Chap 7: Pocket Umbrella

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là khi vào cuối tháng 12, hoa tuyết bay trong không khí, bầu trời phía trên hơi tối, một tiếng vang nhẹ, trong khi Patrick đang ngồi trên bệ cửa sổ trong căn phòng ngủ nhỏ của mình, tay cầm điện thoại.

Cậu nghĩ về việc đến thăm mẹ vào tuần tới, nhìn lướt qua tủ quần áo của mình. Thật khó khăn, cậu kéo mình đến tủ quần áo. Có lẽ, nên bắt đầu đóng gói thôi.

Vài giây sau, cậu đang lục tung tủ quần áo của mình lên. Mọi thứ lộn xộn nằm vất vưởng ra khỏi tủ đựng đồ. Một cái gì đó chạm sàn, một tiếng thình thịch vô duyên cắt ngang sự yên tĩnh. Patrick nhìn lướt qua vật thể hình trụ màu bạc.Chiếc vỏ từ từ lăn qua bức tường bên phải.

Chiếc ô bỏ túi.

Cậu cười khẽ, bước tới nhặt nó lên.


Cậu đã tránh mặt Daniel, ít nhất là đã từng như vậy. Sau cả lễ Giáng sinh, Daniel đã cố gắng tiếp cận Patrick một số lần, nhưng Patrick luôn có cơ hội để vuột mất, hầu hết thời gian là có AK và Gia Nguyên hỗ trợ, một số lần khác, đúng là chỉ chạy trốn. Sau khi không thể tiếp cận Patrick, Daniel đã cố gắng gọi điện và nhắn tin cho cậu, anh không biết Patrick sống ở đâu, chỉ biết nhà ga thứ năm từ khuôn viên trường, nhưng tất cả chỉ cần có cuộc gọi nhỡ thứ 10 và tin nhắn thứ 27 để Patrick chặn số anh. Sau đó Daniel dừng lại.

Có lẽ, nó có vẻ hơi ngu ngốc, thậm chí quá kịch tính, Patrick biết nhưng cậu thề, đôi khi mọi người đến gần cậu và làm cho khuôn mặt dễ thương đó. Nó đến với cậu. Patrick biết đó là một trò đùa vô hại, nhưng nó khiến cậu kinh hãi. Và thành thật mà nói, cậu mệt mỏi với việc giả vờ rằng điều đó không làm mình sợ hãi, rằng nó không khiến bản thân cảm thấy như thể đang tái hiện lại những ký ức kinh hoàng thời trung học cũ.

Và vì vậy, tất cả những gì cậu làm là bỏ qua nguồn gốc của việc mọi chuyện bắt đầu từ đâu; Daniel.

Patrick thừa nhận một cách thất bại rằng cậu vẫn kiểm tra các blog của Daniel đôi khi. Và khá đáng buồn, nó vẫn đang cập nhật. Cậu biết mình không nên nhưng một phần ích kỷ của Patrick hy vọng việc cậu rời khỏi cuộc sống của Daniel đã có tác động. Quái quỷ, đôi khi cậu lại uống cà phê pha muối trong nhà bếp của mình, và thành thật mà nói, nó không làm cho toàn bộ tình hình tốt hơn chút nào.

Một vài đêm, cậu đã suy nghĩ để mở khóa số của Daniel khỏi điện thoại của mình, một vài đêm, cậu nghĩ rằng mình nên nghe Daniel giải thích. Nhưng vào buổi sáng, Patrick sẽ nghĩ rằng tốt nhất là cậu lưu giữ nhiều kỷ niệm đẹp và một ký ức xấu về chúng hơn là nghe một lời giải thích như "Tôi xin lỗi, tôi nên biết rõ hơn".

Bây giờ, Patrick đang ngồi trên sàn, lưng dựa vào tường, từ từ xé cuộn băng dính cũ kỹ quấn quanh chiếc ô, chìm đắm trong những mảnh ký ức êm đềm về cách Daniel nói 'lol' trong đời thực, cách anh đặt tay ở gáy khi lo lắng hoặc cách anh nắm tay Patrick.

Cậu cười khổ, thật là ngớ ngẩn.

Với một chút lực nào đó, cậu gỡ bỏ mảnh băng cuối cùng, và nhìn toàn bộ chiếc ô màu bạc trong túi, môi bất chợt tạo thành một đường mỏng,

"Tôi nghiêm túc đó okay" cậu thì thầm, "đừng mở nó cho đến Giáng sinh."

Cậu vặn mở nắp bằng tay phải, ngay sau đó điện thoại của cậu vang lên liên tục, hàng đống tin nhắn Patrick rung lên, kết nối trong căn hộ của cậu không thực sự tốt như vậy. Đứng dậy với một tiếng càu nhàu, cậu đi đến giường của mình để lấy thiết bị đang đổ chuông. Đó là tin nhắn trong nhóm.

(Gia Nguyên)


Tao đang nghĩ về 3 người anh em tuyệt vời cho cuộc sống và


VÀAA!!!!


Ngôi nhà bánh kếp

(AK)


Mày đúng là một thằng ngốc.

(Gia Nguyên)


Chúng mày có muốn không ???

(AK)


Bánh kếp, thực sự...?

(Gia Nguyên)


Có gì sai với bánh kếp?

(AK)


Không có gì


chỉ có bánh kếp với cả hai người thì đúng hơn là....


không quyến rũ

(Gia Nguyên)


:(


Mày đã làm vỡ cốc của tao tuần trước


:(

(AK)


Thôi được rồi, gặp mày ở chỗ Patrick sau 20 phút

(Gia Nguyên)


YES!!

Patrick nhìn vào thời gian, đã là 17 phút trước. "Mẹ kiếp." cậu thì thầm, điên cuồng gõ vào điện thoại.


(Patrick)


chuyện gì đã xảy ra với sự đồng ý của tao?! ??!?!!


(AK)


Bọn tao đã đến.

(Gia Nguyên)


mang theo ô


có vẻ như bầu trời sẽ nổi sóng bất cứ lúc nào


Patrick chộp lấy bất cứ bộ quần áo nào trong tầm mắt, vội vàng thay quần áo, lấy chiếc ô và điện thoại bỏ vào túi trong một chuyển động nhanh chóng, rồi khóa cửa sau lưng, gần như lao thẳng vào thang máy.

"Nghiêm túc đấy, còn sự đồng ý của tao thì sao." cậu lẩm bẩm trong hơi thở.

Chuông thang máy kêu lên một tiếng 'ting', Patrick bước vào.



+++

"Nghiêm túc đấy, quản lý này bị làm sao vậy?" Gia Nguyên than thở.

Cửa nhà bánh kếp đóng lại sau lưng họ. "Có lẽ khuôn mặt của mày chỉ làm anh ta tức giận," AK trả lời.

Gia Nguyên chế giễu, nói điều gì đó mà Patrick đã để ý. Cậu nhìn mưa phùn trong cơn mưa và tâm trí cậu tập trung vào chiếc ô bỏ túi mà cậu cầm trên tay. Patrick cầm nó lên, chỉ nhìn nó, có thể mang nó ra là một sai lầm.

"yeah nhưng mà-" AK dừng lại, nhìn Patrick, "tại sao mày lại nhìn chiếc ô như thể nó là một chiếc vỏ tưởng niệm của chúa vậy?"

Patrick bật ra một tiếng cười chua chát rồi thở dài thườn thượt, "Đó là của Daniel," cậu nói, "Daniel, anh ấy đã tặng nó cho tao, trước lễ Giáng sinh."

Gia Nguyên há hốc miệng tạo hình chữ 'o' đứng sau Patrick, AK nuốt nước bột một cái. Cơn mưa phùn ngày càng nặng hạt.

"Một món quà Giáng sinh,anh ta nói vậy."

Patrick nói thêm, xoay chiếc vỏ trên tay.


Vài phút trôi qua, chỉ có ba chàng trai đang đứng bên ngoài một ngôi nhà bánh kếp, nhìn chằm chằm vào chiếc ô bỏ túi hình trụ màu bạc.

"Muốn tao vứt nó đi không?" Gia Nguyên hỏi sau, ánh mắt đầy sợ hãi và không rõ ràng.


Patrick nhìn về phía Gia Nguyên, suy nghĩ.


_______


Đó là một giai đoạn khá khó khăn sau bữa tiệc Giáng sinh. Cậu đã có một vài lần suy sụp, và điều tồi tệ thường là khi Daniel phát hiện cậu ở hành lang, có lẽ đã đến xung quanh để tìm Patrick, ánh mắt điên cuồng của họ gặp nhau từ xa, và Patrick dừng bước. Trong giây lát cậu cảm thấy ngột ngạt, giống như chết đuối ngoại trừ trong không khí. Cậu nghe thấy Daniel gọi mình ngay cả khi đang nói chuyện phiếm - cậu nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng cầu xin của Daniel, to và rõ ràng.

Nó khiến cậu đau nhói, nó khiến cậu muốn kéo Daniel lại gần hơn, để quay lại những nụ cười tươi rạng rỡ mà cả hai trao nhau trong căng tin, những buổi đi chơi nhỏ, vô tư, những đêm họ tình cờ gặp nhau trong thư viện và quyết định về nhà cùng nhau, sự thoải mái mà Daniel mang lại cho cậu, một mái nhà mà anh cho Patrick cảm nhận.


Và nó làm cậu sợ hãi, nó xảy ra quá nhanh và chắc chắn là nó có cảm giác như thật.


Sau đó Patrick sẽ quay trở lại thực tại khi hình ảnh của Daniel trong thực tế xuất hiện ngày càng gần với cậu, "giúp tao", cậu thì thầm với bạn bè của mình sau đó cậu sẽ chạy đến một không gian an toàn, bất cứ nơi nào cậu có thể, một cầu thang trống, phòng vệ sinh hẻo lánh, bất cứ nơi nào miễn là cậu ở xa Daniel.

Thật là một kẻ ngốc, cậu sẽ nghĩ vậy, vì điều gì đó khiến cậu cảm thấy rất đúng nhưng đồng thời, lại cảm thấy quá sai cùng một lúc.

Có lẽ cậu sẽ bắt đầu khóc, nghĩ rằng thật ngu ngốc làm sao khi cậu lại để một ai đó vào cuộc đời mình một cách bất cẩn như thế. Thật là một kẻ ngu ngốc mà cậu đã tự tạo ra cho mình, đầu tư tình cảm vào một tình bạn dễ thay đổi trong một sự thoải mái nhất thời để cậu cởi mở với một người mà bản thân hầu như không biết.

Thật là địa ngục cho Patrick khi còn thậm chí nghĩ về một kết thúc có hậu, cho cậu và Daniel. Daniel khốn khiếp, anh chàng không thể vượt qua hành lang với ít nhất 5 tiếng chào, anh chàng mà mọi người đều cho là tuyệt vời.

Sau đó Gia Nguyên và AK bằng cách nào đó có lẽ có thể tìm thấy cậu. Patrick sẽ nhìn lên họ, trong khi cậu ngồi xổm ở một góc, ôm đầu gối vào ngực.


"Tao đã yêu hắn ta, hãy dạy tao cách khiến nó dừng lại đi."


Cậu sẽ cứ như vậy lắc lư qua lại, hy vọng cảm giác đó sẽ biến mất.


___________

"Vậy," Gia Nguyên hỏi lại, "ném hay không?"

Patrick chớp mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc ô bỏ túi, cậu mở nắp hộp, phần băng dính còn sót lại để lại trên ngón tay cậu đọng một cảm giác kỳ lạ và khó chịu.

"Không." Cậu nói.

Gia Nguyên lo lắng nhìn sang AK, người sau nhún vai và bắt đầu tháo chiếc ô của mình.


Sau đó, Patrick mở chiếc ô màu bạc, và ba thằng một lần nữa đứng sững sờ.

Tiếng chuông từ nhà bán bánh kếp leng keng trong không khí khi khách hàng rời khỏi nơi này.

Bên trong chiếc ô, được viết vội vàng bằng mực đen, đậm đặc, không khác gì nét chữ lộn xộn của Daniel.

Patrick trố mắt, cậu có thể cảm thấy đầu mình quay cuồng một chút. Và cậu nhìn sang bên trái, Gia Nguyên thường líu lo nay miệng bịt kín miệng và có biểu cảm bắt chước một con nai bị chiếu vào đèn pha, sau đó cậu quay sang bên phải, AK lắc đầu một cái nhìn Patrick rồi bắt đầu cười ha hả.


Patrick quay lại để nhìn vào bên trong chiếc ô một lần nữa, cái cau mày gần như gieo vào mặt cậu vĩnh viễn.

Trên đó viết "Tôi thực sự, thực sự, rất thích cậu Patrick. Cậu có thể cho tôi một cơ hội không? "

AK cười lớn hơn nữa, và ngay sau đó Patrick cũng tham gia, cười - cười trước vũ trụ tàn khốc, độc ác, tất cả trong khi Gia Nguyên vẫn đứng yên, cố gắng xử lý thông tin.

"Cái này..." Gia Nguyên bắt đầu, "thật là hoang đường !!!!" Anh la hét lên.

AK và Patrick vẫn cười.

"Patrick," Gia Nguyên nói, giữ chặt vai cậu, khẽ lay, "Mày không hiểu sao? Anh ta thích mày!!!" Patrick lại cười lớn hơn, "không, đừng cười nữa !!!!! Anh ta không hôn mày vì một sự ngu ngốc, ngớ ngẩn thách thức nào đó. "

Patrick dừng lại, "ừ, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa," cậu nói, "anh ấy đã ngừng tìm kiếm tao kể từ sau Giáng Sinh, rõ ràng là trò chơi đã kết thúc."

"À, ờ... thực ra, về điều đó..."Gia Nguyên bắt đầu.

"Tao đã đe dọa hắn ta và nói một số điều,"

AK nói, "anh ta đã nói rằng có một cái gì đó quan trọng để nói với mày, nhưng tao đã giận dữ với hắn trong một hơi, sau đó tao rời đi."

Họ lại rơi vào im lặng.


Ở khoảng cách xa, một chiếc xe hơi bấm còi.

Patrick nhìn vào chiếc ô một lần nữa.

"Chúng mày có nghĩ rằng tao vẫn có thể-"







Hôm nay tôi high quá hihi, bé Dan giành huy chương vàng đấu kiếm nè giỏi quá trời :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro