NGẤT XỈU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lập nhìn thấy gương mặt lạnh băng của Tú thì hốt hoảng vô cùng. Cậu vừa mới quay đầu định chạy đi thì bỗng dưng cậu cảm thấy đầu óc quay cuồng, trời đất trở nên tối sầm lại. Cậu choáng váng, lảo đảo mấy bước rồi ngất xỉu. Trong lúc sắp mất đi ý thức, cậu cảm nhận có một vòng tay đang đỡ phía sau, ôm eo mình.

Tú đang rất tức giận vì Lập dám bỏ chạy khi gặp anh. Nhưng rồi anh cũng hoảng loạn, bất ngờ khi thấy Lập ngất đi. Cũng may anh phản ứng kịp, nhanh chóng đỡ lấy cậu không thì đầu cậu đã đập xuống đất rồi. Anh hối hả bế cậu lên xe đưa cậu đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất.

Tú qua cánh cửa nhìn người đang nằm truyền dịch trên giường bệnh rồi quay qua hỏi bác sĩ: " Cậu ấy bị gì vậy? Tại sao lại ngất xỉu?"

Bác sĩ nói cho anh biết tình trạng của Lập:

" Cậu ấy do làm việc quá sức lại thiếu ngủ. Cậu ấy còn ăn uống không đầy đủ dinh dưỡng nữa nên thể trạng không chịu nổi mà ngất đi. Thời gian này cần tẩm bổ và để cho cậu ấy nghỉ ngơi, như vậy sức khỏe mới khá lên được."

Tú gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, anh thấy bác sĩ dường như có điều gì muốn nói nên hỏi tiếp: " Còn chuyện gì nữa sao? Bác sĩ cứ nói hết đi!"

Ông nói:" Cậu trai ấy hình như uống thuốc ngủ rất nhiều. Cậu ta mà cứ tiếp tục uống như vậy thì có ngày gặp nguy hiểm đó. Mà cậu ta có vấn đề gì về tâm lý không? Tôi xét nghiệm thấy trong máu cậu ta ngoài thuốc ngủ còn có một lượng thuốc khống chế tâm lý tương đối cao. Anh nếu có điều kiện thì đưa cậu ta đến bác sĩ tám lý khám thử xem."

Tú trả lời: " Cái này thì tôi không rõ. Tôi sẽ nói cho bác sĩ biết sau. Cám ơn bác sĩ."

Tú đi vào phòng bệnh, anh từ trên cao nhìn xuống cái con người đang nằm bất động trên giường kia. Anh tự hỏi lòng mình:

" Tại sao? Tai sao lại như vậy chứ? Đáng lẽ tôi nên hận em mới đúng. Đem em hành hạ cho đến khi em muốn sống cũng không được, chết cũng không xong mới đúng. Nhưng giờ khắc này đây khi nhìn thấy em vất vả, chật vật như vậy trái tim tôi lại đau đớn, như có ngàn con dao bổ vào tim tôi. Em nói xem, tôi đây quá ngu ngốc phải không?"

Tú thở dài một hơi, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh. Anh nhìn chăm chăm vào khuôn mặt nhợt nhạt của cậu không kìm lòng được mà lấy tay sờ lên nó. Anh vuốt ve nhẹ nhàng từ trán cho đến bờ môi cậu. Cảm xúc trong anh lại bắt đầu hỗn loạn hơn nữa. Rồi anh nắm lấy bàn tay cậu, bàn tay này bây giờ đã thô ráp, đầy vết chai sạn, không còn mềm mại như xưa nữa. Anh ngồi bất động nhìn cậu như thế một lúc lâu. Anh thật sự muốn hỏi cậu rõ ràng mọi chuyện trước đây. Cớ sao cậu đối xử với anh như vậy chỉ vì một chút tiền đó.

Lập ngủ say một lúc, trong giấc mơ cậu lại thấy cảnh tượng khủng khiếp tại căn nhà hoang kia. Cậu la hét, giãy giụa không ngừng:

" Đừng! Đừng! Mau tránh... ra! Mấy... người tránh xa...tôi ra! Tú.....cứu em! Cứu...em với!"

Tú không biết cậu trong giấc mơ đã gặp những gì. Anh thấy cậu liên tục kêu gào, giãy giụa, nước mắt từ từ chảy xuống ướt hết gối nằm. Anh nắm tay cậu chặt hơn, một tay kia lau nước mắt cho cậu.

Anh nhẹ giọng trấn an cậu: " Ngoan! Anh ở đây! Ở đây! Không sao hết! Anh sẽ bảo vệ em."

Lập dần bình tĩnh hơn, nhưng qua một hồi cậu lại nói:

" Không! Không! Em...dơ lắm! Bẩn... lắm! Anh tránh xa... em đi! Đừng... lại gần! Không...xứng! Em... không xứng."

Tú nghe cậu nói câu được câu mất, nhất quyết ôm cậu vào người luôn. Tú trong lòng có chút hoài nghi, nhất định năm đó khi anh đi đã xảy ra chuyện. Anh phải điều tra thật rõ ràng chuyện này và tại sao Lập lại lấy vợ sinh con ngay khi lập tức qua Mỹ như vậy. Lập hai mắt không còn nhíu chặt nữa, tiếp tục rơi vào giấc ngủ sâu, yên ổn trong cái ôm ấm áp của anh. Tú ở phòng bệnh với cậu một hồi rồi bỏ đi ra ngoài.

Lúc Lập tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng trắng xóa. Cậu day day đầu, định thần lại thì biết mình đang nằm trong bệnh viện. Cậu chợt nhớ tới tình cảnh trước khi ngất đi, trong lòng hoang mang không biết phải làm sao. Cậu lấy chăn trùm đầu lại bắt đầu khóc nức nở. Cậu biết phải đối mặt với Tú như thế nào đây?

Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Tú mang theo hộp cháo bước vào. Lập nghe tiếng bước chân thì biết người vào là ai. Cậu nín khóc, nằm im trong chăn không dám nhúc nhích.

Tú biết Lập đã tỉnh, anh vừa múc cháo ra chén vừa nói:

" Nếu đã tỉnh rồi thì không cần giả bộ nữa. Ngồi dậy ăn chút cháo đi!"

Lập sợ hãi chùi hết nước mắt nước mũi trên mặt nhưng vẫn không chịu ló đầu ra khỏi chăn.

Anh có chút tức giận, lấy tay giật mạnh cái chăn ra, quát:

" Em còn không chịu lấy tay che mặt ra. Em không trốn được nữa đâu. Ngoan ngoãn ngồi dậy ăn hết cháo cho tôi!"

Lập càng co rúm người lại, thân thể bắt đầu run rẩy, không mở miệng nói câu nào.

Tú muốn nổi giận cũng không nổi nữa. Anh ngồi lên giường trực tiếp đem cậu ôm vào lòng. Không cho cậu trốn mình nữa. Trên vai anh bắt đầu ướt từng giọt từng giọt nước mắt nóng ẩm thấm lên áo. Cậu thật sự sợ anh đến vậy sao?

Anh lấy tay che mặt cậu ra, nhìn khuôn mặt lem luốc của cậu nói:

" Khóc cái gì mà khóc. Tôi có ăn thịt em đâu. Nín đi. Ăn cháo xong rồi nằm nghỉ ngơi tiếp."

Tú lấy bát cháo đưa đến cho cậu. Lập cúi thấp đầu, để tóc mái che đi hết con mắt. Cậu cầm thìa múc từng ngụm cháo cho vào miệng.

Tú quan sát cậu ăn xong rồi đưa thuốc cho cậu uống. Anh để cậu nằm xuống xong nói

"Bảo và hai đứa con của em đã được chăm sóc ổn thỏa rồi. Em cứ yên tâm ngủ đi. Ngày mai tôi cho người đưa họ tới gặp em!"

Lập không trả lời lại anh, nhắm mắt lại cố gắng đi vào giấc ngủ. Không biết là do tác dụng của thuốc hay có Tú ở đây mà cậu không bao lâu đã ngủ say, không gặp ác mộng như lúc nãy nữa.

Tú dọn dẹp rồi cũng leo lên giường bệnh ôm cậu ngủ. Dám trốn anh, cậu không còn cơ hội nữa đâu. Bất kể là hiện tại hay tương lai, cậu cũng đừng mơ tưởng tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro