Chương 33: Gặp nhau!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hạo Hiên, anh xong chưa?"

Thư Di vừa đưa tay gõ vào cửa vừa cất tiếng hỏi người ở bên trong. Nhưng chờ vài phút vẫn không thấy Cố Hạo Hiên xuất hiện, Thư Di liền tự động mở cánh cửa mà bước chân vào. Các rèm cửa vẫn còn đóng kín mít, cả  căn phòng ngập chìm trong bóng tối tới mức đáng sợ. Trong không gian tĩnh mịch này, Thư Di chỉ có thể nghe tiếng thở đều đều của người đàn ông trên giường, cô không khỏi lắc đầu ngao ngán. Rõ ràng bọn họ đã giao ước hôm nay sẽ cùng nhau đi chơi, thế mà Cố Hạo Hiên vẫn còn gác đầu lên gối ngủ thế.

Thư Di rón rén đi tới cửa sổ, đưa tay mở bung màn cửa ra, căn phòng ngay lập tức bừng sáng. Cố Hạo Hiên nhăn mày khó chịu vì bị ánh sáng của mặt trời chiếu vào mặt, hắn liền lấy chiếc gối lớn đang gác đầu, gập lại che mắt. Thư Di thấy người đàn ông kia vẫn lười biếng không chịu dậy, cô nhanh chóng bước tới , ngồi xuống mép giường mà lay vào vai của Cố Hạo Hiên.

"Nếu anh không thức dậy, vậy em đi về đây!"

 Trong khi Thư Di mới vừa xoay lưng lại, Cố Hạo Hiên đã bật dậy ôm lấy cô từ phía sau. Hắn gục đầu vào một bên vai của Thư Di, hơi nóng không ngừng phà vào sau gáy của cô. Thư Di mỉm cười, lấy tay vỗ nhẹ vào đầu của  Cố Hạo Hiên, cô biết ngay chiêu này rất hữu dụng.

"Anh mau sửa soạn đi, rõ ràng anh dặn em đừng tới trễ, thế bây giờ ai mới là người làm trễ nải thời gian?"

Cố Hạo Hiên không nói gì, hắn liền lấy cánh môi của mình chạm vào tai của Thư Di, bàn tay bắt đầu có những hành động không đúng đắn. Cố Hạo Hiên tính đưa tay cởi cúc áo của Thư Di, liền bị cô lấy tay chụp lại, Thư Di thật sự không hiểu tại sao hắn ngày càng trở nên hư hỏng thế này? Có phải Cố Hạo Hiên thấy cô dễ dãi với hắn quá nên mới càn rỡ như vậy không?

"Hạo Hiên, anh đừng có lộn xộn, mau đi thay đồ cho em. Anh nhớ mặc đồ màu tối đấy!"

Cố Hạo Hiên hừ một tiếng khó chịu, hai tay liền buông lỏng  người của Thư Di ra. Nhưng vài giây sau hắn liền hạ cánh môi  hôn vào má của cô, một tiếng chốc kêu to trong phòng. Thư Di xấu hổ, cô lấy tay đấm nhẹ vào người của Cố Hạo Hiên, thật không biết xấu hổ!

Cố Hạo Hiên cũng không chần chừ nữa, hắn đi tới tủ đồ, lấy ra một bộ quần áo màu đen theo lời của Thư Di, sau đó tiến thẳng vào phòng tắm. Tiếng nước rót rách vang lên, cả người của Cố Hạo Hiên đang hứng lấy luồng nước ấm từ vòi sen. Lúc này, đầu óc bắt đầu trở nên tỉnh táo, Cố Hạo Hiên mới thắc mắc tại sao Thư Di lại muốn hắn mặc đồ màu đen vào hôm nay. Những quần áo có màu sắc như vậy thường dành cho những nơi có không khí  trang trọng, nhưng hôm nay là buổi hẹn họ của bọn họ mà, mặc như vậy có phải quá nghiêm túc rồi không?

Cố Hạo Hiên thay đồ xong liền mở cửa phòng tắm đi ra. Mắt vừa thấy hình bóng của Thư Di, khóe miệng của hắn liền nở ra một nụ cười rạng rỡ giống như vừa mới được ai cho kẹo ngọt vậy. Nhưng trong chốc lát, hắn chú ý tới màu sắc của bộ váy mà Thư Di đang mặc, cũng là màu đen. Một luồng khó hiểu chiếm lấy tâm trí của Cố Hạo Hiên, rốt cuộc Thư Di muốn đưa hắn đi tới nơi nào? 

"Thư Di, tại sao chúng ta phải mặc quần áo màu đen vậy? Anh thấy nó không thích hợp cho buổi hẹn hò chút nào!"

"Nhưng anh đã nói hôm nay em có yêu cầu gì, anh đều đồng ý mà. Anh quên rồi sao?"

Thư Di lập tức làm một bộ mặt hờn dỗi với Cố Hạo Hiên, cô lườm hắn một cái. Cố Hạo Hiên biết là Thư Di đang giở trò nhõng nhẽo, hắn liền lấy tay nhéo nhẹ vào hai bên má của cô. 

"Được, được, nghe em hết!"

Cố Hạo Hiên bất lực xuống nước, người phụ nữ này cũng thật biết làm trò. Nhưng Cố Hạo Hiên không hề hiện lên một tia khó chịu nào với những hành vi trẻ con của Thư Di. Ngược lại, hắn còn muốn cô làm nũng với mình hơn, tính ra mối quan hệ yêu đương này của hai người đã kéo dài được ba tháng rồi. Nhưng nó vẫn ở  trong tình trạng bí mật, không có ai biết chuyện này, bao gồm cả Giang Nguyệt.

Cố Hạo Hiên cố ý dặn Thư Di đừng tiết lộ bí mật, hắn biện lý do là muốn đợi thời điểm tốt rồi mới công khai ra, tới lúc đó mọi người nhất định sẽ ủng hộ tình cảm của  bọn họ. Nhưng đó chỉ một phần thôi, quan trọng là Cố Hạo Hiên  muốn thấy thái độ tức tưởi của Giang Nguyệt, để xem cô còn có cách nào ngăn cản Thư Di không yêu hắn. Không chừng khi Giang Nguyệt biết tới điều này, bụng của Thư Di đã có giọt máu của hắn rồi.Cố Hạo Hiên không khỏi đắc chí với suy nghĩ của mình, người thắng vẫn là hắn! Giang Nguyệt nhỏ bé kia, cô làm gì có sức đấu lại tôi.

Không muốn chậm trễ  thêm thời gian nữa, sau khi dùng bữa sáng xong, Thư Di liền kéo Cố Hạo Hiên vào ghế phụ trong xe, còn cô thì ngồi ghế lái. Lúc đầu, Cố Hạo Hiên muốn giành chức vụ tài xế với Thư Di, nhưng khi cô dỗ ngọt hắn bằng một nụ hôn, Cố Hạo Hiên mới miễn cưỡng chấp nhận.

Sau khi nhìn vào màn hình định vị DPS trước mặt, Cố Hạo Hiên liền đưa mắt quan sát cảnh vật bên ngoài. Có rất ít xe cộ qua lại, hai bên là những hàng cây phủ bóng trải dài trên mặt đường. Cố Hạo Hiên có linh cảm bất an về nơi mà Thư Di sắp đưa hắn tới, không hiểu sao lưng lại rợn lên một cảm giác lạnh lẽo.

Có lẽ Cố Hạo Hiên không ngờ rằng nơi mà Thư Di đưa hắn tới chính là một khu nghĩa trang. Bây giờ, Cố Hạo Hiên hiểu tại sao hắn lại có cảm giác lạnh rợn tóc gáy đó rồi, Thư Di muốn hắn tới gặp Từ Nhất. Không ngờ sau bốn năm, chúng ta lại có thể gặp nhau trong cái tình huống này đấy, Từ Nhất!

Thư Di vẫn hồn nhiên, cô không hề chú ý sắc mặt có phần ngượng ngạo kia của Cố Hạo Hiên. Cô mở cửa hàng ghế sau, lấy ra một bó hoa cúc trắng cùng với một túi xách nhỏ. Thấy vẻ mặt không rõ cảm xúc của người đàn ông kia, Thư Di liền giải thích lý do.

"Lúc Từ Nhất còn sống, em từng nói với với anh ấy rằng nếu sau này em có bạn trai, anh ấy sẽ là người biết đầu tiên. Hạo Hiên đừng giận, em xin lỗi vì đã không nói với anh."

Thư Di đưa đôi mắt nhận lỗi nhìn vào Cố Hạo Hiên, cô nghĩ rằng chắc Cố Hạo Hiên đã bị mình dọa sợ rồi. Cũng đúng, làm gì có ai lại dắt bạn trai vào những nơi như thế này trong buổi hẹn hò chứ, nhưng Thư Di đã hứa với Từ Nhất rồi, cô không thể không giữ lời với anh ấy được.

Cố Hạo Hiên đành nặn ra một nụ cười thiếu tự nhiên, nói không sao với Thư Di. Nếu bây giờ hắn thể hiện bất cứ hành động khó chịu nào, chắc chắn Thư Di sẽ nghĩ hắn không  có thành ý trong mối quan hệ tình cảm của hai người. Cố Hạo Hiên khẽ thở dài trước cảnh tượng trớ trêu này.

Không phải lúc giết người, Cố Hạo Hiên rất vui sướng lắm sao, thế mà bây giờ khi thấy  di ảnh của Từ Nhất trên ngôi mộ lạnh lẽo đó, hắn lại cảm thấy không thoải mải chút nào, cả người cứng đờ như bị ai đó kiềm giữ lại. Còn bên phía Thư Di, cô khẽ đặt bó hoa cúc trắng trước mặt đá của ngôi mộ, lấy một chiếc khăn sạch trong chiếc túi xách nhỏ kia, cô cẩn thận lau đi những mảng bụi dính vào di ảnh của Tư Nhất. Sau khi xong công việc dọn dẹp, Thư Di lấy một bình giữ nhiệt và hai chiếc cốc trà nhỏ ra, mùi vị thơm nồng của Hojicha  bốc lên. Đây là loại trà yêu thích thường uống của Từ Nhất khi anh ấy còn sống.

Thư Di thấy Cố Hạo Hiên đứng bất động ở phía sau mình, cô liền quay người lại, khẽ vẫy tay ra hiệu cho hắn tới chỗ bên cạnh. Cố Hạo Hiên chậm rãi bước chân tới với một đống cảm xúc hỗn loạn bên trong, hắn thất thần nhìn nụ cười của Từ Nhất trên tấm di ảnh ấy. Bởi vì thế, khi Thư Di đưa tay chạm vào sườn mặt của Cố Hạo Hiên, hắn liền giật bắn người, né tránh sự đụng chạm của cô. Thấy thái độ đó của Cố Hạo Hiên, Thư Di liền rút tay lại.

"Di, anh.."

"Hạo Hiên, đừng căng thẳng. Anh trai của em nhất định thích anh mà!"

Thư Di mỉm cười trấn an Cố Hạo Hiên, cô nghĩ do lẽ do quá căng thẳng nên Cố Hạo Hiên mới như vậy, cô không trách hắn. Thư Di lấy tay của mình xoa nhẹ vào tay của Cố Hạo Hiên, sau đó cô liền rót trà vào hai cốc nhỏ, đưa tay đẩy một cốc  trước mặt của Cố Hạo Hiên.

"Hạo Hiên, chúng ta kính trà cho anh ấy đi!"

Bang!

Cốc trà trong tay của Cố Hạo Hiên trượt ra ngay khi hắn vừa mới tính nhấc nó lên cao. Nhìn trà đổ tung tóe ra khỏi mặt đất, Cố Hạo Hiên liền nghĩ  có phải hắn đang ở trong trạng thái khiếp sợ khi phải đối mặt với Từ Nhất trong bầu không khí này không? 

Bốn năm trước, Từ Nhất bị sát hại trong tay của Cố Hạo Hiên.

Bốn năm sau, Cố Hạo Hiên lại trở thành em rể tương lai của Từ Nhất.

Liệu tình huống này có quá bi hài không?





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro