SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lập giãy giụa trong tuyệt vọng. Cậu không muốn thân thể mình bị vấy bẩn bởi những kẻ khốn kiếp, gớm ghiếc này.

Cậu la hét dữ dội, nước mắt không ngừng rơi: " Mày... mau tránh xa...tao ra! Không....được đụng.... vào tao. A...a...a!"

Tên đại ca lột quần áo cậu xuống hết. Hắn tách chân cậu ra trực tiếp xâm nhập vào. Hung hăng tới mức làm cậu chảy ra nhiều máu.

Lập kêu gào trong đau đớn, trong ý thức mơ hồ gọi Tú: " Tú mau đến cứu em! Hồng Tú! Anh đang ở đâu! Cứu em. Hu hu"

Hết tên đại ca rồi tới đám đàn em xong tới xâm phạm cậu. Bọn chúng làm đủ trò trên cơ thể cậu. Giữa những tiếng cười ghê tởm của bọn chúng. Cậu không còn ý thức hay sức lực để phản kháng nữa. Trong đôi mắt cậu bây giờ là một mảng u ám, một nỗi thống khổ dưới đáy vực sâu mà chưa bao giờ có.

Không biết bọn chúng hành hạ Lập bao lâu. Cậu chịu không nổi những áp bức ấy mà ngất đi. Những giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên khóe mắt lăn dài xuống nền đất.

Tú đang trong cuộc hợp cứ cảm giác bồn chồn không yên. Anh dường như nghe được tiếng kêu cứu rất đỗi bi thương từ ai đó mà mình rất thân thuộc.

Anh không biết rằng người kêu cứu đó chính là Lập. Nếu anh biết cho dù công ty có phá sản anh cũng lập tức đến đó bảo vệ cậu.

Lúc cậu tỉnh lại phát hiện mình đang nằm một mình trong cái nhà hoang lúc nãy. Thân thể cậu bây giờ đã tràn đầy những vết thương. Nhưng chúng có là gì so với vết thương trong lòng cậu. Cậu hi vọng đây chỉ là giấc mơ nhưng không đau đớn nói cho cậu biết nó là thật.Cậu thẫn thờ mặc quần áo không còn lành lặn của mình lại. Nước mắt không tự chủ rơi, cậu khóc thật nhiều, thật to, cậu biết phải làm gì đâu ngoài khóc.

Lập khóc một hồi nhanh chóng bước từng bước lê lết ra khỏi cái nơi lạnh lẽo này. Cậu bây giờ chỉ có một ý nghĩ duy nhất, một ý nghĩ tuy ngốc nghếch nhưng lại giúp cậu được giải thoát. Cậu muốn chết! Chết rồi thì mọi thứ sẽ chấm dứt không còn đau thương nữa. Cậu đứng giữa giao lộ lớn muốn băng qua dòng xe này rồi chết đi. Nhưng đột nhiên một cơn đau quặng thắt từ bụng phát ra. Cậu không tự chủ được khụy gối xuống. Đầu óc cậu quay mòng mòng chỉ biết có người kêu cậu âm thanh đó văng vẳng bên tai " Cậu kia! Cậu không sao chứ. Tôi đưa cậu đến bệnh viện!", rồi sau đó cậu không nghe thấy gì nữa.

Lầm thứ hai cậu tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Một vị bác sĩ trung niên thấy cậu tỉnh liền lên tiếng: " Cậu còn đau không? Đêm qua người qua đường thấy cậu ngất nên đưa cậu đến đây. Vết thương ngoài da tuy hơi nặng một chút nhưng điều dưỡng một thời gian rồi sẽ hết!"

Lập gật gật đầu nói: " Tôi không sao! Cám ơn bác sĩ."

Bác sĩ hơi do dự nhưng vẫn nói tiếp:" Tôi biết cậu xảy ra chuyện gì. Cậu đừng bi quan đến mức như vậy. À mà, tôi muốn báo cho cậu một chuyện có thể hơi khó tin một chút nhưng đây lại là sự thật."

Lập im lặng, nên ông nói tiếp: " Cơ thể cậu bẩm sinh có chút đặc biệt là mang tử cung của nữ nên có thể mang thai. Mà hôm qua tôi khám cho cậu thì phát hiện cậu đã mang thai hơn hai tháng rồi. Tôi nghĩ nếu có điều kiện thì cậu nên qua nước ngoài về chuyên khoa này giúp đỡ sẽ an toàn hơn."

Cậu không thể tin được, lấy tay sờ sờ bụng mình. Cậu nghĩ:" Mình thật sự mang thai. Đây là con của mình và Tú. Chẳng lẽ hôm qua là con mình ngăn không cho mình tự sát. Nó cũng muốn được sống ư."

Cậu xót xa, mắt dần đỏ lên. Bác sĩ thấy vậy vỗ vỗ vai cậu mấy cái như an ủi rồi ra ngoài để cậu có không gian riêng tư ổn định lại tâm tình.

Cũng may con của cậu không sao. Nếu không đời này cậu thật sự có lỗi với Tú nhiều lắm. Lập quyết tâm sẽ chăm sóc đứa bé thật tốt. Nó chính là kết tinh tình yêu của cậu và anh. Cho dù sau này không ở bên cạnh Tú nữa cậu cũng có mục đích để sống tiếp. Không chỉ vậy cậu không thể bỏ anh trai mình một mình được. Ai sẽ chăm sóc cho anh ấy đây hay anh ấy lại phải lưu lạc khắp nơi bị người ta ăn hiếp. Nghĩ tới đây cậu chợt nhớ Bảo ở nhà một mình vì vậy nhân lúc không có người trốn ra khỏi bệnh viện chạy về nhà một mình vì vậy nhân lúc không có người trốn ra khỏi bệnh viện chạy về nhà.

Đến cửa cậu lấy chìa khóa trong túi quần ra mở cửa đi vào. Cũng may hôm qua bọn chúng không lấy gì ngoại trừ cái thẻ ATM mà Tú cho cậu. Cậu thở nhẹ ra một hơi vậy cũng tốt. Cứ để Tú cho mình là kẻ tham tiền đi rồi mới có lý do để anh ấy không còn yêu mình nữa.

Bảo ngủ quên trên sofa vẫn chưa dậy. Nên không biết tối hôm qua cậu không về. Bảo tức thì dụi dụi mắt hỏi:" Em không mua đồ về sao? A bây giờ cũng sáng luôn rồi. Anh ngủ quên mất tiêu!"

Lập gượng cười,vỗ về anh nói:" Tối qua mua gà không được ông chủ nghỉ bán rồi. Về nhà thấy anh còn ngủ nên không kêu anh dậy! Anh đi đánh răng rửa mặt đi em nấu cơm cho anh ăn".

Bảo nghe lời mò mẫm đi vào vệ sinh cá nhân. Bảo ngây ngô không nhận ra sự khác biệt trong mắt Lập ánh mắt ấy bi thương đến nhường nào.

Lập quyết định mình sẽ nhanh chóng dắt anh rời khỏi nơi này trước khi Tú về. Cậu không còn tư cách gặp anh ấy nữa. Cậu bây giờ rất bẩn, mà vết bẩn này không tẩy hết được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro