chap 4: Bị hắn chiếm tiện nghi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_________trên đường về___________________________________?!

Cô đi trên vỉa hè mà lòng thì không ngừng mắc nhiếc hắn "tên bỉ ổi, biến thái ngầm, anh coi tôi là gì mà dám ức hiếp tôi hã. Nếu tôi không vì miếng ăn thì tôi cần anh chắc?!" 

Cô càng nói càng tức giận, vẻ giận dữ hiện lên cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô làm người đi đường không khỏi hốt hoảng. :v

Về tới nhà cũng là chiều tối, cô mở cửa vào quăng túi xách lên sofa và gục xuống hẳn với vẻ mệt mỏi bất cần, xoa xoa bụng

"đói chết ta rồi. phải kiếm gì ăn lót bụng đã?!" 

Cứ thế cô đi thẳng vào bếp kiếm đồ nhưng lại không thấy thứ gì khác ngoài mì gói, cô thở dài

"haiss, lại phải ăn mầy nữa rồi. nào tao mới được ăn những món ngon khác nhỉ?" cô càng nghĩ thì càng đói, tự vỗ mặt tỉnh nhắc nhở

"không đc nghĩ nữa, chỉ cần làm tốt công việc tên biến thái kia giao là đc. từ nay, tao sẽ không cần phải ăn mầy nữa. Uhh, chắc chắn vậy?!" cô đưa tay lên ra vẻ vô cùng quyết tâm mà không biết rằng sau này mình sẽ phải trải qua những việc đáng sợ như thế nào :<

_______Khi ăn xong________

Cô nằm dài trên giường xoa xoa bụng 

"ahhh. không gì sung sướng bằng khi ăn no xong cả. oaiss, thật thỏa mãn mà?!"

Đang nằm nghỉ trên sofa thì....

"cing cong...?" tiếng chuông cửa reng lên, Cô cũng không quan tâm cứ mặc kệ sự đời :)))

"cing cong...cing cong, cingcong" Nhưng người bên ngoài vẫn thản nhiên bấm chuông cửa làm cô bực mình phải vừa ngồi dậy vừa quát

"này, nếu bấm chuông mà bên trong không tiếng động thì tức phải hiểu rằng bên trong không có người thì phải tự lếch về đi chứ, làm gì mà tối như vậy còn lại đến phá....?!" cô đi dài tới cửa và mở ra, cô bàng hoàng.

"ahhh. ?!" cô đóng lại 1 cái bất ngờ "sao.. sao lại là hắn ?" cô thầm nghĩ

"này, tôi hỏi em có định cho tôi vào không hã?" Cố Hạo đang đứng bên ngoài tức giận?

"anh... anh đến đây làm gì chứ. tối rồi, sao không về nhà?" cô sợ hãi giữ cửa sợ hắn xông vào

"tôi đói, không có chỗ ở. Lại ở nhờ nhà em!" hắn giả bộ ủy khuất :v

"what, anh đùa với tôi à? một chủ tịch của CCB mà lại không có nhà ư? đừng tưởng tôi ngu nhá?! cút về nhà anh ngay. còn đói thì tự lếch dô nhà hàng nổi tiếng gì đấy mà ăn, đừng làm phiền tôi, KHÔNG TIỄN?!" cô giận thật rồi, tay cầm chìa khóa khóa cửa kĩ càng và bước chân lên cầu thang bỏ mặt hắn ở bên ngoài đợi

"em... em đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi, tôi khuyên em nên mở cửa, nếu để tôi vào được thì đừng mong em yên ổn với tôi đêm nay?" hắn nói với giọng nghiêm khắc

"...anh làm gì được tôi chứ. tôi nói anh biết, cửa nhà tôi khá chắn chắn đấy. với lại tôi... tôi đã khóa cửa rồi. Anh không vào đc đâu. Đừng hù dọa tôi?!" cô nói lớn nhưng cũng kèm theo chút sợ hãi, chân thì mặc kệ vẫn bước chầm chậm lên cầu thang

"đấy là do em nói!" hắn nhếch môi và....

"rầm...?!" cô bất ngờ hoảng sợ quay lưng lại thì hắn đã bước tới chỗ cô và vác cô lên vai.

"ahhh. anh.. anh làm gì cánh cửa yêu quý của tôi vậy chứ? đền cửa cho tôi mau lên! hixx?!" cô đập vào lưng anh và vùng vẫy mạnh mẽ

"yên tâm, mai em sẽ có cửa mới, còn bây giờ là hình phạt cho em khi đã để tôi đứng ngoài đấy lâu như vậy?!" hắn hất mạnh cô xuống sofa và bất đầu cởi nút áo.

"ahhh. tô..i ...xin.. l ỗi ...!" cô che mặt lại và lấy chớn đứng lên nhưng lại bị hắn dùng lực tay kéo xuống lại

"xinloi. có nhiều chuyện không phải chỉ cần lời xinloi là được đâu cô bé à!" hắn nhếch môi khẽ vén tóc cô.

"nhưn...?" chưa kịp mở lời thì cô đã bị hắn xiết môi mạnh mẽ "ưm... bu ô ng... r a...?!"

Cô cứng người cắn chặt răng lại không muốn tạo cơ hội cho hắn luồn lưỡi vào, tay thì vẫn cứ đánh ở lồng ngực hắn. Không đau, nhưng hắn cảm thấy nó vướng víu nên đã tháo cà vạt trói tay cô để lên trên đầu sofa, Thuận tay, luồn vào áo lưới nhỏ nhắn của cô nhéo 1 cái thật đau ở eo làm cô phải la lên "anh...ahh!?" 

Hắn nhanh chóng luồn chiếc lưỡi nhanh nhẹn chui lọt vào trong khoang miệng nhỏ nhắn của cô, chiếc lưỡi tinh ranh không chịu để yên mà cứ luồn vào mọi ngóc ngách trong khoang miệng nút hết những mật ngọt từ đấy không chừa giọt nào,...tay thì không ngừng xoa nắn nhụy hoa nhỏ làm cô khẽ run...

Thấy cô chống cự vì khó thở nên hắn luyến tiếc đưa lưỡi ra nhưng vẫn không quên khẽ cắn ở khóa môi cô, làm cô nhói la lên "ahh. đau!" 

Vì chưa thỏa mãn nên hắn đã di chuyển khuôn miệng của mình xuống chiếc cổ trắng ngần của cô hôn mạnh bạo làm nó đỏ ửng lên và di chuyển quanh khắp cổ cho đến xương quai xanh hắn cũng chẳng tha, hắn muốn những kẻ khác phải tránh xa cô ra. Vì cô đã thuộc quyền sở hữu của hắn. Nếu có kẻ nào đụng chạm vào cô thì hắn không tiếc vài giây giết chết kẻ đó :v

Hắn cảm nhận được cô sắp khóc thì hắn dừng mọi hoạt động và nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái xoa diệu 

"hôm nay trừng phạt em nhiêu thôi. nếu có lần sau thì tôi sẽ không biết tôi sẽ làm nên chuyện gì đâu?!" hắn xoa đầu vỗ về

"biến thái, tồi bại. Tôi ghét anh?!" cô dỗi đập gối vào mặt anh

"đc rồi, đi làm chút gì cho tôi ăn đi. Bất cứ thứ gì em làm được!?" 

"tại sao chứ? anh tự ý vô nhà tôi chiếm tiện nghi của tôi. Bây giờ còn kêu tôi nấu cho anh ăn?"

"hay là em muốn tôi >ăn< em ?" hắn nhìn ngực cô với ánh mắt dâm tà trêu chọc

"tôi nấu...!?" cô hoảng sợ đứng dậy khỏi sofa và đi nhanh vào bếp...?!"

Hắn thì khoái chí nhìn cô chạy vào bếp, khẽ cười "con thỏ ngốc!" 

(còn tiếp)








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro