Muốn trốn!? Không có cửa đâu!_01-03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1 : Câu chuyện của Mèo đen.

Bầu trời những ngày cuối hạ đầu thu bỗng âm u khác thường. Thỉnh thoảng mưa lại đổ xuống rả rích. Những vũng nước đọng lại trên đường sau cơn mưa phản chiếu lại hình ảnh bầu trời xám xịt, một màu xám u ám...

Qua ô cửa sổ nhìn và một ngôi nhà của tầng lớp hạ lưu, ta bắt gặp một hình ảnh hết sức quen thuộc: hình ảnh một đứa con đang nổi giận với mẹ của mình... Ách~ hình như có sự nhầm lẫn nào đó ở đây thì phải. Để tránh phán đoán sai lầm mà vội vã gán cho đứa con tội danh bất hiếu, ta hãy lắng tai lại nghe cuộc nói chuyện của hai mẹ con đã. Trên đời này làm gì có đứa con nào vô duyên vô cớ nổi gận với mẹ của mình chứ !?

- Mẹ ! Mẹ có biết đây là lần thứ mấy trong tháng mẹ bị đuổi việc rồi không hả ?

Người mẹ nức nở :

- Hix... Mẹ cũng đâu có muốn, chỉ là mẹ lỡ tay làm vỡ có 7 cái bát thủy tinh, 5 cái đĩa gốm sứ thôi mà. Hix hix...

Đứa con ngồi trên ghế mặt tối sầm lại, môi mím chặt thành một đường thẳng, bàn tay bị nắm chặt đến nỗi nổi cả gân xanh. Cô đang kìm nén chính mình không một ngụm bóp chết cái người mà cô gọi là mẹ này....

Shin Sea Bi cô tự nhận kiếp này chưa làm chuyện thương thiên hại lí nào, vậy mà lại phải chịu kiếp khổ nạn này. Thử hỏi trên đời này có ngưới mẹ nào chỉ biết làm khổ con gái kia chứ !? Vậy mà có đấy chính xác thì đó chính là cái người mà cô gọi là mẹ kia kìa. Mẹ cô không chỉ ngốc nghếch mà còn không làm nổi việc gì ra hồn cả. Rửa chén thì làm bể chén, phục vụ bàn thì làm đổ thức ăn, nấu ăn thì quên không tắt bếp... Có phải kiếp trước cô đắc tội gì với ông trời hay không mà kiếp này cô phải chịu khổ nạn này chứ!?

~~~

Chuyện bắt đầu từ ba tháng trước, vào ngày cô nhận được giấy tốt nghiệp trường Sơ đẳng (tương đương với trường Tiểu học) thì cùng lúc cô cũng nhận được giấy thu hồi nhà đất của Ngân hàng... Nguyên lai sự việc, tất cả là do người cha vô dụng bất tài của cô, ông ta đem giấy tờ đất đi thế chấp Ngân hàng để xoay vốn làm ăn nhưng không ngờ lại thua lỗ... Không có tiền trả nợ nên Ngân hàng đã tịch thu nhà của cô cùng toàn bộ tài sản... Còn mẹ con cô trở thành người vô gia cư không nhà không cửa.

Cũng may 5 năm học Sơ đẳng cô đều là học sinh ưu tú của trường nên khi biết mẹ con cô gặp khó khăn nhà trường thậm chí đã mở đợt quyên góp ủng hộ mẹ con cô, nhờ số tiền đó cô và mẹ tạm thời thuê được một ngôi nhà sống qua ngày...

Nhưng Sea Bi biết cô và mẹ không thể mãi sống như thế này, tiền dù có nhiều cũng không thể tiêu mãi không hết huống hồ số tiền mẹ con cô có cũng chẳng phải nhiều gì cho cam. Vậy là cô bắt đầu lao đầu vào công cuộc kiếm tiền, Sea Bi cũng không nhớ mình đã làm bao nhiêu việc, cô chỉ biết làm làm làm... Cô làm bất kì việc gì có thể kiếm ra tiền, từ bóc tỏi, đính mắt gấu, giao báo giao sữa, phục vụ tiệm ăn,... Ban đầu công việc có vẻ hơi quá sức nhưng dần dần quen với tiến độ làm việc, Sea Bi sẽ lại nhận thêm việc, làm thêm giờ...cô hầu như làm việc quên ăn quên ngủ, thời gian nghỉ mỗi ngày chưa tới 5 tiếng đồng hồ. Những ngày tháng đó Sea Bi cả đời này sẽ không bao giờ quên, cũng nhờ nó mà cô biết yêu qúy đồng tiền (Chúng độc giả đồng loạt kinh bỉ cô, hám tiền thì cứ nhận là hám tiến đi còn lấy lí do này nọ nữa).

Có lẽ cuộc đời cô và mẹ sẽ mãi u tối như thế nếu cô không gặp được D...

Xin đừng hiểu lầm, cô và D không hề có tý JQ (JQ: gian tình) nào hết, cô cũng không có sở thích biến thái đi yêu ông chú hơn mình gần 15 tuổi lận….

D xuất hiện và một buổi sáng đẹp trời, khi cô vừa đi giao sữa về. Hắn ta chặn đường về của cô khiến cô phải đừng xe lại.

- Này nhóc, tôi và cô hợp tác không?

Sea Bi nhíu mày nhìn người đàn ông xuất hiện bất thình lình chặn đường cô. Hắn ta cao khoảng 180cm, trông khá trẻ chỉ tầm 20-25 tuổi, dung mạo bình thường ném và đám đông vài phút sau nhìn lại đảm bảo cũng không ai nhận ra.

- Chú là ai? Muốn gì chứ? Tôi không mang tiền theo đâu.

Người đàn ông dở khóc dở cười nhìn Sea Bi:

- Tôi trông giống lưu manh như vậy sao?

Sea Bi gật đầu dường như không cần suy nghĩ. Người đàn ông đen mặt rồi bất đắc dĩ thở dài :

- Thôi được rồi. Tôi không chấp cô.

Ngừng lại một chút dường như lựa lời nói thích hợp

- Tôi muốn nói chuyện nghiệm túc. Tôi có thứ cô muốn và tôi cần cô làm việc cho tôi…

Sea Bi nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt, trầm mặc một lúc sau khi nghe ông ta nói ra một loạt điều kiện mê người. Sự trầm mặc lâu đến nỗi khiến D gần như nghĩ cô sẽ từ chối, thì cô dường như làm một quyết định trọng đại khuôn mặt nho nhỏ bỗng trở nên nghiêm túc. Sự nghiêm túc không nên có trên mặt của một cô nhóc 12 tuổi:

- Tôi lấy gì tin chú đang nói thật !?

D khẽ thở phào đưa ra một mẩu giấy nhỏ ghi vài hàng chữ, Sea Bi dù chỉ có trình độ Sơ đẳng (tiểu học) cũng nhìn ra đây là một tờ địa chỉ:

- Muốn tin hay không tùy cô, nhưng mà tôi chỉ cho cô thời gian 3 ngày… Đây là địa chỉ nhà tôi, nếu cô suy nghĩ lại muốn hợp tác thì cứ tìm đến tôi. Nên nhớ không có gì tự nhiên mà có tất cả đều phải trả giá. Cái giá tôi muốn cô trả là sự tin tưởng của cô…

Nói xong quay lưng rời đi, hắn đang đánh cược, đánh cược cô sẽ vì… tiền mà tới tìm hắn và quả nhiên hắn đã thắng.

- Tôi tên Han Dea Jin, cô có thể gọi tôi là D. Rất vui được hợp tác với cô.

D đưa tay ra đầy thiện ý muốn bắt tay Sea Bi nhưng cô ngay cả liếc cũng không thèm liếc đến bàn tay đang giơ về phía mình chỉ lạnh nhạt nhìn D không cảm xúc nói:

- 50/50. Tôi có thể làm tất cả mọi việc chỉ trừ chuyện đó…

D thu hồi tay, mãng liệt lau mồ hôi:

- Tư tưởng của cô có thể thuần khiết hơn không? Tôi không có sở thích biến thái như vậy. Hơn nữa việc tôi muốn cô làm cũng không liên quan đến thứ đó.

Oh … Sea Bi thở phào một hơi nhẹ nhõm, khuôn mặt cũng có chút thả lỏng… D mời cô vào nhà, cả hai có một cuôc nói chuyện riêng, lần này là về công việc cô nên làm và phải làm, sau cùng hắn cho cô gặp mặt hai “cộng sự” của mình.

- Công việc có chút đặc thù nên không thể lấy tên thật được, tôi cũng không yêu cầu cô nói ra tên của mình. Từ nay tôi sẽ gọi cô là Nia, khi làm việc thì lấy biệt hiệu là Mèo Đen. OK?

- Vẫn câu nói cũ, lợi nhuận 50/50. Hợp tác vui vẻ.

Sea Bi đưa bàn tay nho nhỏ của mình ra trước mặt D, không giống như cô D rất vui vẻ nắm lấy bàn tay nho nhỏ kia:

