RA MẮT BA MẸ CHỒNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tú nắm tay Lập đến chỗ mọi người, anh lên tiếng: " Ba, mẹ con đưa Lập tới rồi này! "

Cậu vội vàng cúi đầu, lễ phép chào: " Con chào hai bác! Con mới tới! Chào mọi người. "

Ai nấy đều gật đầu chào lại cậu. Bà Nguyệt lôi kéo tay Lập đi vào trong: " Ừm! Con đến là tốt rồi. Hai bác rất vui khi được gặp con. Mau vào nhà ngồi chơi! Đứng ở ngoài làm gì. Sức khỏe con vẫn chưa tốt lắm đâu. "

Cậu có chút bất ngờ, chưa kịp phản ứng đã bị lôi đi. Bà ấn người cậu ngồi xuống ghế rồi mình cũng ngồi xuống theo luôn. Tú vội chạy theo ngồi vị trí cạnh cậu còn lại. Ông Khanh cùng đoàn người từ từ ngồi xuống vị trí của mình. Hai nhóc con một hai nhào lên đùi cậu ngồi. Tú hơi lo lắng, cơ thể cậu có bị ảnh hưởng nhiều không nữa. Dù sao tối qua anh làm không kém phần kịch liệt. Anh sờ tới sờ lui trên cơ thể cậu, hỏi:

" Em có thấy không thoải mái chỗ nào không? Đau chỗ nào nhớ nói cho anh biết!"

Cậu hiểu anh muốn nói gì vội lắc đầu, mặt dần đỏ lên: " Em không sao! Anh đừng lo lắng quá."

Tú nhìn sang mẹ, có chút trách móc: " Mẹ này kì ghê! Cơ thể em ấy không tốt. Mẹ đi cũng chậm chậm thôi. Tính hấp ta hấp tấp không bỏ mà!"

Bà vờ hờn dỗi anh: " Ơ hay cái thằng nhóc này. Có vợ cái là vậy hả. Mẹ có cố ý đâu làm thấy ghê. Mẹ cũng quan tâm Lập nhà ta chứ. Ông nói coi có đúng không. Con nó bắt bẻ tôi kìa."

Mọi người trong nhà ai mà không biết tính nhõng nhẽo này của bà. Ông mà không bênh một cái thử coi nhà này có ngập trong biển nước không là biết liền. Ông Khanh hắng giọng: " Khụ khụ! Mẹ con nói không sai. Con không được nói mẹ mình như vậy. Còn bà nữa tém lại xíu đi. Có Lập ở đây, bà giữ cho tôi chút mặt mũi đi!"

Bà liếc liếc ông, miệng " Xì " một cái rồi quay qua nói với cậu: " Bác xin lỗi nha! Tại bác không biết. Con đừng để trong lòng nha!"

Cậu lúng túng xua xua tay, trả lời: " Dạ không có! Tại anh Tú làm quá lên thôi. Con không có bị gì hết! Bác yên tâm!"

Bà gật gật đầu: " Vậy thì tốt! Con phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Con vừa mới hồi phục không bao lâu mà. Con ở đây với bác vài hôm đi. Bác nấu đồ tẩm bổ cho con! Trong con kìa ốm quá chừng. Giờ người con chỉ toàn da với xương, miếng thịt cũng không có!"

Cậu ngại ngại, vẫn nên từ chối thì tốt hơn: " Dạ không cần đâu! Mấy tháng nay làm phiền cả nhà chăm sóc anh Bảo và hai nhóc rồi. Con cám ơn mọi người còn không hết nữa là."

" Có gì đâu! Tụi nó là cháu nội của bác. Còn con với Bảo lại là em trai của con dâu Duy mà. Đều là người một nhà cả. Con không cần khách sáo!"

Lập đưa mắt qua nhờ Tú cầu cứu. Anh vỗ vỗ vai cậu: " Em nghe lời mẹ anh đi! Tạm thời ở đây mấy hôm. Anh bỏ bê công ty lâu rồi bây giờ còn nhiều việc phải xử lý. Không thể để Hồng Nam lo việc cho anh mãi được. Nó còn có vợ nữa. Anh sợ là không có thời gian cho em và con đâu. Với để một mình em ở nhà anh không yên tâm!"

Nghe anh nói vậy cậu thấy cũng có lý, nên quay qua gật đầu với bà: " Dạ cám ơn bác! Con sẽ ở lại vài hôm. Làm phiền bác rồi!"

Bà vui vẻ cười: " Không phiền! Không phiền! Con chịu ở đây bác rất vui! Có thêm người để tâm sự rồi! Nhà càng đông càng vui! Con xem nhà bác rộng lắm còn hàng tá phòng để con lựa chọn. Con muốn ở phòng nào bác kêu người dọn cho!"

Tú cắt đứt lời của bà: " Không cần phiền phức thế! Em ấy trực tiếp ở phòng con đi. Con dễ chăm sóc em ấy hơn."

Bà nhìn thằng con trai rồi trề môi: " Không biết con ' chăm sóc ' người ta theo nghĩa đen hay nghĩa bóng đây. Nhìn mặt con là mẹ biết không đơn giản vậy đâu. Mẹ làm sao mà không hiểu con trai mình cho được!"

Lập nghe được mấy lời này cậu thật sự muốn bán thân bất toại. Mất mặt chết mất. Mấy chuyện này sao mà nói ra cho được. Cậu ảo não hiểu được cái tính bá đạo của anh được di truyền từ ai rồi. Thảo nào Tú không ở nhà hai nhóc con nhà mình đầu óc không trong sáng thêm mà còn tối dữ dội hơn. Kiểu này cậu chắc chết sớm quá đi.

Ông Khanh xấu hổ cũng không kém cậu. Mặc dù đã quen với tính tình này của bà nhưng trường hợp này có chút nói không nên lời. Ông kéo tay áo bà: "Bà ít nói lại đi! Ai đời đi nói mấy chuyện này trước mặt bọn nhỏ. Bà muốn dạy hư cháu bà hả. Bốn thằng con bà dạy thành ra vầy còn chưa đủ?"

Bà lầm bầm lầu bầu: " Biết rồi! Biết rồi! Không nói thì không nói. Ông làm thấy ghê. Ông coi Lập có nói gì đâu! Đúng không con!"

Tất cả mọi người đều bụm trán than trời. Mẹ quá ngây thơ hay là gian xảo quá mức đây. Lập gượng cười, nói lái qua chuyện khác: " Hai bác, không biết hai đứa con của con ở đây có ngoan không. Tụi nó có quậy phá gì mong hai bác tha lỗi! Con về sẽ dạy lại tụi nó sau."

Ông nở nụ cười ôn hòa: " Khang và Lâm nhà ta ngoan lắm. Tụi nó với Bảo suốt ngày chơi đùa cùng hai đứa con của Vương và Duy. Tới đi ngủ mới chịu tách ra! Bác thấy rất vui. Chẳng những vậy hai nhóc rất thông minh, hiếu động làm căn nhà rộng lớn này thêm náo nhiệt!"

" Dạ! Vậy con yên tâm rồi!". Cậu xoa xoa đầu hai nhóc con tỏ vẻ hài lòng.

Khang nhanh nhảu tiếp lời ông: " Dạ đúng! Tụi con ngoan ngoãn lắm luôn! Ông bà với các chú đối xử với tụi con rất rất tốt luôn. Mỗi ngày đều có đồ ăn ngon. Hai anh lớn còn chia đồ chơi, bánh kẹo cho tụi con nữa. Kẹo ngọt ngọt ngon ngon! Hihi!"

Lâm nói theo anh trai: " Tụi con còn học được ở bà nội một số phương pháp hơi bị hay nha! Mai mốt tụi con chỉ baba! Hihi!".

Hai đứa nhỏ nhìn bà nội mình bằng ánh mắt thâm hiểm. Cả ba người gian xảo cười lộ ra biết bao nhiêu âm mưu đen tối. Ai nấy thấy cảnh này đều ớn lạnh cả sống lưng. Nhà này coi bộ sắp tới sóng gió không hề nhẹ đâu. Ông vội bảo hai nhóc con: " Các cháu đi chơi với hai anh lớn đi! Ở đây người lớn đang nói chuyện. Tụi con ngoan, nghe lời đi tối ông nội cho kẹo! Bảo theo chơi cùng luôn đi!"

Hai nhóc phóng xuống, đưa tay lên trán: " Dạ! Tuân lệnh ông nội! Bác Bảo đi chơi thôi! Ông nội nhớ cho kẹo nha! Hihi! ". Hai nhóc chạy đi một đoạn rồi đột nhiên quay đầu lại nhắc nhở ông.

Ông Khanh thở phào một hơi. Để hai nhóc ngồi ở đây thêm chút nữa không biết sẽ học thêm bao nhiêu thói xấu của bà nội nó đây. Đây đúng là vấn đề đau đầu hết chịu nổi mà. Sau màn ảo não, âu sầu ông lấy lại vẻ nghiêm túc, bắt chuyện với Lập: " Lập! Bác biết con đang quen với Tú. Nó đã nói mọi chuyện cho cả nhà biết hết rồi! Hai bác thì không có cấm cản gì hai đứa đâu. Miễn sao tụi con sống hạnh phúc thì hai bác yên tâm."

Cậu cúi đầu, đan hai tay lại với nhau, ngập ngừng nói: " Con cám ơn hai bác! Con biết là con không xứng với Tú! Con không phải cố ý muốn vào nhà này đâu. Con yêu anh ấy thật lòng không phải vì tiền nên hai bác yên tâm. Vốn lúc đầu con đâu có biết anh ấy lại là em của anh Vương đây, sau này lúc anh ấy đi Mỹ con mới phát hiện thôi! "

Ông với tay đến nắm lấy tay cậu an ủi một chút rồi buông: " Con đừng nói vậy. Bác biết con quen Tú phải chịu nhiều thiệt thòi cùng uất ức. Con còn sinh cho nó hai đứa con kháu khỉnh nữa. Nó mới là không xứng với con. Người thương yêu mình còn bảo vệ không xong! Bác từ đây sẽ bắt nó đền bù cho con. Nó mà dám bắt nạt con thì nói với hai bác. Hai bác sẽ ra mặt thay con xử đẹp nó. "

" Bác đừng nói vậy! Tú tốt với con lắm! Anh ấy chăm sóc con vô cùng chu đáo. Con thấy thật may mắn vì có được tình yêu của ảnh!". Cậu nắm thật chặt tay Tú, nở một nụ cười thỏa mãn.Tú nghe mà ấm lòng. Anh dang một tay còn lại ra ôm chầm cậu. Anh phải tạo cho cậu một cảm giác an toàn hơn nữa!

Duy bấy giờ mới lên tiếng: " Lập! Em gặp rắc rối gì thì cũng có thể nói với anh và anh Vương. Em là em trai anh, anh sẽ bảo vệ em hết mình. Em cứ yên tâm sống hạnh phúc bên Tú đi. Từ đây chúng ta thân càng thêm thân. "

Lập cảm động mắt có chút phiếm hồng. Cậu cũng có chút áy náy: " Anh cả! Em xin lỗi đã gây phiền phức cho anh. Vụ việc đó có ảnh hưởng nhiều đến sự nghiệp của anh không? Lúc em xem tivi thấy phóng viên vây hỏi anh nhiều lắm!"

Duy ôn hòa nói: " Việc đó anh Vương xử lý đâu vào đấy rồi! Chuyện này lỗi đâu phải tại em. Là do bọn súc sinh kia mới đúng, chúng chết còn chưa hết tội. Chuyện cỏn con này thì sao ảnh hưởng sự nghiệp anh được. Em quên chồng anh là ai sao. Mọi việc anh làm dễ như trở lòng bàn tay. Trên các trang mạng bây giờ không còn những thứ đó đâu. Chúng bị tiêu huỷ toàn bộ rồi! Em an tâm!"

Cậu thở phào, còn may anh cả không vì vậy mà bị ảnh hưởng gì nhiều.

Mọi người nói chuyện xôn xao, vui vẻ một hồi rồi kêu mấy nhóc rửa tay ăn cơm. Lâu lâu cả nhà mới tụ hợp đông đủ như vậy. Ai nấy đều bận công việc của mình mà.

《Tui thấy mấy chap gần đây tui viết có hơi xàm.. 😅 Em bị trúng lời nguyền bí ý tưởng.. :)) 》

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro