BÀY TỎ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới tờ mờ sáng Lập theo thói quen tỉnh giấc.

Cậu thấy đầu mình đau đến mức muốn nổ tung luôn rồi. Cậu ôm đầu định thần lại một chút, rồi nhìn xung quanh.

Cậu chợt hốt hoảng " A! Đây là đâu? Nơi này đâu phải nhà mình?"

Rồi một tiếng nói trầm ấm quen thuộc cất lên: " Sao em dậy sớm thế, còn chưa sáng hẳn mà? Đây là nhà anh! Em không nhớ hôm qua làm gì sao?"

Cậu càng cuống cuồng hơn bật người dậy quay qua nhìn Tú chằm chằm.

" Sao tôi lại ở đây? Sao anh ngủ chung với tôi? "

Tú kéo tay cậu ghìm cậu vào lòng mình, mỉm cười nói:

" Em nhớ kĩ lại đi! Hôm qua những gì em nói anh nghe hết rồi! Tửu lượng không tốt mà uống nhiều làm chi?"

Cậu bất ngờ bị kéo bào ngực ai kia muốn ngồi dậy, lại nghe anh nói vậy. Cậu nghĩ trong lòng:" Rốt cuộc mình đã nói gì? Mình đã nói bậy bạ gì sao? Anh ấy nghe hết rồi. "

Dằn vặt lòng một hồi, cậu từ từ nhớ ra những chuyện xảy ra hôm qua. Hôm qua cậu thấy anh đi với một cô gái. Cậu cảm thấy khó chịu vô cùng. Rồi anh mời cậu ăn cơm sau đó cậu uống rượu. Cậu nói gì đó rồi không nhớ tiếp theo xảy ra chuyện gì nữa. Những gì không nên nói cậu đã nói ra hết rồi!

A..a..a giờ phải làm sao đây? Mặt cậu lúc này đã đỏ tới mức không thể đỏ hơn, bao nhiêu ý nghĩ vụt qua trong đầu. " Anh ấy chắc không để tâm đâu? Nếu để tâm chắc chắn anh ấy thấy ghê tởm lắm!".

Cậu đẩy anh ra cúi đầu, trên gương mặt vặn vẹo lộ ra nhiều biểu cảm, làm Tú muốn hôn lên nó quá đi.

Cậu chậm rãi mở miệng nói:

" Xin lỗi! Tôi không cố ý! Anh đừng để tâm đến! Hôm qua tôi say nên chỉ nói bừa thôi. Không có ý gì đâu!"

Mắt cậu dần dần nóng lên nhưng vẫn cố kìm lại không khóc.

Anh ngồi dậy, cười cười nhìn cậu nói: " Sao lại vậy? Anh rất để ý mấy lời em nói. Anh...rấ..t"

Chưa nói xong Lập đã khóc rồi. Nước mắt lăn dài trên má. Cậu vội lấy tay che mặt mình lại nhưng vẫn không kìm lại được.

Tú thấy cậu khóc, vội vội vàng vàng lau nước mắt trên mặt cậu, rồi ôm cậu vào lòng vỗ về:

" Sao em lại khóc! Ngoan! Đừng khóc nữa!"

Lập nức nở cầu xin: " Anh đừng...ghét tôi! Tôi không... cố ý thích anh đâu! Sau... này tôi.... sẽ không...nói gì về chuyện đó nữa đâu... hu...hu".

Tú xót xa, vuốt vuốt lưng cậu:" Anh chưa nói hết mà! Em nghe anh nói xong đã. Anh rất để ý những gì em nói! Rất thích nghe em nói! Anh cũng yêu em mà!"

Nghe anh nói xong cậu "A" lên một tiếng, lưng cậu cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt vẫn còn vài giọt nước mắt đọng lại.

Cậu hít hít mũi nói: " Anh nói thật chứ? Là thật lòng sao? Tôi không nghe nhầm? Hay tôi đang mơ đây?"

Cậu hỏi một tràng, Tú nhịn không được cười ra tiếng:

" Anh thật lòng! Là đời thực không phải mơ hay nghe nhầm gì hết! Anh yêu em!"

Anh lại nói một lần nữa:" Hồng Tú yêu Huỳnh Lập! Rất yêu! Từ lần đầu gặp đã muốn yêu em."

Cậu hỏi tiếp: " Vậy cô gái hôm qua không phải bạn gái anh sao?"

Tú bất đắc dĩ đáp:" Bạn gái gì chứ! Nó làm em họ anh đó. Con gái của bác cả anh trai ba anh. Hôm qua nhờ anh làm một chút chuyện thôi. Không ngờ em ghen đến vậy. Nhà em ủ dấm chua à?"

Lập vẫn còn mờ mịt, nghĩ chắc mình nằm mơ, cậu tự nhéo tay mình một cái rồi giật mình kêu lên

" Ui da! Đau! Là thật này không phải mơ!"

Tú nhẹ nhàng xoa tay cho cậu, cốc đầu Lập một cái

" Ngu ngốc! Không tự thương mình gì hết! Muốn biết thực hay mơ thì làm vầy là biết rồi!"

Dứt lời anh đè Lập xuống hôn, một nụ hôn thắm thiết. Lập hơi ngỡ ngàng nhưng rồi cũng thuận theo nhắm mắt lại tiếp nhận nụ hôn này của Tú. Hai người hôn tới khi Lập sắp tắt thở Tú mới buông tha để cậu bình ổn lại nhịp thở.

Hai người tiếp tục hôn nhau thêm mấy chập nữa mới ngưng những nụ hôn đầy ám muội này.

Lập đang vui sướng trong hạnh phúc thì chợt nhớ tới anh trai, cậu vội vã hỏi anh.

"Bảo đâu? Anh em đang ở đâu?"

Tú gian xảo đáp: " Anh ấy đang ngủ ở phòng kế bên! Hôm qua anh phải dụ dỗ anh ấy lắm mới cho anh ngủ chung với em. Thấy ông xã em hay không."

Cậu nhìn gương mặt vênh váo của ai kia, mặt mình lại nóng rần rần lên ngó xuống bộ đồ ngủ đang mặc.

Lập xấu hổ mắng:" Anh! Sắc lang! Ông xã gì chứ! Hứ!"

Tú nhéo nhéo má cậu:" Đúng! Anh là sắc lang! Em là tiểu yêu tinh! Tiểu Lập Lập của anh."

Cậu xấu hổ lẩm bẩm:" Ai là Lập Lập của anh"

Anh gật gật đầu:" Được rồi đừng dỗi nữa! Em đi rửa mặt đi. Chút anh đưa hai anh em em đi ăn sáng."

Cậu ngoan ngoãn nghe lời đi vào phòng vệ sinh.

Lập vẫn còn cảm giác như một giấc mơ vậy. Cậu hi vọng những thứ này sẽ không bao giờ mất đi. Cậu muốn hưởng thụ nó lâu một chút.

Một sợi dây đã âm thầm ràng buộc cuộc đời của họ với nhau chặt hơn sau ngày hôm nay, một ngày màu hường phấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro