Chap 7.1: Mistletoe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"CÓ," Gia Nguyên hét lên.

"Nhưng hôm nay là thứ bảy, tao thậm chí không biết anh ấy sống ở đâu và-"

"Để tao hỏi ai đó xem." AK tình nguyện .

"Khoan đã, tao- tao chưa sẵn sàng," Patrick nói, sự hoảng sợ dâng lên theo từng từ.

"Patrick, mày đã bắt anh ta phải đợi đủ lâu rồi," AK nói, đưa điện thoại lên tai, "xin chào, này Santa?"

Cái tên đó nghe quen thuộc một cách kỳ lạ.

"Được rồi, cắt xén đi, mày có biết Daniel sống ở đâu không?"

AK dập máy mà không nói lời tạm biệt, đôi khi Patrick tự hỏi liệu AK có những người bạn khác chịu đựng được thái độ của mình không.

"Đường XXXX, tầng 6, số 6-05."

Patrick nhìn chằm chằm vào họ. Gia Nguyên làm động tác tay trong không khí, lắc đầu không tin rồi hét lên

"Thằng Patrick Doãn Hạo Vũ cái quái gì vậy? ĐI ĐI!"

Patrick gật đầu, bỏ qua cái vỏ trống rỗng, rồi điên cuồng chạy với chiếc ô, giày của cậu dẫm trên vũng nước trên vỉa hè, cậu gần như không nghe thấy tiếng ồn xung quanh khi hơi thở gấp gáp của mình ngày càng lớn hơn và ý nghĩ về việc nhìn thấy Daniel tràn ngập tâm trí hoàn toàn.

Phần còn lại của cuộc hành trình làm thế nào cậu đến trước cửa nhà của Daniel là một vết mờ.

Tất cả những gì Patrick biết là ngay bây giờ, cậu đang đứng trước một cánh cửa gỗ đen có ghi dòng chữ kim loại 6-05. Nhịp tim trong tai và nhịp thở của cậu - trước tiên cậu cần phải kiểm soát nhịp thở của mình. Patrick cố gắng thở đều, được rồi, mình có thể làm được điều này, mình có thể làm được điều này, cậu tự nhủ. Khi đang hít thở sâu, cánh cửa bật mở, và Patrick, người phát ngôn không có sự chuẩn bị mỗi khi cậu hoảng sợ nói một cách điên cuồng,

"Tôi không gõ cửa, tại sao cửa lại mở ?!"
Rồi cậu nhìn lên Daniel.

Tóc của Daniel, màu đen, không chải, bù xù. Daniel trong trang phục thoải mái ở nhà. Đôi mắt hơi căng và hơi sưng của Daniel, người sẽ không dám nhìn vào mắt Patrick. Tay anh thả khỏi nắm cửa, vươn ra sau cổ,

"Haha, cái gì .......?" Anh yếu ớt nói

Patrick cảm thấy bế tắc.

"Tôi uh, đã gọi pizza, vì vậy tôi chỉ, tôi, nghĩ, ừm, để kiểm tra chiếc bánh pizza, tôi uh, không biết, cậu... yeah." anh để lưỡi của mình lè ra, liếm đôi môi khô của mình.

Patrick im lặng, vào lúc này cậu thậm chí không chắc mình có thở không, cậu cầm ô, chặt hơn, Daniel dường như không nhìn thấy điều đó, bởi vì anh không thể nhìn Patrick.

Patrick mở miệng, "Tôi-" nhưng bị ngắt lời.

"Giao bánh pizza cho Châu Kha Vũ?"

Patrick rùng mình khi nghe tên Daniel, cậu nhìn sang anh chàng bán pizza, khiếp sợ không vì lý do gì đặc biệt, "trời ơi..."

Anh chàng bán pizza nhìn lại cậu, nhướng mày rồi lại nhìn Daniel, bối rối.

"Cậu ấy chỉ... thực sự, thích pizza. Ừm, đúng rồi, nó là của tôi, tôi đã đặt hàng. "

Vài phút sau, Daniel đang cầm trên tay hai hộp bánh pizza lớn, "ừm, muốn vào không?"

Patrick chỉ gật đầu nhẹ.

+++
Họ đang ngồi trong phòng khách của Daniel, hai hộp bánh pizza và một tấn giấy tờ trên bàn, Patrick nhặt một cái lên - tâm sinh lý học.

Cái gì?

Daniel nói: "Nó là sự bốc đồng và đó là một sai lầm," anh cười khúc khích.

Và Patrick nhìn sang anh, ánh mắt họ chạm nhau, và Patrick mỉm cười, cậu nghĩ rằng cậu sẽ không bao giờ có thể nghe thấy Daniel cười khúc khích nữa.

Rồi họ lại im lặng. Patrick thực sự nghĩ rằng cậu nên tham gia lớp học giao tiếp đó vào học kỳ tới.

"ồ.... cái ô......................" Daniel nói nhỏ.

Patrick mỉm cười, "À, c-cái ô," cậu nói, nghẹn ngào trong khi gật đầu.

Sau đó những giọt nước mắt bắt đầu rơi, và cậu thấy Daniel hoảng sợ trong tầm nhìn mờ ảo, "xin lỗi," cậu thốt lên ở giữa, nắm chặt chiếc ô hơn.

Trời đất, cậu cảm thấy mình như một thằng ngốc vậy.

Daniel cười khúc khích và Patrick quay lại nhìn anh với vẻ hoài nghi, "Patrick em biết đấy," anh bắt đầu, giờ đặt tay lên tay Patrick

"Tôi chỉ nghĩ ra rất nhiều cách để khiến em cảm thấy tồi tệ khi chính tôi buồn, bởi vì em sẽ không để tôi tự giải thích, và thật buồn cười là bây giờ em đang khóc, chết tiệt...tôi thực sự chỉ muốn ôm em. "

Patrick mỉm cười, nghẹn ngào trong nước mắt, "Tôi là một thằng ngốc, tôi xin lỗi, tôi không nên như vậy."

Và trong khi cậu nghẹn ngào trong những lời nói đó, Daniel tiến lại gần, ôm cậu vào lòng, rồi kéo cả hai lại, dựa lưng vào ghế sofa.

"AK nói rằng sự tồn tại của tôi đã làm tổn thương em." Daniel nói nhẹ nhàng, mân mê với những ngón tay của Patrick.

"Tôi xin lỗi, đó không phải là sự thật."

"Anh ta cũng nói, nếu tôi không ngừng đuổi theo em, anh ta sẽ cắt đứt thẳng nhỏ của tôi."

Patrick cười. Nghe chính xác như những gì AK sẽ nói.

"Tôi không thực sự... Ý tôi là anh ấy sẽ không làm vậy, nhưng tôi thực sự nghĩ rằng mình đã làm điều tồi tệ nhất với em. Ý tôi là tôi thực sự không nên hôn em vì một sự thách thức ngu ngốc nào đó. "

Patrick không nói gì, cậu duỗi các ngón tay ra, và Daniel nắm lấy tay cậu, lấp đầy những khoảng trống giữa các ngón tay của Patrick.

"Tôi đã lên kế hoạch tất cả, tôi sẽ nói với em sau bữa tiệc, tôi sẽ đưa em về. Ý tôi là ban đầu nó là để yêu cầu em mở ô, nhưng sau đó em biết đấy - bữa tiệc, và tôi nghĩ rằng cũng sẽ rất vui khi được chứng kiến phản ứng trực tiếp của em. "

Patrick cười, "đó cũng là lỗi của tôi, đáng lẽ tôi không nên nhanh chóng đưa ra kết luận."

"Không, em có mọi quyền."

"Daniel-"

"Tôi biết về những gì em đã trải qua Patrick, nhưng tôi hơi say, và thành thật mà nói - tôi đã làm những điều ngu ngốc, và tôi muốn hôn em kể từ khi em trả lại áo hoodie cho tôi, vì vậy tôi chỉ, tôi thật ngu ngốc . Và em nhìn, em trông thực sự, thực sự, rất hấp dẫn. Vì vậy, anh đã hôn em một cách ngu ngốc. "

"Tại sao anh lại làm ra vẻ như thể hôn tôi là ngu ngốc?"

"Không!" Daniel hoảng sợ, "không, thời gian, thời gian là ngu ngốc. Nếu có gì thì anh ngu ngốc, bữa tiệc cũng ngu ngốc. Lẽ ra phải gắn chặt với kế hoạch chiếc ô. Chết tiệt... "

Patrick cười, lắc đầu, cậu nhìn lên Daniel, đối mặt với Daniel, "Tôi thích anh, Daniel," cậu nói nhẹ nhàng, "thực tế là..., em yêu anh."

Daniel mỉm cười, và ồ, thật nhẹ nhàng và ấm áp, Patrick nhớ về chuyến đi bộ chậm rãi mà cậu đã có với Daniel vào đêm hôm trước, cách Daniel nắm tay cậu và nhét nó vào túi áo khoác. Cậu nghĩ về lần đầu tiên họ gặp nhau, cách Daniel thực sự đổ một gói muối vào cà phê của cậu và hỏi Patrick mùi vị của nó như thế nào.

Daniel ghé vào,
Tay anh nắm lấy cằm Patrick. Vẻ mặt anh nhìn không ra cảm xúc, nhưng có thứ gì đó cháy bỏng giấu trong đôi mắt đen thẳm đó. Những ngón tay thon dài nâng cằm cậu lên, khuôn mặt đẹp trai gần sát. Anh hôn lên môi Patrick rất cẩn thận.

Patrick mắt trợn to rồi khép lại, tựa như đó là dấu hiệu cậu chờ đợi đã lâu. Mới đầu môi Daniel chỉ ngậm nhẹ, nhưng thấy Patrick cũng cuốn theo thì càng xâm nhập mãnh liệt. Daniel hôn càng thêm sâu. Cảm giác ướt át từ lưỡi tách khoang miệng trượt vào trong làm Patrick hơi giật mình.

"Ưm..." Một tiếng kêu nhẹ. Sau đó anh rời đi, hai đôi môi tách ra kéo theo sợi chỉ bạc. Mũi của họ chạm vào nhau.

Patrick có thể nhìn thấy lông mi của Daniel mỗi khi anh chớp mắt, và anh vẫn có mùi thơm như mùi dưa.

Daniel mỉm cười, "và tôi cũng yêu em."

Nụ hôn dịu dàng, một lần lại một lần nối tiếp. Thỉnh thoảng như muốn cắn nuốt môi cậu. Patrick rùng mình, cố bình ổn hô hấp, rồi đôi môi kia lại lần nữa chiếm lấy hơi thở cậu. Khẽ đẩy thân hình yếu ớt cầu xin, rốt cuộc cằm được thả ra, cậu mới có thể hít thở bình thường.

Nhưng không lâu sau môi lại lần nữa bị ngậm lấy. Daniel xoay người lật Patrick xuống ghế sofa. Một tay giữ đầu cậu, một tay cứ thế ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cậu.
"Ư..."

Môi anh chạm nhẹ môi cậu, tách ra, lại chạm vào, vòng quanh khóe môi, lại tách ra. Daniel dùng ngón cái xoa môi Patrick, cúi đầu, cắn lấy. Cổ họng phát ra tiếng kêu thấp trầm.

Lưỡi anh ấm áp lướt qua từng góc trong khoang miệng như muốn nuốt lấy hết mật ngọt cho riêng mình, làm cậu thấy choáng váng bởi dục vọng đang trào lên. Sau bao nhiêu lâu,cuối cùng môi Daniel rời đi, Patrick có thể cảm giác hơi thở của nhẹ nhàng phất qua mặt. Cậu từ từ mở mắt ra, ánh vào trong con ngươi là đôi mắt sáng rực của Daniel.

+++

"Tại sao lại là tâm lý?"

"Anh cần sự phân tâm được chưa, xin đừng cười, Patrick... đừng cười nữa."

+++

(Gia Nguyên)
Tao hy vọng cậu ấy cập nhật cho chúng ta

(AK)
Tao không thực sự muốn nghe về đời sống tình dục của Patrick

(Gia Nguyên)
Không phải cái đó, đồ khùng!!!.
oh my god!!!!!
Tại sao mày lại... tao Chúa ôi!


(Patrick)
Hai người, làm ơn đi.


(Gia Nguyên)
TAO KHÔNG BẮT ĐẦU CHUYỆN ĐÓ!

(AK)
Thế nào rồi?


(Patrick)
Photo.

(Gia Nguyên)
AAAAAAAWWWWWWWWWWWWWWWWWWWWWWWWWWWWWWW

(AK)
the sun shall rise.

----------------------------------
Điện thoại của Daniel

(Gia Nguyên) 5:33PM
Chăm sóc cho cậu ấy cẩn thận vào.

(AK) 5:36PM
Nếu cậu nghĩ rằng tôi đã nói đùa trước đây, thì tôi đã không, nếu Patrick khóc vì cậu đã làm gì đó, thì hãy chuẩn bị tinh thần.
~~~~~~~~~~~~~~~~~

Eh love, don't you buy me nothing
I am feeling one thing, your lips on my lips
That's a merry merry Christmas! ☃

END.


Vậy là bộ fic Muối đầu tiên của tui đã đi đến hồi kết dưới cây tầm gửi với hai bé rồi :>.
Hãy thả tui 1 ngôi sao 🌟 be bé để cùng nhau có 1 mùa Giáng sinh thật vui vẻ nào.
Hope everyone enjoy reading 💙
Như đã hứa thì tui sẽ trả 3 fic Christmas vào ngày 24/12 thay lời cảm ơn và lời chúc đến mọi người, hãy đón chờ nha. I love diu
Bây giờ tôi đi high ke SPNV đây :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro