Chap 2.2: Tình yêu thật sự khiến chúng ta mù quáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"chào buổi sáng!" Daniel quay sang, cười rạng rỡ với Patrick.

Và Patrick ngay thời điểm đó nhận thấy hai điều, thứ nhất là cậu và Daniel hoàn toàn đối lập nhau; cậu chắc chắn không thể chào ai đó một cách vui vẻ vào sáng sớm, đặc biệt là bởi vì ở trong khuôn viên trường khi cậu vẫn có thể ngủ say trên chiếc giường ấm áp của mình và không phải giao tiếp với mọi người hay giải quyết công việc nào đó (nghiêm túc mà nói thì hai việc này cần phải có thời gian vì chúng mang lại những đau khổ tương tự như nhau mà thôi). Thứ hai là Daniel đang cầm điện thoại của anh và nắp của nó được trang trí bằng những chú chó nhỏ đáng yêu.

"Vậy.., Patrick cậu định làm gì?"

Patrick rùng mình với cách tên của cậu bật ra khỏi lưỡi của Daniel

"..m..mua túi nước trái cây", cậu trả lời một cách không thể trống rỗng hơn.

"Cái nào? Tôi sẽ lấy cho cậu, tôi vẫn còn một ít tiền lẻ trong lần mua vừa nãy."

Daniel bắt đầu liệt kê tên của các loại nước trái cây trong khi chỉ tay một cách dễ thương trên ly nước, Patrick bị lạc lối trong tên của loại nước ép đầu tiên (có lẽ là dưa hấu) vì bây giờ cậu đang nhìn chằm chằm vào hoạt động của Daniel trên máy bán hàng tự động và cậu tự hỏi mình nên làm gì tiếp theo??? Cậu có nên đứng đó thôi và bắt đầu nói chuyện gì đó không? Hay cậu có nên giả vờ là có lớp học không? Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu trở nên khó xử một lần nữa?

"Vậy ... cậu muốn cái nào?"

Cậu đóng băng ngay tại chỗ và trước khi bộ não của cậu có thể suy nghĩ vài lần khiến Daniel nhướng mày

"Số 6"

"Tôi không biết mọi người sẽ uống thứ đó đấy"

Anh nhận xét và bấm vào con số hiển thị trên màn hình, chiếc máy phát ra âm thanh bíp khi gói nước trái cây lăn ra khỏi khu vực của nó và rơi xuống khe với một tiếng nói
"Chà, bây giờ thì tôi có biết một người."

Patrick suýt chết khi cảm nhận thấy bàn tay của Daniel trên tay mình. Một hơi ấm bắt đầu lan tỏa trên má và cậu cầu nguyện có Chúa cho Daniel không nhận ra sự run nhẹ trên đầu ngón tay khi anh đặt gói nước trái cây vào lòng bàn tay của Patrick.
Mắt họ gặp lại nhau, lần đầu tiên họ đứng và trông như thể họ đang trò chuyện đúng nghĩa

"ừm, cảm ơn."

"Yeah, không có gì." Daniel trả lời một cách từ tốn, giống như việc đưa một gói nước trái cây cho ai đó lúc chín giờ sáng là điều tự nhiên nhất.

Anh lại nhìn Patrick đầy mong đợi giống như cách anh đã làm trong quán cà phê và Patrick nghĩ ok.. đây phải là lúc để cậu lên tiếng, có lẽ cậu có thể hỏi vài điều như khi nào thì lớp tiếp theo của anh bắt đầu hoặc nếu cậu có đủ can đảm thì cậu có thể hỏi bữa trưa cùng nhau hoặc thậm chí trao đổi liên lạc, nhưng đây là Patrick- đứng chết lặng há hốc miệng và nói:
"anh là một người tuyệt vời nhất, tôi nợ anh đó."

Và chưa kể với biểu cảm căng thẳng, cậu trông nghiêm túc một cách chết tiệt.
Daniel chỉ biết cười trừ, có lẽ khó khăn hơn mức cần thiết,
"đừng nói nghiêm túc như vậy chứ, đó chỉ là một gói nước trái cây thôi mà."

Patrick mỉm cười một chút, cậu vẫn căng thẳng như chết nhưng nghe thấy tiếng cười của Daniel khiến trái tim cậu đập rộn ràng và cảm thấy nhẹ nhàng như bay nhưng vẫn cố gắng nói ra

"Tôi.. Ý tôi đang thật lòng đó."

"Yeah" Daniel cười khúc khích; lắc đầu (một cách dễ thương :>)

"Tốt hơn là tôi nên đến lớp của mình bây giờ, sắp đến giờ rồi."

Câu nói làm Patrick tỉnh táo lại, cậu đã hy vọng họ có thể nói chuyện nhiều hơn một chút. nhưng cậu chỉ gật đầu, tay nắm chặt lấy gói nước ép vì thất vọng.

"Tôi sẽ gặp lại cậu sau nhé, Patrick?"

Phải mất một lúc để cậu nhận ra rằng con người cao kều kia có lẽ muốn có một cuộc trò chuyện lâu hơn với cậu vào lần sau, ít nhất đó là điều mà câu hỏi "gặp lại cậu sau" dường như dành cho Patrick, vì vậy cậu vui vẻ trở lại một chút và gật đầu, mỉm nụ cười đầu tiên trong ngày

"yeah.."

Daniel cười tươi vẫy tay đáp lại, và chẳng bao lâu sau anh đã biến mất trong biển người đang đổ xô xung quanh khuôn viên trường.
Sau đó, Patrick nhìn vào gói nước trái cây, hình dạng nó.. - hơi nhăn nhúm bởi những lần ép ngón tay của cậu, nhưng may mắn thay, nó đã không trào nước ra vì thật sự.. điều đó sẽ rất xấu hổ.

Trên nhãn túi nước, các từ có phông chữ arial rõ ràng được viết bằng màu tím và in đậm là "NƯỚC ÉP ỚT CHUÔNG". Patrick như tự muốn tát mình, cậu thậm chí còn không thích ăn ớt.

Sau đó mắt cậu khẽ chuyển sang tay mình, nơi Daniel đã chạm vào trong một thời gian ngắn ngủi đó, cậu lại cảm thấy không đứng đắn (một chút chỉ một chút thôi). Trước khi có thể đưa ra bất kỳ trường hợp được coi là hợp lý nào, cậu lấy điện thoại ra và mở nhóm chat với tiêu đề "Gia Nguyên thật tuyệt" và gõ một cách kịch liệt.

(Patrick)
Thì..
Tao vừa gặp Daniel.
Bọn tao có nói chuyện một xíu
Hắn mua cho tao một gói nước trái cây, nắm tay tao một lúc.
Ý tao là không có gì quá động chạm mà chúng mày biết đó, chỉ nắm lấy một chút.
Và bây giờ tao đang uống nước ép ớt chuông.

(Gia Nguyên)
what?????????
Mày thậm chí còn không thích ăn ớt???

(AK)
Tình yêu thực sự khiến chúng ta trở nên mù quáng.

OMG không tin được tôi trúng top20 của event bên Moi rồi và tôi muốn lan tỏa niềm hạnh phúc này đến mọi người🌟

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro