Chương 13 Niệu đạo + siêu thị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chu Phàm đã quên mất bản thân đã bao lâu chưa ra cửa nhìn ngắm thế giới bên ngoài, mỗi ngày trải qua trong sự an bài chặt chẽ, cậu cũng không dư tinh lực để nghĩ đến bên ngoài, ngẫu nhiên ở nhà một mình chờ đợi thời điểm Tống Minh trở về, giây phút cửa mở kia cậu cũng muốn nhìn ra ngoài cửa, vách tường lạnh băng cùng thang máy ở xa xa không hề có nền thảm ấm áp ở trong nhà.

Ban đêm trước khi ngủ, Tống Minh đã nói với cậu ngày mai sẽ nghỉ phép cả ngày, điều này mang đến niềm vui sướng lớn lao lập tức tách ra bất kỳ suy nghĩ nào khác.

Chủ nhân rất coi trọng công ty của hắn, hắn hao quá nhiều tâm huyết vào đó, cho dù hắn bây giờ đã không cần tự mình tham dự vào hạng mục, thói quen cẩn thận của hắn cũng không cách nào buông xuống công việc để nghỉ ngơi.

Ngoại trừ bởi vì Chu Phàm.

Mấy năm trước Tống Minh cho rằng phải tách khỏi Chu Phàm, ở giai đoạn phát triển phòng làm việc cũng đều dành thời gian cùng cậu đi du lịch, tựa như người yêu bình thường đi hưởng tuần trăng mật vậy. Về sau mỗi tuần đều nhất định sẽ có một ngày rút ra thời gian nhất định ở cùng cậu, mà lần này thậm chí là trọn cả một ngày. Nghĩ như vậy khiến cậu cảm thấy vui sướng một chút sau lại cảm thấy áy náy càng sâu, chỉ muốn biến mất trên thế giới này không còn gây thêm phiền phức cho chủ nhân nữa.

Cầu bò leo đến trước giường Tống Minh rồi đánh thức Tống Minh, Tống Minh tỉnh cũng không có giày vò cậu quá nhiều, mặc xong quần áo liền đến phòng điều giáo.

Tống Minh mở một bộ thiết bị trong phòng điều giáo, ra hiệu cho Chu Phàm ngồi lên.

Dụng cụ cùng loại với lúc Chu Phàm bị giam trong nhà kho nhưng còn muốn hoàn thiện đa dạng hơn rất nhiều.

Chu Phàm e ngại nhìn bộ thiết bị kia, nghe theo lệnh của Tống Minh ngồi lên. Cậu đối với ký ức sợ hãi bị giam tại nhà càng mới mẻ hơn.

“Cạch” một tiếng

Tống Minh đeo khóa miệng cho Chu Phàm, ấn chốt mở, kim loại tiếp xúc phát ra tiếng giòn vang, Chu Phàm cả người bị cố định ở trên đó.

Trên dưới tổng cộng ba vòng kim loại khép kín, rắn chắc giữ đầu Chu Phàm, khiến phần đầu ngay cả cử động rất nhỏ cũng không thể làm được. Mặt nạ chắn ánh sáng dán vào toàn bộ mặt Chu Phàm, chỉ chừa cho cậu một khe hở để hô hấp, khiến cậu không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, không nghe được âm thanh nào khác. Thân dưới tình trạng cũng bị khóa lại, chân mở rộng hình thành một chữ cái hoàn mỹ.

Chu Phàm mang mặt nạ mang xong phát ra tiếng nghẹn ngào, cậu lập tức lại cảm thấy mình trở về với đoạn thời gian bị giam cầm kia.

Không có âm thanh, không ánh sáng, thời gian cũng trôi qua mất, khiến cậu tách khỏi thế giới này, tựa như là một vật yên tĩnh tồn tại.

Không biết qua bao lâu, ước chừng là một giờ, cũng có thể là lâu hơn hoặc ngắn hơn, cậu cảm nhận được tay Tống Minh chạm đến người cậu.

Cậu không nghe được âm thanh bên ngoài, chỉ có thể dựa vào xúc giác đến cảm thụ động tác của Tống Minh.

‘A. . .’ một trận đau đớn phá vỡ suy nghĩ của cậu, Tống Minh đang đâm vào bên trong dương vật của cậu. . . Đau đớn khiến cậu không cách nào suy nghĩ, lần đầu tiên bị tra tấn niệu đạo, cậu đau đớn cơ hồ ngất đi, ống mềm nhỏ xíu khiến cơ vòng cậu mất đi tác dụng, nước tiểu chứa tại bàng quang không bị ý thức cậu điều khiển chảy ra, cậu xấu hổ khóc lên.


Thế nhưng hai tay kia lại căn bản không quan tâm đến phản ứng của cậu, ống mềm ra vào ở trong dương vật cậu từ chậm đến nhanh, mang tới đau nhói chồng chất từng tầng.

  Sau đó ông mềm tra tấn trong thân thể cậu bị rút ra ngoài, cậu còn chưa kịp thở phào trong cửa niệu đạo lại bị đâm vào một ống. So với ống mềm trước đó, cái ống này có độ cứng nhất định nhưng cũng to dài hơn, phần đó vốn đau đớn đến chết lặng lại nhận lấy tra tấn, vốn cho là không thể chịu đựng được.

Lúc Chu Phàm coi đây đã là ranh giới cuối cùng, lúc Tống Minh chậm rãi đâm rút ống niệu đạo vốn sẽ bị rút ra, đổi thành một ống to dài hơn.

Trong đau đớn đang không ngừng tăng lên, Chu Phàm đã chết lặng, dương vật trân quý nhất của nam nhân không còn cảm giác được kích thích từ bên ngoài, đồng thời kèm theo nước tiểu thỉnh thoảng chảy ra, chuyện vốn cảm thấy xấu hổ khiến cậu đến nỗi không có chút cảm giác dư thừa nào nữa.

Cứ như vậy. . . Sắp bị chơi hỏng, đã bị chơi hỏng rồi đi. . . Cậu thậm chí cho rằng, dù sao cũng không sử dụng, bị chủ nhân chơi hỏng thì đã sao đâu. . . Chủ nhân. . . Chủ nhân muốn đùa bỡn thân thể cậu chính là Tống Minh, cậu lại dâng lên lòng tin kỳ dị, chủ nhân sẽ không để cho cậu hư mất.

Trong đau đớn vô cùng vô tận, Chu Phàm nhớ tới Tống Minh: Lúc đầu cùng Tống Minh một chỗ, Tống Minh trở thành chủ nhân của cậu, Tống Minh làm việc, Tống Minh trong sinh hoạt. . . Đủ kiểu Tống Minh nhìn cậu, cậu rơi vào trong hồi ức tình cảm ngọt bùi cay đắng, ngay cả đau đớn cũng không còn cảm nhận được, thậm chí nghĩ đến cảnh hai người ân ái, hậu huyệt của cậu không khỏi có chút ướt.

“Ưm. . .” Tống Minh lấy xuống mặt nạ của Chu Phàm, ánh sáng đột ngột khiến cậu có chút khó chịu. Cậu mở to mắt, trông thấy gương mặt của Tống Minh, kết thúc rồi sao. . . Một ngày đã trôi qua sao. . .

“Đã qua bốn tiếng” tựa hồ hiểu được nghi vấn chưa nói ra của Chu Phàm, Tống Minh nói, đáy mắt hắn còn chưa mất đi hứng thú, “Tiếp tục nữa, cậu sẽ không chịu nổi.” Chu Phàm cảm kích nhìn Tống Minh, cũng cảm giác được cơn đói bụng.

Tống Minh đi lấy dịch dinh dưỡng đường glucose, thông qua ống dẫn trên khóa miệng nhỏ vào trong miệng Chu Phàm. Ống niệu đạo vẫn cắm trong niệu đạo của Chu Phàm.

  Sau đó Tống Minh rời khỏi phòng điều giáo, trở lại phòng sách cầm một phần điểm tâm ngọt bình tĩnh tâm tình của mình. Hắn từ từ muốn biết cực hạn của thân thể, thậm chí không cách nào bận tâm đến an toàn của thân thể, muốn tiếp tục gia tăng kích thích. Không thể chơi hỏng, hắn nghĩ.

Tống Minh nghỉ ngơi buông lỏng một chút tinh thần ở phòng sách, điều giáo khống chế cho tới trưa cũng khiến hắn mệt mỏi.

Một giờ trôi qua, Tống Minh đứng dậy đi vào phòng điều giáo. Chu Phàm vẫn duy trì tư thế lúc hắn rời đi mà chờ đợi, dịch dinh dưỡng đã nhỏ xong, cái cổ cũng không thể buông lỏng.

  Thật đáng thương, Tống Minh nghĩ.

Hắn nhìn Chu Phàm nói: “Nghỉ ngơi tốt chưa, điều giáo buổi chiều có thể chịu đựng được, tôi có thể mang cậu ra ngoài một chuyến.”

Mắt Chu Phàm trợn to, Tống Minh đều có thể nhìn thấy vui sướng cùng thỏa mãn nơi đáy mắt cậu.

Tống Minh xấu xa cười, mang mặt nạ cho Chu Phàm. Tiếp đó hắn đâm rút ống niệu đạo trong người Chu Phàm, đây là kích thước lớn nhất mà bác sĩ đã chỉ hắn, nếu không sẽ mang đến cho cơ thể người tổn thương không thể chữa lành. Tống Minh có chút đáng tiếc nhìn dương vật của Chu Phàm, nhắc nhở bản thân không thể chơi hỏng.

Đâm rút làm nóng qua đi, Chu Phàm cảm giác được có chất lỏng theo ống mềm chảy ngược về phía bàng quang của cậu, đau khóc sưng trướng càng nhiều hơn so với xúc ruột, trong đầu cậu cầu khẩn, dừng lại đi, nhưng chất lỏng chảy ra lại vẫn không hề dừng lại. Trái lại với chuyển động sinh lý ngoại trừ mang đến thống khổ, càng mang đến kích thích trên tinh thần.

Là chủ nhân. . . Là chủ nhân biến cậu trở nên tốt hơn sao. . . Cậu quỷ dị sinh ra cảm giác tự hào, nhân tính còn sót lại đang xem thường bản thân dâm tiện.

Ống mềm so với ống dẫn bình thường quá nhỏ, bởi vì cơ thể hiện tại, tốc độ dịch xúc ruột chảy ngược về không thể quá nhanh, cho nên đã qua một khoảng thời gian rất lâu cũng chỉ chảy vào 100ml. Tống Minh hơi có vẻ nhàm chán ghi lại thời gian tốc độ sau đó nhìn về phía núm vú của Chu Phàm, hai điểm trắng nõn trên lồng ngực bởi vì nhận tra tấn kẹp vú thời gian dài, trở nên có chút sưng đỏ, mời gọi người đến tra tấn chà đạp: Nếu như ở phía trên thêm vài món trang sức sẽ như thế nào, Tống Minh xoa nắn núm vú của Chu Phàm.

Hắn dự tính thời gian một hồi, nhìn về phía màn hình, đã 200ml, phần bụng Chu Phàm bắt đầu sưng lên, Tống Minh vuốt vuốt bụng Chu Phàm, bong bóng mềm mềm, không chút để ý chút đến động tác tùy ý của hắn sẽ mang đến cho Chu Phàm đau đớn như thế nào.

250ml rồi, Tống Minh ấn công tắc xong, dịch xúc ruột ngừng chảy. Phần bụng Chu Phàm sưng trướng hết sức rõ ràng. Hắn rời khỏi phòng điều giáo.

Dưới mặt nạ, Chu Phàm cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay của Tống Minh, cho dù hắn mang tới thống khổ cũng cảm thấy ngọt ngào. Sau khi Tống Minh rời đi, ý thức của cậu bị đau đớn lôi kéo, đau đớn cũng dần quen thuộc. Tống Minh nói sẽ dẫn cậu ra ngoài tựa như một khối bánh ngọt, không ngừng mê hoặc cậu.

Một giờ trôi qua, cậu được Tống Minh lấy mặt nạ xuống, cởi trói buộc trên thân thể xong cậu vô lực té lăn trên đất, phần bụng kịch liệt đau nhức khiến cậu lộn một vòng, lưng tựa mặt đất, bàng quang rót đầy chất lỏng chịu đè ép trí mạng, cậu ngẩng đầu lên toàn thân đều là đổ mồ hôi, mặt trắng bệch nhìn Tống Minh.

Tống Minh kéo tay Chu Phàm, an ủi sờ đầu cậu, cho cậu ban thưởng nên nhận được: “Sau này dẫn cậu đi dạo siêu thị.” Nhận được cam kết, Chu Phàm nhếch miệng cười cười.

Sau đó Tống Minh dẫn cậu đến phòng tắm, gỡ đầu ống niệu đạo ra, chậm rãi chờ đợi chất lỏng chảy ra.

Sau lần huấn luyện niệu đạo đó, ban đêm Tống Minh mang ống niệu đạo cho Chu Phàm, miệng ống nối với lọ chứa, ban ngày trước khi đi làm sẽ gỡ ống niệu đạo xuống. Qua một quãng thời gian, Chu Phàm từ đêm không an giấc biến thành có thể miễn cưỡng coi nhẹ sự tồn tại của ống niệu đạo mà ngủ, ngày hôm sau vẫn theo sinh hoạt hàng ngày, Tống Minh cũng không còn mỗi đêm đều để cậu đeo nữa.

Từ sau huấn luyện niệu đạo quá mức, một đoạn thời gian lại đột nhiên mất đi tác dụng, kỳ thật không có cắm ống niệu đạo vào, nước tiểu của Chu Phàm cũng sẽ không chịu khống chế mà chảy ra, cậu cảm thấy mình phế đi, tuyệt vọng ôm đầu gối thút thít, Tống Minh mang cũi đến phòng ngủ, chỉ dẫn trấn an cậu, đến khi Chu Phàm rốt cục khôi phục bình thường.

Từ khi Tống Minh đáp ứng dành chút thời gian mang Chu Phàm ra ngoài dạo siêu thị, Chu Phàm mỗi ngày đều vô cùng hưng phấn, cậu còn đặc biệt dùng sổ nhỏ ghi lại đồ muốn mua, mặc dù nói với Tống Minh, sau đó Tống Minh cũng sẽ mua, nhưng mình có thể tự mình đi cảm giác dù sao cũng khác biệt.

Đợi mấy tuần, Tống Minh rốt cục báo cho Chu Phàm muốn dẫn cậu ra cửa, trước khi ra cửa lại lấy ra ống niệu đạo cắm miệng niệu đạo Chu Phàm, rót vào bàng quang 200ml nước. Tiếp đó hắn lấy ra một trong bộ gậy xoa bóp rỗng ruột đủ cỡ như dương vật cương, bên trong gậy xoa bóp là ruột rỗng, nút chặn được gắn ống mềm, hắn cắm gậy xoa bóp vào hậu huyệt của Chu Phàm, ống mềm trên nút chặn vừa vặn có thể nối với ống niệu đạo đang cắm ở phía trước, thế này trước sau liền được tiếp nối thông nhau, chất lỏng bên trong bàng quang bất kỳ lúc nào cũng sẽ thông qua ống dẫn chảy tới bên trong gậy xoa bóp. Trọn bộ dụng cụ được thiết kế khéo léo, ngoại trừ ống dẫn, những thứ khác không hề chiếm chỗ. Tống Minh không để Chu Phàm mặc đồ lót, để cậu trực tiếp mặc âu phục lên, nhìn không ra vết tích bên dưới.

Đối với độ xấu xa của chủ nhân đã hiểu quá rõ, sau khi bị cắm dụng cụ vào, Chu Phàm đại khái biết được suy nghĩ của Tống Minh, cậu chỉ có thể ở cầu nguyện trong lòng, sau khi ra ngoài chủ nhân không cần làm khó cậu, có thể đối với cậu nhân từ một chút, cậu sợ ở bên ngoài lộ ra sơ hở, càng sợ khiến chủ nhân mất mặt.

Mang tâm tình thấp thỏm bất an, Chu Phàm đi theo Chu Phàm lần đầu ra khỏi cánh cửa này.

Tiểu khu cách đại học rất gần, lân cận có một siêu thị cỡ lớn. Chu Phàm đi theo sau lưng Tống Minh, không khí giữa hai người quỷ quái tuyệt đối không phải tình nghĩa anh em bình thường, có người len lén đánh giá bọn hắn.

Chu Phàm cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của người qua đường, khẩn trương kéo tay Tống Minh. Ống niệu đạo đâm vào bàng quang khiến chính cậu không thể khống chế, chất lỏng hoàn toàn không theo suy nghĩ nội tâm của cậu tự do chảy xuống, thông qua ống dẫn chảy đến bên trong gậy xoa bóp cắm ở sau huyệt. Bị Tống Minh không cho mặc quần lót, cậu giờ phút này cảm giác mình chẳng biết xấu hổ mà ngay tại trên đường tiểu tiện, ánh mắt tò mò của người ngoài trong mắt cậu biến thành chế nhạo.

Chu Phàm trong thoáng chốc nghe có người đang chỉ vào cậu nói “Đây là chó cái nhà ai nuôi a, con này không có tu dưỡng tiểu trên đường”, mặt cậu trở nên đỏ bừng, trên khuôn mặt trắng nõn của cậu hết sức rõ ràng, bất an nhìn xung quanh, cậu sợ hãi nắm tay chủ nhân muốn có được một chút an ủi.

Tống Minh không đẩy tay cậu ra hững hờ mặc cậu nắm, trên mặt cứ thanh nhàn liền cứ như chỉ là đi siêu thị mua sắm vậy. Không bị chủ nhân bỏ rơi, cho dù cậu tiểu công khai trên đường, chủ nhân cũng không vứt bỏ chó cái ti tiện không có liêm sỉ như cậu, cái này khiến trong lòng cậu càng thêm cảm kích.

Đối với người ngoài, tư thế của hai người như người đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, chàng trai mạnh mẽ nắm tay chàng trai mảnh khảnh trắng nõn, người sau vốn bất an dưới sự trấn an của người trước đều biến mất.

Tống Minh thấp giọng nói với Chu Phàm: “Đi tiểu bị người nhìn chằm chằm cảm giác như thế nào, những công nhân vệ sinh khác phát hiện rồi.” Chu Phàm lắc đầu, giữa sự tra hỏi của Tống Minh lại không kiên trì được: “Chủ nhân có thể đi về không, chó cái ti tiện rất sợ hãi, chó cái ti tiện không muốn tiểu trước mặt người khác.” Cậu khống chế không nổi đầu gối của mình liền muốn quỳ xuống vẩy đuôi với Tống Minh, lại bị Tống Minh lập tức đỡ lấy eo.

“Oa. . .”

Trong đám người thậm chí có thét lên truyền đến, Tống Minh cắn lỗ tai cậu: “Cố ý muốn chủ nhân khó xử sao, nước tiểu đều tiểu ra rồi còn giả vờ cái gì.” Chu Phàm nghe được Tống Minh trách cứ sợ hãi, đã lâu chưa tiếp xúc với người ngoài, cậu quá ngốc, căn bản không nghĩ tới mức đó, cậu lại suýt chút nữa rước lấy phiền phức cho chủ nhân, chỉ cảm thấy đi dạo siêu thị trong mong đợi cũng quá đáng sợ, mấy phút ngắn ngủi còn chưa tới siêu thị liền sinh ra tâm lý lùi bước. Cậu hết sức thống hận sự ngu xuẩn của mình, một con chó sao sẽ nghĩ nhiều thế chứ, cậu vội vàng hi vọng có thể nhanh chóng về nhà, trong mắt đều ứa nước mắt.

Trong mắt người qua đường, Chu Phàm như chim non nép vào người tựa trong ngực Tống Minh, hạnh phúc cùng cảm động mà chảy nước mắt, có người thậm chí lấy điện thoại di động ra chụp ảnh hai người.

Rốt cục tới siêu thị, Chu Phàm đi theo Tống Minh vào, đem những đồ ghi trong cuốn sổ nhỏ đều từng thứ một đặt vào xe đẩy.

Hiện tại vẫn là thời gian lên lớp, lượng người trong siêu thị khá ít, hai người đi đến kệ hàng tương đối vắng vẻ, chỗ hẻo lánh vừa vặn là góc chết của camera, trên kệ hàng bày đồ dùng tình thú, Tống Minh nhìn một chút chọn vài loại áo mưa, hỏi ý kiến Chu Phàm: “Chọn hai cái đi.” Chu Phàm nhìn Tống Minh, cầm một hộp vị bạc hà và một hộp gai nổi, cậu khó xử nói: “Chủ nhân. . . Chó cái ti tiện là của chủ nhân, chủ nhân có thể yên tâm thao chó cái ti tiện. . .” Số lần Tống Minh chân chính thao cậu vô cùng ít ỏi, cơ hội có thể tiếp xúc thân mật với chủ nhân vốn có hạn hiện tại còn muốn chọn áo mưa, Chu Phàm trong lòng kỳ thật không vui.

Tống Minh từ chối cho ý kiến ‘ừ’ một tiếng: “Ngẫu nhiên thử vài thứ khác cũng tốt.” Sau đó hắn nhìn Chu Phàm, đưa tay kéo quần Chu Phàm xuống, hạ thể Chu Phàm trần trụi lộ trong không khí, vuốt vuốt dương vật bị ống niệu đạo cắm vào, khiến Chu Phàm đau suýt nữa thét lên.

Chất lỏng chậm rãi trong bàng quang của Chu Phàm, khiến bụng dưới cậu hơi trướng lên, còn may ống niệu đạo nối với gậy xoa bóp rỗng ruột chịu bớt một phần áp lực giúp cậu, đang lưu động bên trong khiến khó chịu của bàng quang chậm lại.

Tống Minh vỗ vỗ bàng quang của Chu Phàm: “Khó chịu à.”

“Lúc đầu không khó chịu, chủ nhân ngài đụng một cái. . . Liền trở nên đặc biệt khó chịu. . .” “Chịu đựng đi.” Tống Minh cũng không cho Chu Phàm kéo quần lên, liền để cậu trần truồng như thế, kéo đầu Chu Phàm để cậu chui xuống phía dưới xe đẩy, đem gậy thịt của mình cắm vào trong miệng Chu Phàm.

  Trong hoàn cảnh tùy thời sẽ bị người phát hiện, Tống Minh cũng có chút hưng phấn, hắn bóp lấy cổ Chu Phàm, gậy thịt thật nhanh cương lớn, đâm rút trong cổ họng Chu Phàm.

Bỗng nhiên có âm thanh truyền đến, một âm thanh già cỗi nói: “Sao lại tìm không thấy gia vị a, ông nó ông ra phía sau kia cùng xem thử.” Có tiếng bước chân chậm rãi truyền đến, Chu Phàm khẩn trương suýt nữa đem miệng đóng chặt, răng khẽ đập vào gậy thịt của Tống Minh, hùa theo tần suất đâm rút của Tống Minh, Tống Minh nhắm mắt lại rất nhanh liền bắn ra, Chu Phàm cũng lập tức nuốt xuống, thời gian có hạn cũng không kịp từ từ nhấm nháp.

Chờ cụ già đi qua, hai người đã thu dọn xong đẩy xe chuẩn bị rời đi, sau lưng truyền đến một câu “Người trẻ bây giờ thật sự là đồi phong bại tục, không biết kiểm điểm.” Cảm thấy chủ nhân bị phê bình, Chu Phàm vốn định hung hăng trừng người kia một chút, quay đầu thấy tuổi tác của cụ già lại xám xịt không có lên tiếng.

Tống Minh hỏi: “Làm sao.”

Chu Phàm chột dạ nói: “Đều là chó cái ti tiện sai, khiến chủ nhân mất mặt.” Tống Minh nói: “Vừa rồi là ban thưởng, cậu phạm sai quá nhiều trở về rồi tính.” Lúc tính tiền, cô thu ngân nhịn không được nhìn Tống Minh một chút, trên thân người đàn ông ở vị trí cao lâu ngày tự có một loại khí chất, huống chi Tống Minh còn trẻ lại anh tuấn.

Chu Phàm mua một đống gia vị, nguyên liệu nấu ăn, còn có sô cô la, sữa bò, bột cacao các loại để làm món ngọt, tất cả mọi thứ cộng lại cũng tới một ngàn.

Nhìn Tống Minh quẹt thẻ xong, cô thu ngân nhìn Chu Phàm một chút nói: “Bạn trai cậu thật tốt.” Chu Phàm vụng trộm nhìn Tống Minh, cười cười với cô thu ngân cũng không dám đáp lại.

Lúc hai người mang đồ rời đi, nghe phía sau có người gọi: “Đàn anh, đàn anh!” Chu Phàm quay đầu, nữ sinh kia cậu biết, là cô đàn em cùng khoa dưới cậu một khóa, cũng từng giữ chức ở hội học sinh.

Nữ sinh không có nhìn cậu, nhìn chằm chằm Tống Minh nói: “Đàn anh, anh trùng hợp gặp đàn anh Chu sao.” Tống Minh nhìn cô một cái: “Không phải.” Nữ sinh trong mắt khó có thể tin, còn nói: “Đàn chị Ôn kết hôn rồi, anh nghe nói chưa?” Tống Minh trên mặt dừng lại, sau đó nói: “Không chú ý tới.” Chu Phàm biết, Ôn Văn tạo cho hắn tổn thương không cách nào biến mất, thiếu niên thiếu nữ vừa lên đại học tiến tới với nhau, Tống Minh đối cô ấy thật lòng lại không được quý trọng. Cậu càng biết rõ mình thiếu chút nữa liền theo gót Ôn Văn, cậu không dám nghĩ lại, cảm giác tội lỗi muốn nhấn chìm cậu.

Cô đàn em kia nói: “Vị hôn phu của đàn chị Ôn không phải người lúc trước kia. . .” Chu Phàm nắm tay Tống Minh không suy nghĩ liền đánh gãy lời cô: “Cái đó không liên quan gì đến Tống Minh, cũng muộn rồi đàn em về sớm chút đi, chúng ta cũng phải trở về.” Sau khi nói xong, Chu Phàm cảm giác được tay cậu đều sắp bị Tống Minh bóp gãy, lên thang máy đến trước cửa, còn chưa mở cửa Chu Phàm liền bị Tống Minh tát ngã trên mặt đất, ống niệu đạo cắm trong thân thể nhận va chạm mang đến một trận đau đớn.

Tống Minh từng câu từng chữ nói: “Cậu cho mình là cái thứ đồ chơi gì?” Chu Phàm thống khổ chảy nước mắt: “Chó cái ti tiện. . . Chủ nhân. . . Chu Phàm là chó cái ti tiện của chủ nhân. . . Chó cái ti tiện. . . Vẫn luôn biết. . . A. . .” Không hứng thú nghe cậu nói hết, Tống Minh mở cửa một cước đem Chu Phàm đá vào, Chu Phàm cuộn mình, cả người bị Tống Minh coi như bóng đá đến phòng điều giáo, trên mặt đất phủ thảm giảm bớt chút đau đớn cho cậu.

Tống Minh chống nạnh, trên mặt hiện đầy vẻ bạo ngược: “Chúng ta tới tính hết nợ đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro