Chap 3: His hoodie

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là khoảng thời gian khi tất cả mọi người đang cố gắng vượt qua thi học kỳ theo đúng nghĩa đen. Khối lượng công việc dường như đã kéo quỹ đạo trái đất chậm hơn bởi vì thực sự thời gian trôi qua quá chậm, và cảm giác như không có tiến triển gì với một núi nhiệm vụ phải làm cả. Chưa kể Patrick cũng có một tập bài phải giải quyết và cũng phải duy trì điểm số trên lớp. Thành thật mà nói, cuộc sống chỉ là TÀN NHẪN!

"Tao sẽ đi làm cốc cà phê," Patrick thông báo sau vài giờ cậu và hai người bạn chôn cất trong im lặng, những người trông như sắp mất trí đến nơi rồi.

AK chỉ vẫy tay chào Patrick đi vì đôi mắt của anh vẫn đục khoét mãnh liệt trên bảng phác thảo của mình, thêm những chi tiết đẹp nhất vào danh mục cuối cùng của học kỳ trong khi Gia Nguyên ngồi không động đậy dán mắt vào các slide trong máy tính, chiếc bút chì hình gấu nâu của cậu gõ nhẹ vào bìa sách giáo khoa.

Đôi khi Patrick tự hỏi làm thế nào để họ hòa hợp với nhau khi họ có quan điểm hoàn toàn khác nhau về chuyên ngành của mình (không cần biết vì cả Gia Nguyên và AK đều là những kẻ xấu xa ngầm).

Patrick theo học chuyên ngành kỹ thuật dân dụng chủ yếu vì cậu bị ảnh hưởng bởi ba mình vì ông đã làm tốt như thế nào trong lĩnh vực này, AK (theo cậu có thể nói) là một người thực sự đam mê nghệ thuật, và Gia Nguyên cũng vậy, một mọt sách khổng lồ (tôi đoán là một người tuyệt vời) với mối quan tâm của hắn đối với thuốc chữa bệnh và mối quan hệ chặt chẽ với hóa học. Họ thực sự không có trùng bất kỳ lớp học nào ngoại trừ một số bài giảng bổ sung hoặc bắt buộc mà họ phải tham gia.

Những lúc như thế này Patrick cảm thấy rất ngưỡng mộ và biết ơn hai người bạn của mình, cậu suy nghẫm khi đi qua hành lang tòa nhà và đến chỗ máy pha cà phê. Patrick không giỏi bắt đầu các chủ đề nói chuyện với người lạ, không hòa đồng lắm (well..cậu cũng hòa đồng mà, chỉ thực sự hơi kỳ lạ và tính cách kỳ quặc khiến hầu hết mọi người sẽ bỏ cuộc sau một thời gian), cậu giỏi trong việc pha trò cười (nhưng AK nói cậu thật tệ), và những lúc như thế này khi mọi người quây quần học nhóm, cậu sẽ có hai người bạn thân nhất của mình.

Nó không giống như cậu sợ ở một mình, Patrick thành thật mà nói cậu đánh giá cao sự cô độc, chỉ là nếu bạn đặt sự đơn độc và sự tồn tại cùng nhau (mà Patrick trải qua rất nhiều trong học kỳ vừa rồi) cậu muốn có bạn bè của cậu xung quanh thay vì phải vật lộn một mình.

Cậu cầm lấy một cốc cà phê của mình và đi đến băng ghế trống cạnh khu vực ngoài trời, ngồi xuống với vẻ khó chịu khi cậu cố gắng làm mát cà phê và tâm trí của mình cùng một lúc. Patrick quan sát chuyển động xoay tròn của chất lỏng đặc đen trong cốc giấy trắng, xoáy và xoáy, và bằng cách nào đó, cảm giác quen thuộc đọng lại trong lồng ngực cậu, khẽ phập phồng, những hồi ức rải rác dường như mang lại cho cậu cảm giác thoải mái khi nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên với Daniel.

"Thật là một gã kỳ lạ." cậu thì thầm với chính mình, vô tình mỉm cười khúc khích.

Cơn gió lạnh làm Patrick ớn lạnh sống lưng và cậu nghĩ rằng có lẽ mình đã mất quá nhiều thời gian (thực ra ban ngày ngồi mơ gần một tiếng đồng hồ). Cậu vội vàng đứng dậy, tách cà phê đã cạn một nửa và xoay người định quay trở lại phòng thảo luận mà cậu đến trước khi hung hăng va vào một người khác.

"Cái quái gì -" có một tiếng thét phát ra từ cổ họng của cậu, có thể nghe thấy một tiếng thét nhỏ đến mức đáng ngạc nhiên và Patrick lùi lại, một và hai bước. Cốc cà phê chắc chắn sẽ làm bẩn áo sơ mi của cậu và nó cũng thực sự như thế.

"Tệ thật, tôi xin lỗi!"

Sẽ là dối trá nếu Patrick nói rằng mình không tức giận, nhưng khi cậu nghe thấy giọng nói của Daniel, cậu thực sự không thể khiến mình tức giận (ok có thể cậu đang tức giận nhưng không tức giận như vậy)

"wow, không hẹn gặp cậu đó. "

"Oh my god, nó sẽ bị hiện vết ố vàng lên, tôi chỉ bước đến vì tôi thấy cậu ngồi ở đây, và tôi muốn nói xin chào nhưng cậu đã quay lại rất nhanh, tôi thật sự xin lỗi."

Daniel tiếp tục xin lỗi và anh ấy thực sự đang làm cử chỉ kỳ lạ trên chiếc áo sơ mi dính màu cà phê của Patrick mà không thực sự tiếp xúc với cậu.

Patrick nhận thấy rằng các đầu ngón tay của anh được bao phủ bởi nhiều loại sơn và màu acrylic khác nhau. Chắc dó là lý do tại sao anh lại làm như vậy, trong giây lát họ đã đứng đó với Daniel luống cuống xin lỗi. Việc nhìn thấy Daniel bối rối này đã làm tăng thêm sự tự tin của Patrick khi cậu bật ra một tràng cười sảng khoái.

"Bằng cách nào đó, các cuộc họp của chúng ta luôn chứa đầy đồ uống, thật là nực cười nhỉ."cậu nói giữa tiếng cười, cuối cùng cũng nói được một câu thích hợp sau rất nhiều lần nói lắp.

Daniel thẳng lưng một chút, đưa tay lau cằm và cười khúc khích, những vết bẩn tưởng như là than trên lòng bàn tay giờ đã lộ rõ hơn.

"Cậu vẫn ở trong trường à?"

"Thực ra, yeah, tôi vừa quay trở lại phòng thảo luận."

"Chà, được rồi, lấy áo của tôi đi này" Daniel nói và giơ cả hai tay lên trời, nhìn Patrick đầy mong đợi.

"Sao cơ?" Patrick luống cuống.

"Lấy áo của tôi đi? Và thay? Ý tôi là cậu không thể quay lại như vậy, phải không? "

"U-uh, tôi - được rồi, tôi đoán vậy," Patrick cười khúc khích, không chắc mình nên có biểu cảm như thế nào.

Tâm trí của cậu đang phát ra những tiếng động báo động lớn bởi vì chờ đã, cảm giác như thế này giống như chia sẻ những điều mà một người bạn trai làm? Chờ đã, nó thậm chí có thích hợp để nghĩ như vậy không? Trước khi cậu có thể chấp nhận sự thật rằng Daniel đang đưa ra chiếc áo hoodie của mình, người cao kều kia lại làm một động tác khiến Patrick lấy đi chiếc áo hoodie của anh.

"Tay tôi bây giờ khá bẩn, vì vậy tôi thực sự không thể tự cởi ra được."

Patrick muốn từ chối lời đề nghị vì nó quá phức tạp và cậu có thể có một chiếc áo sơ mi thừa ở đâu đó trong túi xách hoặc tủ đựng đồ của mình hoặc thứ gì đó, nhưng ý tưởng có một thứ gì đó thuộc về cá nhân Daniel khiến cậu xúc động từng chút

"được thôi" cậu nói đầy tự tin, đặt ¼ tách cà phê trên băng ghế.

"Đây rồi" Patrick cổ vũ khiến Daniel vỡ òa trong tiếng cười khi Patrick cởi bỏ chiếc áo hoodie đen.

Nó trùm qua đầu cậu khá dễ dàng, nhưng sau đó họ cũng phải vật lộn để không bị dính sơn. Và bằng cách nào đó, họ kết thúc khi cả hai gương mặt cách xa nhau vài cm, mắt tập trung vào việc cởi bỏ ống tay áo khỏi cánh tay của Daniel. Patrick có thể ngửi thấy một cách rõ ràng mùi hương gỗ lim của vải áo, sơn dầu và một chút hương dưa chín ngọt ngào, thực sự, thực sự rất quyến rũ.

"Đừng lo chiếc áo hoodie khá sạch, tôi thề"

Daniel bình tĩnh đùa khi anh tập trung vào việc lấy những phần tay còn lại của mình ra.

Patrick chỉ có thể bật ra một tràng cười sảng khoái trong khi giữ chặt chiếc áo hoodie và tập trung hơn vào việc kiểm soát hơi thở của mình bởi vì chết tiệt, khoảng cách gần đến mức cậu có thể nhìn thấy nốt ruồi nhỏ dưới mắt của Daniel và vẻ ngoài hút hồn của anh.

Trước khi cảm thấy giống như sự vĩnh cửu của thời gian, Daniel di chuyển nhanh chóng khi Patrick giữ chặt chiếc áo hoodie.


"Tuyệt vời và xong," anh nói với nụ cười đắc thắng mà Patrick thực sự rất yêu mến.

"So.., tôi đoán cậu khá cật lực với công việc của mình?"

"Yeah" Patrick thở dài, "công việc cũng tốt"

"Hẳn là khó khăn lắm."

"Tôi cũng có thể nói như vậy về cậu, cậu là một đống lộn xộn nhưng đẹp trai"

Patrick trả lời nhìn vào cử chỉ của Daniel, và cậu nói đúng với ý của mình, tóc của Daniel bây giờ rối tung vì hành động mặc áo hoodie và bàn tay của anh không chính xác được gọi là sạch sẽ. Chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt bên dưới áo hoodie của anh cũng hơi nhăn.

"um, cảm ơn?" Daniel cười khúc khích, bẽn lẽn che đi nụ cười đang chơi đùa nhỏ trên khuôn mặt trong khi chuyển hướng nhìn sang ly cà phê để lại trên băng ghế.

Patrick rơi vào bế tắc trước khi nhận ra mình vừa nói thẳng sự thật với Daniel và đây mới chỉ là cuộc trò chuyện trùng hợp thứ ba của họ và trước khi cậu có thể thực hiện một trò đùa nhạt nhẽo (hoặc thực sự cố gắng tạo ra một trò đùa tuyệt vời) về tuyên bố này, Daniel đã đã nói

"Bản thân cậu không tệ, với chiếc áo trắng của cậu," anh cười nhẹ, "ngoại trừ việc tôi có thể đã phá hỏng nó."

Patrick cười khúc khích xấu hổ và cậu có thể thấy rõ sự lo lắng trong mắt Daniel khi nhận xét về thái độ kỳ lạ của cậu. Cậu có thể đổ lỗi cho ai bây giờ? Mà có phải crush của cậu vừa gọi cậu là đẹp trai không? Patrick lắc đầu, cố gắng giữ lấy chút bình tĩnh 'đàn ông' còn lại của mình. "Nghệ thuật ứng xử" đúng rồi, cậu nhẩm các bài hát, dang rộng cánh tay trong không khí.

Điều đó trông thật khập khiễng và xấu hổ khiến mọi người bắt đầu nhìn chằm chằm nhưng nó lại khiến Daniel bật cười.

Nên là nó rất tuyệt.

Ngay lúc đó, có một ánh sáng phát ra từ điện thoại của Patrick; một tin nhắn từ AK.

(AK)


'có thể lấy cho tao chiếc bánh ngọt được không?'

----------------------------




Twinkle twinkle little 🌟
How sad i'll be if u don't :<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro