Chap 4: Doãn Hạo Vũ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Mày có thể đừng nhắn tin cho Daniel nữa được không?"

"Tao không nhắn tin cho anh ta." Patrick hoàn toàn phủ nhận thực tế và đưa màn hình điện thoại của mình cho AK.

"Nói dối!"Gia Nguyên tố: "Hôm qua tao xem điện thoại của mày và hắn nhắn cho mày là buổi sáng tốt lành đừng quên concert ngày mai nhé!"

"Ừ thì... chỉ vì có một buổi hòa nhạc vào ngày mai thôi."

Cậu lại thấy AK đảo mắt "thế mày có nhắn tin cho cậu ta hay không?"

Đột nhiên có một khoảng lặng diễn ra,im lặng đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của cậu khi cả Gia Nguyên và AK nhìn Patrick một cách nực cười.

"... có."

Rồi Gia Nguyên lại bắt đầu nói những điều vớ vẩn mà Patrick đã rất muốn lờ đi. Cậu và Daniel đã có một tuần đầy ắp những cuộc trò chuyện. Đôi khi, nó sẽ là một cái gì đó khiến Daniel nhớ đến Patrick hoặc ngược lại. Đôi khi, đó chỉ là những điều đơn giản về buổi hòa nhạc sắp tới hoặc những thứ như công việc của cả hai diễn ra như thế nào. Nó thực sự không phải là điều để khoe khoang, giống như cách cậu nhắn tin cho bạn bè của mình hồi cấp 3 hay bây giờ với Gia Nguyên và AK, bạn bè làm điều đó, và nhiều thứ khác nữa. Vì vậy, Patrick không muốn quá căng thẳng về chuyện này.

Ngoài ra, cậu cũng nhận thấy rằng Daniel thực sự nổi tiếng đúng như những gì Gia Nguyên mô tả trước đây. Gần đây cả hai đã trao đổi tài khoản trên một số mạng xã hội và trên blog của Daniel là một số bài đăng thực sự ấn tượng đã nhận được quá nhiều phản ứng. Những bức ảnh và tác phẩm nghệ thuật của anh được đăng tải cũng gây ra những phản ứng mà Patrick chưa từng trải qua. Những câu chuyện trên story thường xuyên của anh luôn chứa đầy các sự kiện với những người khác nhau. Và nói thật sự là Patrick khá sợ sẽ là một cách nói nhẹ nhàng, Patrick bị mắc chứng hoang tưởng và thực sự sắp bỏ mọi liên lạc với Daniel nhưng cậu không thể làm được.

Đặc biệt hơn, vì đó là điều mà cậu và Daniel đã nói chuyện gần đây và một phần nhỏ trong tiềm thức cậu vẫn muốn tin tưởng.
Nhưng chỉ cho đến ngày mai, Patrick nghĩ, sau ngày mai, cậu sẽ để Daniel một mình. Cậu không muốn trải qua điều tương tự như cậu đã bị hồi trung học.

****

Đồng hồ điểm 5 rưỡi vào cuối buổi chiều, Patrick ngồi giữa đống quần áo của mình, đầu cúi thấp khi nhấc điện thoại lên hiển thị thông báo trên màn hình, "hãy cứ là chính mình, trông thật dễ thương", từ Gia Nguyên. Cậu thở dài một hơi dài.

"nhưng cái nào? mình không thể làm cả hai. "

Cậu nhìn vào đống núi quần áo của mình, theo đúng nghĩa đen, từ màu sắc của linh hồn cậu đến màu cầu vồng pastel của kỳ lân. Cậu ngồi bệt trên sàn nhà, vẫn lục tung đống quần áo, đồng hồ điểm sáu giờ tối, và Patrick nghĩ rằng cậu thực sự nên bắt đầu di chuyển đến điểm hẹn thôi. Cuối cùng Patrick ổn định với một chiếc quần jean đen, và một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt rồi chạy vội vào phòng tắm và bắt đầu tạo kiểu tóc, đầu bù tóc rối, không thể quyết định được kiểu phù hợp. Quá bất lực cậu quyết định sẽ đánh xù nó trở lại kiểu dáng ban đầu, chỉ để vuốt nó sang một bên một chút để lộ một chút vầng trán của mình.
Cậu ngả lưng nhìn đồng hồ, thấy đã gần bảy giờ, cậu hẹn Daniel gặp nhau lúc bảy giờ ba mươi. Cậu rủa thầm, Patrick chạy ra khỏi phòng tắm, chọn chiếc kính cận thay vì kính áp tròng thông thường của cậu vì cậu chắc chắn không nên lãng phí thời gian để than vãn về việc đeo lens vào mắt mình. Cậu đeo chiếc kính gọng tròn vào, tình cờ vấp ngã trong khi đi tất, sau đó gửi một tin nhắn nhanh.

(Patrick) 19:01
Tôi đang trên đường đến đây!

Trong khi đang đi giày, cậu nhận được câu trả lời từ Daniel.

(Daniel) 19:03
Tôi cũng vậy :)

Cậu đã cố gắng lờ đi sự thật rằng cậu đang nhắn tin cho Daniel nhưng không buộc dây giày nữa; đưa cả hai tay lên che mặt khi cố gắng bình tĩnh và thuyết phục bản thân rằng đó không phải là một giấc mơ, rằng tất cả đều đang xảy ra và cậu sẽ gặp Daniel trong vài phút nữa.

****

Patrick chạy đến nhà ga mà họ đã đồng ý gặp nhau. Hơi thở của cậu không thể đồng đều khi tìm kiếm khu vực chỗ Daniel đợi, việc này không mất quá nhiều thời gian vì Daniel trông rất nổi bật. Cậu nói rằng Daniel thường nổi bật nhưng hôm nay, chúa ơi, hôm nay Daniel trông cực kỳ ấn tượng. Tóc của anh có màu xám nhạt và được tạo kiểu vuốt lệch sang một bên, để lộ toàn bộ gương mặt được điêu khắc hoàn hảo của anh, quần jean rách, áo khoác blazer đen tôn lên chiếc áo sơ mi trắng sáng bên dưới. Đột nhiên, Patrick cảm thấy thực sự mặc cảm. Nhưng để khiến cậu cảm thấy tồi tệ hơn nữa là Daniel không đứng đợi một mình.

Anh đang dựa vào một cái cột, nhàn nhã trò chuyện với hai người đàn ông khác, không ai trong số họ quen thuộc với cậu. Patrick đi qua thật chậm, nửa hy vọng rằng họ sẽ rời đi trước khi anh đến chỗ Daniel và họ đã đi thật.

"Hey" Daniel vẫy tay chào cậu, và có điều gì đó hơi khác biệt, giống như Daniel ở bên ngoài khuôn viên trường so với Daniel trong khuôn viên trường.
"Tôi không biết rằng câu có đeo kính đấy."

"O-oh, yeah, tôi bị gấp một chút, không có thời gian để đeo kính áp tròng."

"Cậu nên đeo nó thường xuyên hơn. Trông cậu thực sự dễ thương với nó. "

Bình thường, cậu không thích khi được gọi là 'dễ thương' nhưng khi Daniel làm vậy, điều đó có vẻ ... chấp nhận được. Những từ đó dính chặt vào cổ họng cậu như keo và không hề nhúc nhích khic cậu cố gắng thừa nhận diện mạo mới của Daniel. Bây giờ cậu chỉ cảm thấy mình thật nhỏ bé khi ở bên cạnh Daniel và tất cả sự tự tin ngày trước đã tan biến. Daniel nhìn Patrick một cách kỳ lạ có lẽ cảm thấy cậu đang lo lắng, anh đưa tay xuống mái tóc rối bù của Patrick sau tất cả những gì anh đã làm là chải nó gọn gàng và sửa nó trở lại đúng vị trí.

Patrick chớp mắt, nếu Daniel tiếp tục tấn công cậu bất ngờ như thế này, cậu sẽ có thể rời đi trước khi chết lặng ở đó.

"Chúng ta nên đi thôi."

Người nhỏ hơn gật đầu, Daniel đi trước cậu và Patrick nhìn theo tấm lưng rộng của anh hơi thất vọng với bản thân, rằng cậu thậm chí không thể để lại nhận xét tốt về diện mạo của Daniel. Cậu rất muốn, nhưng mỗi lần cậu cố gắng nói và Daniel nhìn thẳng vào mắt cậu, lời nói lại trở nên bế tắc.
Họ đến nơi khá sớm. Patrick có thể nghe thấy tiếng reo hò phấn khích của người hâm mộ từ bên ngoài nhà thi đấu và ngực cậu đập nhẹ. Cậu đã thực sự hy vọng từ ngày hôm trước đến ngày hôm nay, cậu sẽ có thể hiểu rõ hơn về Daniel, và chắc chắn cậu đã không luyện tập những câu hỏi này để làm gì. Patrick hít thở sâu suy nghĩ, mày có thể làm được, cậu tiến những bước lớn hơn cho đến khi đi cạnh Daniel, người đang xem lại vé buổi hòa nhạc.

"Khu vực của chúng ta là ở đâu-," cậu bắt đầu trước khi bị giọng nói của một người con trai khác cắt ngang.

"Daniel!"

Daniel quay lưng lại với Patrick và ở bên phía bên phải anh, "ồ!" anh thốt lên, "đã lâu không gặp nha!"

Patrick nhìn lướt qua để xem đó là ai trước khi mặt cậu tái đi một vài sắc thái.

"hey, hey, buddy, it's been crazy long since high school."

"Hey,hey, anh bạn, đã là một khoảng thời gian dài một cách điên rồ từ trung học."

"yeah, Oscar, chắc chắn là vậy rồi."

"tóc đẹp đấy. Tao đã không nhìn thấy mày kể từ khi mày có-, "anh ta dừng lại, nhìn Patrick bên cạnh Daniel, người mà sau đó lùi lại xa hơn, che chắn phía sau Daniel," chờ đã, đó không phải là Patrick ư? "

Patrick nhìn Daniel, người đang quay lại nhìn cậu, họ hoàn toàn chỉ ngụ ý rằng họ học cùng trường cấp ba, điều đó có nghĩa là Daniel đã biết Patrick từ hồi đó? Nhưng tại sao Patrick không nhớ ra anh?

"Ừm", Daniel bắt đầu, "yeah, đúng vậy."

"Chờ đã, đó là Doãn Hạo Vũ phải không, người từ trường trung học của chúng ta?"

"Trường trung học của chúng ta?!" Patrick hét lên trong tâm trí của mình, vì vậy Daniel thực sự biết về điều đây và sau đó, sau đó... sau đó anh chắc chắn cũng đã nghe về sự cố thú nhận của cậu. Patrick nhắm mắt lại, cố gắng xoa dịu mạch máu của mình. Daniel cố tình đến gần cậu chỉ vì sao? Daniel cũng nổi tiếng một cách vô lý, liệu anh chỉ ở đây để nuôi hy vọng của Patrick và cuối cùng lại làm ầm ĩ lên sao?

Patrick chuẩn bị đứng dậy và rời khỏi hiện trường trước khi Daniel nói lại, "yeah, đó là Patrick Doãn Hạo Vũ người mà tôi đang gặp rắc rối với."

Miệng của Oscar tạo thành hình chữ o tròn trĩnh trước khi cười đắc thắng, "trời ơi, khi nào - chúng ta có nên nói về những gì đã xảy ra một lần nữa?"

"Im đi, Oscar," Daniel lạnh nhạt, lấy mu bàn tay che mặt lại.

"C-chuyện gì đã xảy ra vậy?" Patrick tham gia vào cuộc nói chuyện, sự tò mò bùng cháy trong tâm hồn cậu.

"Có những điều tốt hơn là không nên nói" Daniel trả lời nhanh chóng, ngăn không cho Oscar tiếp cận Patrick.

Oscar lại cười với đôi mắt hình lưỡi liềm đầy đặn, Patrick cau mày và cậu lại cảm thấy tự ti, nhiều điều tồi tệ đã xảy ra trong cuộc đời trung học của cậu, tủ khóa của cậu bị phun sơn lên, giày thì bị đánh cắp, bàn của cậu bị đảo lộn vào buổi sáng đến lớp và một số học sinh đã bị đình chỉ từ tất cả những điều này nhưng cậu không bao giờ để ý kỹ xem đó là ai. Và bây giờ Daniel đang làm tất cả mọi thứ mà hiện ra manh mối rằng có thể anh là một trong những kẻ đã khiến cuộc sống của Patrick trở nên khốn khổ.

"Biến đi," Daniel lẩm bẩm, vẫn chiến đấu với Oscar, người đang cười và cố gắng tiếp cận Patrick. "Quay trở lại nơi mà mày đến đi."

"Được rồi, được rồi, đừng đánh tao nữa!"

Oscar vẫy tay, "tạm biệt Patrick!" anh nói một cách nhanh chóng trước khi rời đi.
Patrick vẫn còn dao động về quá khứ của mình. Cậu nghe thấy Daniel thở dài nhẹ nhõm và quay lại nhìn mình một cách đầy có lỗi.

"Xin lỗi về điều đó, tôi không nghĩ có thể gặp cậu ta ..."

"Chúng ta học cùng trường trung học?"

Oops.... Drama lảiiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro