Chương 12 Thường ngày của Chu Phàm + trò chơi súc ruột

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi làm xong thủ tục xin tạm nghỉ học, Chu Phàm chỉ vẻn vẹn trở thành chó cái của Tống Minh hoàn toàn mất đi cơ hội làm một con người tồn tại độc lập, chỉ có thể làm một con chó vẩy đuôi mừng chủ trong cũi chờ đợi chủ nhân ban thưởng.

Công việc của Tống Minh vẫn bề bộn như trước, ngoại trừ cuối tuần, ngày thường cũng không có quá nhiều thời gian điều giáo Chu Phàm, mỗi sáng hắn phân phó nhiệm vụ hằng ngày cho Chu Phàm xong liền đi làm, thỉnh thoảng sẽ khống chế từ xa ở văn phòng, chỉ có cuối tuần hoặc là nghỉ phép mới có thể chính thức điều giáo Chu Phàm, sinh hoạt của Chu Phàm cũng vì vậy đã có tính quy luật nhất định.

Thời gian hoạt động mỗi ngày bắt đầu, đều là buổi sáng 5 giờ 50 từ cũi chó bò đến ngoài cửa phòng ngủ của chủ nhân ngồi xổm, đúng 6 giờ đến đánh thức chủ nhân bằng gậy thịt của hắn, chủ nhân tâm tình tốt sẽ đâm rút ở trong cổ họng cậu sau đó bắn cho cậu một tràn tinh dịch đầu tiên, tâm tình không tốt sẽ trực tiếp tiểu trong miệng cậu, đương nhiên cũng có thể là cái gì cũng không có. Mặc kệ là loại chất lỏng nào ở trong lòng Chu Phàm đều là ban thưởng từ trong gậy thịt của chủ nhân ban thưởng cho cậu, cậu đều cần nuốt vào sau đó liếm sạch gậy thịt của chủ nhân, đương nhiên cũng có thể là đụng phải tình huống chủ nhân đột nhiên muốn đùa bỡn thân thể của cậu.

Trước khi Tống Minh đi làm để Chu Phàm bài tiết, rồi cho Chu Phàm mang đai trinh tiết cùng giang tắc, buộc vòng cổ lên, đem một đầu dây xích khóa trong cũi một đầu khác điều chỉnh chiều dài để phạm vi hoạt động của cậu giới hạn ở phòng khách cùng phòng bếp, cứ như thế thẳng đến khi Tống Minh tan tầm trở về Chu Phàm đều không có bất kỳ cơ hội bài tiết nào khác.

Buổi sáng Chu Phàm sẽ luyện tập yoga một giờ, cậu hi vọng thân thể có thể càng thêm dẻo dai, bữa sáng và bữa trưa của cậu đều là chút dịch dinh dưỡng đường glucose, bởi vì mỗi ngày chỉ có hai cơ hội để bài tiết, Chu Phàm không dám hấp thu quá nhiều, miễn cưỡng có thể duy trì nhu cầu của thân thể là đủ rồi. Sau đó cậu sẽ tập vận động nâng mông nửa giờ, dựa vào thiết bị trong phòng rèn luyện khiến đường cong trên cơ thể cậu càng mềm mại, toàn bộ bài luyện tập này đều là cậu tự phát tiến hành, vì mang đến cho Tống Minh cảm giác trải nghiệm tốt hơn.

Sau đó Chu Phàm đến phòng điều giáo nhờ vào gậy xoa bóp luyện tập khẩu giao, có lúc Tống Minh làm việc cũng sẽ đột nhiên gọi điện về ra lệnh cậu tự an ủi, bảo cậu quỳ gối trước điện thoại trong phòng khách vừa lặp đi lặp lại các loại lời dâm tiện như ‘Chó cái ti tiện là tính nô (nô lệ tình dục) của chủ nhân’, ‘Chó cái ti tiện chỉ xứng quỳ gối dưới chân chủ nhân’, trong thống khổ đang mang đai trinh tiết vấn vương chủ nhân.

Vì an toàn của cậu, khu vực cậu thường hoạt động như phòng khách, phòng bếp đều được trải thảm, sau khi hoàn thành các huấn luyện cơ bản xong cậu còn phải phụ trách quét dọn, đảm bảo trong nhà chủ nhân sạch sẽ.

Giữa trưa cậu sẽ ở trong cũi nghỉ trưa một tiếng, sau đó chuẩn bị bữa tối cho chủ nhân.

Chu Phàm phi thường chú trọng bữa tối của chủ nhân, mỗi ngày đều muốn căn cứ theo phản ứng buổi sáng của Tống Minh mà suy đoán tâm tình từ đó chọn các loại nguyên liệu phối hợp để nấu ăn hầm canh, lại căn cứ vào độ ẩm không khí ngày đó chuẩn bị kỹ các món điểm tâm ngọt khác nhau. Nếu như suy đoán sai khiến chủ nhân ăn không ngon thì sau đó lại là trừng phạt, ở cuối ngày tính tổng nợ.

Ngày đó Chu Phàm gọi Tống Minh rời giường trễ 5 phút, ban đêm liền bị Tống Minh treo ở phòng điều giáo mũi chân chạm đất chịu 25 roi, từ phần lưng núm vú đến bờ mông tinh hoàn, đều hiện đầy vết roi đan chéo, nở ra từng đóa hoa máu. Đêm đó cậu đau không có cách nào nằm sấp trong cũi, Tống Minh thoa thuốc cho cậu xong liền không quản cậu nữa, cậu dựa vào cũi không ngủ một đêm, cũng không dám phạm sai nữa.

Cậu ở nhà làm xong mọi thứ xong thì đã sắp 5h chiều, công việc của Tống Minh cũng gần như xong, đang trên đường trở về, Chu Phàm sẽ quỳ ở cổng nghênh đón chủ nhân về nhà.

Đương nhiên có lúc Tống Minh có sắp xếp khác về trễ, Chu Phàm vẫn luôn chờ đến bảy giờ, nếu như chủ nhân còn chưa trở lại thì cậu biết chủ nhân hôm nay sẽ không ăn tối ở nhà, cậu sẽ dọn thức ăn đã nấu, sửa sang lại quỳ gối ở cổng chờ chủ nhân trở về, mang bữa tối của hắn về cho cậu. Đồng dạng, nếu như Tống Minh không trở về, cậu đợi đến mười giờ cũng chỉ có thể đói bụng tự trở lại cũi chó nghỉ ngơi, dù cho thân thể muốn bài tiết cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Những ước định này đều là trong sinh hoạt, Tống Minh từ từ dặn dò cậu, cậu cũng luôn tuân thủ một cách nghiêm chỉnh.

Chủ nhân hôm nay có thể về không đây, Chu Phàm làm xong bữa tối sau quỳ gối trước cửa mong đợi nghĩ: Hẳn là sẽ về đi, ngày mai sẽ là thứ bảy, không biết chủ nhân có nghĩ chân chính sử dụng dâm huyệt của chó cái ti tiện không đây.

Cửa lớn bị đẩy ra, Chu Phàm đầu tiên nhìn thấy giày da của Tống Minh bước vào, cậu hôn giày da của Tống Minh một cái, đây là một loại nghi thức hoan nghênh của cậu, cũng càng khiến cậu ý thức được địa vị thấp hèn của mình. Tống Minh tâm tình không tệ dắt vòng cổ của Chu Phàm, trước nay chưa từng sờ đầu Chu Phàm. Ôn nhu đã lâu không có khiến Chu Phàm không nhịn được muốn cọ cọ tay chủ nhân.

Công ty của Tống Minh thành công trở thành đại lý trong nước của công ty XX, cái này khiến hắn đang tiến vào tầm mắt của công ty nổi tiếng, cũng có nhiều quyền phát biểu hơn, nhiều ngày đêm hao tâm tổn lực quá độ nhận được hồi báo nên có được thậm chí là siêu giá trị.

Ăn xong cơm tối Chu Phàm chuẩn bị cho hắn, trộn một chút cơm thừa đổ trong đĩa trên mặt đất. Nhìn Chu Phàm đơn giản liếm xong, nhiều ngày huấn luyện lặp đi lặp lại, Chu Phàm đã có thể ăn xong đồ trong đĩa mà không làm bẩn mặt đất, Tống Minh gỡ dây xích xuống dắt cậu vào phòng tắm. “Muốn tiểu sao?” Tống Minh xoa nắn dương vật Chu Phàm.

Chu Phàm nhẹ gật đầu, dưới ánh nhìn chăm chú của Tống Minh e lệ ‘Gâu’ một tiếng.

Tống Minh lấy giang tắc xuống, nhét vào dâm huyệt cậu dụng cụ khuếch trương hậu môn: ”Biết tôi mua cái này ở đâu không?Tôi mua ở bệnh viện thú y, nói với bác sĩ là chó nhà tôi bị trĩ.” Tống Minh cười cười nhét dụng cụ khuếch hậu môn vào trong, mở ra nói tiếp, “Bác sĩ thú y kia kinh ngạc nói ‘Chó nhà ai lại còn bị trĩ a’, tôi đáp ai biết được, bác sĩ liền cho ta cái dụng cụ khuếch trương này. Cậu nói xem, bác sĩ kia có phải biết chút gì rồi không?”

Chu Phàm nói: “Chủ nhân anh thật là, em lại chưa từng thấy qua làm sao biết.”

Tống Minh nhét vào trong dụng cụ khuếch trương nguyên bộ nút kèm ống mềm, dâm huyệt của Chu Phàm bị kéo căng thành hình tròn, bị bịt thật chặt. Tống Minh còn nói: “Nếu không chủ nhân ngày mai mang con chó cái ti tiện này đi bác sĩ kiểm tra thân thể chút nhỉ?”

Chu Phàm ai oán nhìn Tống Minh một chút, lắc đầu nằm rạp trên mặt đất không lên tiếng.

“Xem ra thật sự phải đi khám chút rồi, cũng không biết con chó cái này là mang thai hay là phát tình, kêu cũng không biết kêu.” Tống Minh nhấc cổ Chu Phàm lên, “Há miệng ra, đồng ý liền kêu một tiếng không đồng ý liền kêu hai tiếng.”

“Gâu gâu. . .”

“Muốn được tôi thao sao?”

“Gâu!” Chu Phàm không kịp đợi kêu ra tiếng, còn kém không vểnh đuôi lên.

“Dung dịch súc ruột sẽ thông qua ống mềm với tốc độ cố định đi vào dâm huyệt của cậu, thẳng đến cậu có thể làm tôi bắn ra trong miệng cậu thì mới ngừng.” Tống Minh đưa tay khẩy khẩy trong miệng Chu Phàm, “Một khi cậu kêu dừng, dung dịch súc ruột sẽ ngừng lại, nhưng cậu cũng đừng mong tôi sẽ thao cái huyệt ti tiện của cậu.”

Tống Minh mở chốt của bình dịch súc ruột, trò chơi bắt đầu.

Chu Phàm lập tức ngậm lấy gậy thịt lớn mà cậu tha thiết ước mơ, đầu lưỡi linh xảo liếm từ quy đầu đến tinh hoàn một vòng lại một vòng, ngậm toàn bộ gậy thịt lớn của Tống Minh vào rồi dẫn vào cổ họng, để môi lưỡi có thể tiếp xúc đến hai viên tình hoàn sung mãn. Cậu tự di chuyển đầu tới lui, đủ cho gậy thịt đâm rút trong miệng cậu.

Dù Chu Phàm tự luyện kỹ thuật khẩu giao thật lâu, cũng không có cách nào trong thời gian thật ngắn khiến Tống Minh bắn ra. Dịch súc ruột chảy vào không tính nhanh, nhưng cũng đã căng kín bụng cậu, gậy thịt lớn của Tống Minh lại không có chút dấu hiệu muốn bắn nào, mà chất lỏng còn đang không ngừng tăng lên.

Làm sao đây, nên làm sao đây.

Chu Phàm xem nhẹ cảm thụ của mình, để gậy thịt của Tống Minh có thể tiến vào càng sâu, hai viên tinh hoàn đều sắp bị cậu nuốt vào. Cậu duy trì tư thế chậm rãi này, dán vào Tống Minh, dùng đầu lưỡi chật vật liếm qua liếm lại, quy đầu đã cắm đến chỗ sau trong cổ họng, khiến cậu cảm thấy mình không thể thở nổi. Rốt cục, Chu Phàm cảm giác được gậy thịt lớn sắp bắn, phía trên quy đầu đã tràn ra chất lỏng, lại nghe thấy chủ nhân cậu nhẹ nhàng nói: “Đã 1000ml rồi nha.” Tống Minh đá bụng cậu, đau đớn sưng trướng truyền đến, cậu lập tức không có cách nào tập trung phun gậy thịt ra một chút.

Tay Tống Minh không an phận tiếp tục bấm một cái quy đầu bị đai trinh tiết khóa lại của Chu Phàm, sau đó lại bóp lấy núm vú kéo ra ngoài.

Chu Phàm lo lắng chảy ra nước mắt, ép buộc mình không cảm nhận được sự tồn tại của Tống Minh, tiếp tục hầu hạ cây gậy thịt kia.

Cuối cùng, Tống Minh bắn vào chỗ sau trong cổ họng Chu Phàm, đồng thời đau đớn do dịch súc ruột mang tới trở nên hết sức rõ ràng, khiến cậu ngay cả khẽ chuyển động cũng không làm được.

Tống Minh nhìn một chút chỉ thị, nhấc chân lướt qua chỗ phồng lên trên bụng Chu Phàm: “1600ml, nhóc lẳng lơ, chính là mang tam thai cũng không có rõ ràng như cậu thế này a.”

Chu Phàm đứt quãng nói: “. . . Cầu. . . Van cầu chủ nhân. . . Van cầu chủ nhân tháo ra cho nhóc lẳng lơ đi. . . Nhóc lẳng lơ sắp chết. . . A. . .” Cậu rít lên một tiếng, nguyên lai Tống Minh ác liệt dùng mũi chân đạp mạnh lên bụng Chu Phàm. Cậu cong người lên dùng miệng liếm ống quần Tống Minh, cầu khẩn hắn.

Tống Minh nhìn vẻ mặt thống khổ của cậu, để lưng cậu nằm dựa trên đất, cái bụng trắng noãn tròn vo giống như quả cầu. Tống Minh kéo lấy vòng cổ Chu Phàm đi về phía phòng tắm. Cởi trói buộc trên người cậu xuống, để Chu Phàm không ức chế nổi trước sau đồng thời phun ra.

Trong phòng điều giáo, Chu Phàm quỳ rạp trên mặt đất, Tống Minh ở sau lưng cậu, cúc huyệt sau khi súc ruột huyệt trở nên mềm mại không tốn sức chút nào tiếp nạp gậy thịt của hắn, huyệt dâm còn đang nuốt vào trong, đã lâu không được cắm vào khiến Chu Phàm khắp nơi đều đang tỏa ra mùi lẳng lơ, cậu thậm chí chỉ thế liền trực tiếp bắn.

Tay lớn của Tống Minh bóp lấy sau gáy Chu Phàm, ngạt thở làm cho dâm huyệt của Chu Phàm ra sức co rút, cậu thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng sự biến hóa của gậy thịt đang ở trong cơ thể cậu. Đâm rút thô lỗ bừa bãi mang đến Tống Minh khoái cảm, hắn xoay đầu Chu Phàm qua, nhìn gương mặt đau đớn vì ngạt thở của cậu, hỏi cậu: “Cậu là cái gì?”

“Chó cái ti tiện, chó cái ti tiện là chó nô lệ của chủ nhân.”

“Chu Phàm là tên ai?”

“Chu Phàm là tên của chó cái ti tiện.”

Chu Phàm lẩm bẩm lặp lại mấy câu đó, bị Tống Minh giữ chặt đầu ngửa ra sau, thân thể mềm mại khiến cậu không phí sức liền cong đến bờ mông. Tống Minh rút gậy thịt ra cắm vào trong miệng Chu Phàm, bắn vào sâu trong cổ họng cậu.

“Đừng lãng phí.” Tống Minh nói.           Chu Phàm cảm kích nhìn chủ nhân của cậu, đồng thời cũng ở cái tư thế khó chịu này mà bắn ra, cậu liếm sạch tinh dịch còn sót lại trên gậy thịt, lúc Tống Minh rời khỏi phòng điều giáo, hôn chủ nhân một cái như lời tạm biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro