thật muốn dỗi anh một câu, mắt anh mù à?

Hôm nay rõ ràng cô mặc áo lông vũ, chân còn đi tất đấy.

Tần Thư biết loại xấu hổ này là khó chịu nhất, cô cũng từng trải nghiệm qua nên đành chịu trách nhiệm điều tiết bầu không khí, cô nói với Phương Mộ Hòa về chuyện nhà, về chuyện cưỡi ngựa.

Cho dù ở trong thang máy, không khí cũng không quá trầm mặc.

Triệu Mạn Địch cả một đường cũng không nói gì, ngẫu nhiên sẽ phụ họa hai câu, cô nhìn gương trong thang máy, Phương Mộ Hòa đang nghiêng đầu nói chuyện với Tần Thư, cố ý tránh tầm mắt của cô.

Chỉ vài phút gặp Phương Mộ Hòa, dường như đã trải qua mấy đời, cô đã từng cho rằng những chuyện đó cô đã không còn nhớ rõ, nhưng thật ra chỉ là cô không muốn nghĩ đến.

Nhưng dù cho có nhớ đến thế nào đi nữa thì cô vẫn còn lý trí, đời này anh và cô không có khả năng, cô cũng không cho phép bản thân mình quay đầu lại, khi còn yêu nhất cũng có thể chỉ vì một chút mâu thuẫn mà tách ra thì đừng nói đến hai người đã trải qua nhiều chuyện như vậy.

Tới văn phòng, mọi người cũng không hàn huyên nữa mà tiến thẳng vào chủ đề dự án lần này.

Tần Thư cảm giác trên đầu mình bây giờ đang có cái bóng đèn 2000W, ngồi ở chỗ này mỗi một giây đều là giày vò, thỉnh thoảng cô nhìn về phía Triệu Mạn Địch, trong chốc lát lại dùng khóe mắt liếc về phía Phương Mộ Hòa.

Hai người này không biết có phải chịu kích thích gì hay không mà từ lúc ngồi xuống đến bây giờ, hơn một giờ trôi qua vẫn đang nói về dự án kia, toàn bộ lời nói đều là việc công phép công.

Triệu Mạn Địch bắt đầu báo giá, nếu dự án này thuận lợi hoàn thành, đại khái cần bao nhiêu chi phí, mỗi tháng phải đúng ngày trả bao nhiêu.

Phương Mộ Hòa nhìn như có vẻ cũng nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng phụ họa hai câu.

Phí cố vấn nhiều ít Phương Mộ Hòa không để bụng, dù sao cũng là anh cam tâm tình nguyện, nói là để chống lưng cho Tần Thư, Triệu Mạn Địch nói cái gì anh đều đồng ý.

Yêu cầu của anh chỉ có một, anh muốn trúng thầu dự án đó với một giá cả hợp lý.

Triệu Mạn Địch gật đầu, mỉm cười đúng tiêu chuẩn nghề nghiệp: “Cái này Phương tổng có thể yên tâm, tối đa hóa lợi ích của khách hàng là phương châm phục vụ của Hải Nạp chúng tôi.”

Tần Thư: “…”

Không biết vì sao, đột nhiên cô lại muốn cười.

0.1 giây đồng tình với Phương Mộ Hòa.

Mọi chuyện nói cũng đã ổn thỏa, Tần Thư tìm cớ rời đi, muốn cho bọn họ chút thời gian, cô đứng dậy: “Em đi toilet.”

Triệu Mạn Địch cũng đứng lên: “Chị đi cùng em.”

Tần Thư: “…”

Thật đúng là một chút cơ hội cũng không cho mẹ Phương, không hiểu sao cô lại thấy đau lòng cho Triệu Mạn Địch, trước kia rốt cuộc bị tổn thương đến mức nào, mà khi gặp lại mới có thể hoàn toàn không muốn đơn độc đối mặt với anh ấy như thế.

Các cô rời đi, Phương Mộ Hòa nhìn chằm chằm chỗ Triệu Mạn Địch vừa ngồi.

Trên bàn trà có ly nước anh rót cho cô, một ngụm cô cũng không uống.

Anh nới lỏng cà vạt, đây là chiếc cà vạt đầu tiên anh nhận được.

22 tuổi năm ấy, anh muốn tham gia một buổi diễn thuyết, là Triệu Mạn Địch tặng cho anh.

Hôm nay khi thay quần áo, mặc kệ anh nhìn đến cái cà vạt nào cũng thấy không vừa mắt.

Tìm tới tìm lui chỉ có cái này là được.

Triệu Mạn Địch cũng không thèm liếc mắt một cái, phỏng chừng đã sớm quên việc này.

Hơn mười phút trước, cô gái nhỏ từng không kiêng nể gì ở trong lòng anh, bây giờ lại nghiêm túc nói lợi ích, tiền bạc với anh.

Lòng anh nghẹn lại khó chịu.

Trên đường trở về, Tần Thư nhìn Triệu Mạn Địch, lời tới bên miệng rồi lại nuốt xuống.

Triệu Mạn Địch tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, cởi áo khoác đắp trước ngực, nhìn dáng vẻ là mệt muốn chết rồi.

Triệu Mạn Địch vốn ngày mai mới có thể trở về, bên Phương Mộ Hòa thúc giục nhiều lần, sợ chậm trễ việc của anh, cô rút gọn hành trình, phải tăng ca để hoàn thành.

Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có khúc dương cầm tài xế phát ra, thanh âm nhẹ nhàng.

Tần Thư vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ, đồng tình với Triệu Mạn Địch, cũng đồng tình với bản thân mình trong quá khứ.

Di động rung lên, là Phương Mộ Hòa gửi tới: 【 Giữa trưa tới nhà anh ăn cơm nhé? 】

Tần Thư: 【 Em phải tăng ca. 】

Phương Mộ Hòa: 【 Dù tăng ca cũng phải ăn cơm. 】

Tần Thư: 【 Có phải bác gái lại giới thiệu đối tượng cho anh không? Tự mình lo liệu đi ~~ em không đi: ) 】

Phương Mộ Hòa: 【… Nuôi em có ích gì chứ! 】

Một lát sau, Triệu Mạn Địch mở mắt, nhìn về phía Tần Thư: “Kỳ Kỳ.”

Tần Thư ngẩn ra, từ sau khi đi làm chị ấy không gọi cô như vậy nữa.

“Chị Mạn Địch.” Cô cũng sửa lại xưng hô.

Ngữ khí của Triệu Mạn Địch rất nghiêm túc: “Sở dĩ chị nhận dự án này, một là quả thực chị coi trọng nó, đối với cả chị và em đều là một lần rèn luyện, hai là, chị muốn nói cho chính bản thân mình, cũng muốn nói cho Phương Mộ Hòa, quá khứ đã qua đi, chúng ta hãy thử buông khúc mắc để đi tìm một nửa còn lại cho mình.”

Tần Thư im lặng vài giây: “Chị Mạn Địch, chị và mẹ Phương không còn cơ hội sao?”

Triệu Mạn Địch: “Chị không còn là cô gái 20 tuổi mà muốn làm ra vẻ chờ anh ấy theo đuổi.”

Thở dài: “Chị đã 30, rất nhiều chuyện đã nhìn thấu cũng hiểu rõ, đương nhiên cũng sẽ có khi xúc động không lý trí, nhưng chỉ cần chị bình tĩnh vài phút thì sẽ không buông thả bản thân mình.”

Tần Thư giống như đã hiểu, lại cũng không phải quá hiểu, “Em biết trong lòng mẹ Phương có chị, chị thì sao, hẳn là vẫn rất để ý anh ấy phải không?”

Triệu Mạn Địch không phủ nhận: “Ai cũng không thể hoàn toàn quên mối tình đầu, trừ khi là mất trí nhớ, nhưng cái chị hoài niệm là Phương Mộ Hòa của mười mấy năm trước chứ không phải anh ấy bây giờ.”

“Chị cũng không chỉ có một lần có ý niệm quay đầu lại, nhưng sau đó lại từ bỏ, giữa chị và Phương Mộ Hòa có nhiều chuyện và nhiều người không thể vượt qua được, cho dù hợp lại, qua khoảng thời gian ngọt ngào ngắn ngủi, về sau còn lại chính là vĩnh viễn oán trách và không cam lòng, kết quả cuối cùng vẫn là tách ra, chị sẽ không để bản thân mình trải qua cảm giác đau đớn đó một lần nữa.”

Cô nói: “Chị và anh ấy lúc yêu nhau nhất còn không hợp thì đừng nói đến bây giờ, chị cảm thấy chấp niệm của Phương Mộ Hòa cũng là chị của trước kia.”

Tần Thư gật đầu, “Về sau em cũng không tham gia linh tinh vào chuyện của hai người nữa.”

Triệu Mạn Địch cười cười, “Em cũng chỉ là có lòng tốt thôi, đừng để trong lòng nhé.”

Tới dưới lầu công ty, vừa lúc gặp được Hạ Cánh Nam trở về, Tần Thư sáng sớm không thấy anh, còn tưởng rằng hôm nay anh không tới, nhưng nhìn dáng vẻ thì có lẽ là vừa đi gặp khách hàng về.

Chào hỏi qua, Hạ Cánh Nam hỏi Triệu Mạn Địch sao lại về sớm như vậy.

Triệu Mạn Địch: “Tôi nhận dự án mới, vội vã trở về gặp khách hàng.” Lại nói: “Lát nữa tôi sẽ làm tư liệu qua báo cáo cho anh.”

Hạ Cánh Nam gật đầu, lại nhìn về phía Tần Thư: “Thứ tư tuần sau có một buổi quảng bá, em đi cùng với tôi.”

“Vâng.” Tần Thư hỏi: “Chính là roadshow quảng bá của công ty phát hành cổ phiếu kia ạ?”

Hạ Cánh Nam: “Ừ.”

Mấy người vừa nói chuyện vừa vào đại sảnh công ty.

Đi cùng Hạ Cánh Nam, các cô cũng quen đi nhờ thang máy của anh.

Thấy Hạ Cánh Nam thuần thục nhập mật khẩu, Tần Thư quay đầu nhìn thảm thực vật bên cạnh thang máy, có một số việc, cắt không đứt, gỡ càng rối hơn, đơn giản là đừng nghĩ đến nó nữa.

Buổi tối 6 giờ, Hàn Phái gọi điện thoại cho cô, nói cùng nhau ăn cơm chiều sau đó đi chạy bộ.

Suốt cả một ngày, thời khắc thống khổ này vẫn tới.

Tần Thư vẫn luôn suy nghĩ, lát nữa nên ăn nhiều một chút rồi chạy một vòng kêu đau dạ dày không chạy nữa, hay là đi đôi giày cao gót, khi đi ăn thì giả vờ trẹo chân một cái, sau đó thì hoàn toàn không cần chạy nữa?

Ăn nhiều thì béo.

Trẹo chân, nếu không nắm chắc lực độ thì sẽ trẹo thật, thứ tư tuần sau còn phải đi họp quảng bá, cô không thể nhảy lò cò một chân lên sân khấu chứ?

Thế thì Hạ Cánh Nam còn không tiêu diệt cô chắc.

Cho nên… Làm sao bây giờ?

Nghĩ tới nghĩ lui kiểu gì cũng không có cách hoàn hảo.

Mải tính kế chẳng mấy đã đến nhà hàng.

Hàn Phái đến sớm hơn cô, đang chờ cô, thấy cô uể oải ỉu xìu: “Mệt lắm à?” Anh dắt tay cô vào nhà hàng.

Tần Thư nghĩ thầm, hiện tại không giả vờ mệt một chút thì chẳng phải lát nữa phải chạy mệt chết sao?

Cô gật đầu: “Vâng, lại có dự án mới, tài liệu nhiều dã man.”

Hàn Phái biết làm việc ở ngân hàng đầu tư rất vất vả, đặc biệt là khi phải làm dự án, anh xoa xoa đầu cô.

Tần Thư bám vào cánh tay anh, như là làm nũng: “Đói quá, lát nữa em muốn ăn nhiều một chút.”

Cô quyết định, vẫn là chọn ăn nhiều đi, ăn nhiều không ai quản được.

Ăn nhiều không thích hợp chạy bộ, Hàn Phái cũng không có cách nào.

Về nhà cô lại tập yoga nhiều chút là được.

Hàn Phái suy tư quét mắt liếc cô một cái không lên tiếng.

Sau khi ngồi xuống, Hàn Phái đưa thực đơn cho cô, để cô thích ăn gì thì gọi.

Tần Thư còn giả vờ khách khí: “Anh gọi đi, em không kén ăn.”

Hàn Phái cũng không khách khí, tự mình gọi vài món.

Chờ đồ ăn lên, Tần Thư mới sửng sốt.

Hai món ăn một canh, thuần một màu xanh, ngay cả canh cũng là canh trứng nấm tươi mát.

Hai bát cơm nhỏ.

Cô ôm chút may mắn, có lẽ là đồ ăn mặn còn chưa lên.

“Hàn tổng, đồ ăn của ngài đã đủ, xin mời ngài.” Người phục vụ mỉm cười nói.

Hàn Phái: “Cảm ơn.”

Tần Thư: “…”

Này… Này đã đủ rồi?

Cô kín đáo thở dài, không có món ăn mặn thì thôi vậy, vốn dĩ cô cũng không thích ăn thịt, cô tự mình an ủi.

Chờ lát nữa cô ăn một bàn thức ăn chay, lại uống hết bát canh kia, nước canh cũng có thể căng bụng trong thời gian ngắn.

Hàn Phái đưa chiếc đũa cho cô: “Ăn cơm xong về chung cư của anh trước đã, anh có một cuộc họp qua video, vừa lúc cho em tiêu cơm, 10 giờ chúng ta lại đi chạy bộ.”

Tần Thư: “?”

10 giờ mới đi chạy? Vậy chẳng phải là một bụng nước canh của cô cũng tiêu hóa xong rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sbhf