~~~

Năm Sea Bi 13 tuổi mẹ cô tái hôn với một người giàu có, sau khi biết tin cô mặc niệm 1 phút cho người xấu số lỡ bị mẹ cô lừa vào tròng... Ông ấy là một người nhiệt tâm, rất yêu mẹ cô, cá tính có chút… nhưng mà khi vào chính sự lại rất quyết đoán, cô thích sự quyết đoán này của ông.

- Sea Bi, mẹ và chú ấy sắp kết hôn, từ nay chú ấy sẽ là ba con…

Người đàn ông trung niên ngồi xuống để thấp ngang với Sea Bi. Ông ấy có dáng người cao lớn, khuôn mặt điển hifng của loại “mĩ nam lớn tuổi” từ ái nhìn cô hết sức thân thiết:

- Xin chào con Sea Bi. Tên ta là Shin Yun Woo. Từ nay chúng ta sẽ là người một nhà, con sẽ không chán ghét ta chứ ?

-… Được ạ. Nhưng mà ba ơi, con muốn đổi tên.

Sea Bi nhu thuận gật đầu, bộ dáng điềm đạm đáng yêu kết hợp với mê lực khó cưỡng của đôi mắt xám tro khiến Shin Yun Woo gần như gật đầu ngay tắc lự.

- Được.chỉ cần con thích.

- Vậy từ nay con sẽ tên là Shin Yu An ba nhé!?

- Ừ.

Người ba mới này của cô rất nhiệt tình, cũng rất quan tâm đến cô. Quan tâm đến nỗi cô thậm chí thắc mắc so với ông ta, người mà cô gọi là “ba” trước đây liệu có quan tâm cô được như thế!? Hẳn là không rồi… Có lẽ người đó còn cảm thấy mẹ con cô thật phiền phức cũng nên… Nếu không… tại sao mẹ con cô lại bị bỏ lại chứ!?

Ba mới của cô biết cô không được đi học Trung đẳng (trung học cơ sở) nên thuê gia sư về dạy kèm cho cô chương trình trung đẳng. Ngoài kiến thức bổ trợ học tập ra ông cũng thuê người về dạy cho cô đủ thứ, những thú vui “tao nhã” của các tiểu thư quý tộc cô đều được học… Tuy nhiên dù có được học bao kiến thức, mặc lên bao nhiêu trang phục hàng hiệu đắt tiền thì có một sự thật không thể thay đổi, cô là Shin Yu An, là Nia, là Mèo đen, là KẺ LỪA ĐẢO CHUYÊN NGHIỆP !!!!

~~~

*Chú giải của tác giả:

Việc Yu An yêu cầu ba mới của cô đổi tên thực ra là vì cô muốn hoàn toàn bắt đầu lại một cuộc sống mới, quên đi nhưng gì trước đây đã khiến cuộc sống của cô thay đổi…

Vậy nên độc giả chớ vội thắc mắc tại sao tên nhân vật chính trong “Casting” lại khác tên trong chương 1 của truyện nha. =)))

CHƯƠNG 2 : Câu chuyện của Ma vương.

Hôm nay là ngày tuyết đầu mùa rơi, từng bông tuyết nhỏ xíu trắng muốt mà lạnh ngắt.

Trong một ngôi biệt thự rộng lớn được xây theo kiểu nửa hiện đại nửa cổ điển mang hơi hướm Châu Âu. Dọc hành lang dài có treo đầy những bức tranh mang tông màu sáng ấm áp mà không làm mất đi vẻ tao nhã, phần nào làm dịu đi sự giá lạnh vốn có của mùa đông ở đất nước Đại Hàn này.

Cánh cửa lớn dẫn vào biệt thự hơi hơi hé mở, một cái đầu nho nhỏ ló ra nhìn ngắm mọi thứ lạ lẫm xung quanh biệt thự nhà mình, ánh măt màu đen sậm hết sức hứng thú hết ngó qua bên này lại ngó qua chõ khác...

Đang lúc cậu nhóc hứng thú quan sat thì một giọng nói từ ái mang theo ý cười nhàn nhạt phát ra từ phía sau lưng cậu khiến cậu nhóc hơi hơi giật mình:

- Kyo, con làm gì mà lén lút thế !?

- A, mẹ, mẹ dậy hồi nào vậy?

Cậu nhóc vội thụt đầu lại đóng sập cánh cửa lớn sau lưng rồi nhanh chóng chui vào lòng người mẹ vừa từ tầng hai của biệt thự đi xuống... Mẹ cậu là một người phụ nữ xinh đẹp, bà mặc bộ đồ ngủ màu tím bó sát người càng tôn lên nét quyến rũ và sự quý phái khó cưỡng lại.

Người phụ nữ nửa đùa nửa thật nhìn đứa con trai bé bỏng, ánh mắt âu yếm đầy yêu thương, bàn tay thon dài trắng nõn xoa lên đầu Kyo:

- Tại Kyo không muốn ngủ với mẹ nên mẹ lạnh không ngủ được đó.

Kyo hai má phúng phính đỏ hồng, dậm chân xuống đất tỏ vẻ bất mãn:

- Mẹ! Năm nay con 13 tuổi rồi, đã lớn rồi. Nam nữ thụ thụ bất tương thân.

- Gì chứ thằng nhóc này, mới 13 tuổi mà đã chán mẹ rồi sao? Mẹ thật đau lòng a...

Người mẹ giả vờ ôm tim thương tâm... Cậu bé trên trán rơi xuống ba đạo hắc tuyến, mãi sau mới dùng bộ dáng một tiểu đại nhân ôm trán thở dài bất đắc dĩ:

- Mẹ đã 37 tuổi rồi đó tới khi nào thì mẹ mới ra dáng một người lớn đây hả?

Người mẹ bị bộ dáng tiểu đại nhân của Kyo chọc cười đưa tay xoa đầu cậu:

- Được rồi không thèm chấp với con nữa. Ba vừa gọi điện cho mẹ, khoảng 1 giờ nữa sẽ tới đón chúng ta, con không mau đi thay quần áo đi lát nữa sẽ bỏ con ở lại.

Kyo quẹt mũi không cam lòng nghe mẹ cậu đánh trống lảng nhưng cũng không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này nên cũng đành nhu thuận gật gật cái đầu nho nhỏ:

- Dạ vâng...

Mẹ Kyo là con lai, từ nhỏ đã sống bên Mĩ, ba cậu thì lại là người Hàn chính tông. Hai người gặp nhau trong một chuyến du lịch vòng quanh thế giới rồi trúng "tiếng sét ái tình trong truyền thuyết". Họ yêu nhau 2 năm, tuy đã đăng kí kết hôn nhưng lại chưa chính thức đám cưới. Ba Kyo là người thừa kế tập đoàn lớn nhất nhì Đại Hàn Dân Quốc nên công việc rất bộn bề, dù biết mẹ Kyo đã mang thai và sinh ra Kyo nhưng lại chưa thể đón hai mẹ con về nước làm đám cưới được. Mãi cho đến mấy năm gần đây khi tập đoàn của ba Kyo đã có thể đứng vững trên thị trường tài chính Đại Hàn Dân Quốc nên ông cũng an tâm buông lỏng công việc mà nghỉ ngơi đón hai mẹ con.

Lần này hai mẹ con Kyo tới Hàn Quốc một là để cả nhà đoàn tụ hai là tổ chức lễ kết hôn cùng ba Kyo...

"Tíng tong...Tíng tong..."

- A có tiếng chuông cửa chắc là ba đến đó mẹ, con ra đón ba nha mẹ.

Đang lúc chuẩn bị cùng mẹ đợi ba đến đón  nên vừa nghe thấy tiếng chuông cửa Kyo đã vội bật dậy khỏi ghế, lon ton chạy xuống tầng một mở cửa. Vốn tưởng là ba tới, ai ngờ, không phải… Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời xịu xuống...

- Xin hỏi chú là ai ạ?

Tuy mất hứng nhưng là một đứa trẻ được giáo dục tốt, Kyo rất lễ phép hỏi người đàn ông lạ lẫm mặc vest đen đang đứng trước cửa.

- Chú là người quen của ba cháu, mẹ cháu có nhà không?

- Dạ, mẹ cháu...

Kyo chưa kịp trả lời thì tiếng của mẹ đã vọng từ hành lang xuống kèm theo là tiếng bược chân của mẹ cậu:

- Kyo, có phải là ba không con?

Kyo quay đầu lại đang định lên tiếng trả lời mẹ thì bất ngờ có một bàn tay to khỏe cầm theo một chiếc khăn tay vòng từ đằng sau đã ghìm chặt vào miệng cậu khiến cậu không thể lên tiếng... đã vậy đầu óc còn ngày càng choáng váng, là thuốc mê!?

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức Kyo chỉ kịp thấy rất nhiều bóng đen ùa vào nhà cậu... Bọn họ là ai? Tại sao lại muốn bắt cậu!? Mẹ cậu có phải đang gặp nguy hiểm hay không!?

...

Mẹ...

...

~~~

Khi Kyo tỉnh lại thì tay chân cậu đã bị trói chặt cứng và bị treo lơ lửng trên không cách mặt đất gần 3m, ngã xuống tuy không chết nhưng cũng chẳng dễ chịu gì, có gãy tay gãy chân hay không cũng khó biết được… Vừa giận vừa sợ nhưng cái cái đầu nho nhỏ lại bắt đầu hoạt động…

Đám người kia bắt cóc cậu có phải cũng bắt luôn mẹ cậu không ? Họ bắt cậu và mẹ cậu làm gì? Có phải đây là bắt cóc tống tiền trong truyền thuyết không ? Bọn họ có làm gì mẹ cậu không? Tại sao không có ai ở đây trông trừng cậu? Nơi này là đâu? Vì sao lạ vắng lặng như vậy, nơi này là nhà hoang sao ? Mẹ cậu vì sao không có ở đây?...

Vô số câu hỏi ồ ạt được đặt ra trong cái đầu nho nhỏ của Kyo, cậu vẫn giữ nguyên tư thế không động đậy bởi vì cậu không chắc xung quanh cậu có ai đang ở chỗ tối theo dõi cậu hay không. Đừng nhìn cậu nhóc trước mặt mẹ mình giả trang ngây thơ thực ra cậu cũng rất thông minh so với bạn đồng lứa tuyệt đối có thể coi là thiên tài trong thiên tài (Lệ Mi: Tuy sau này có gặp một số quái thai có chỉ số IQ vượt mức thì không nói, đó là chuyện ở thì tương lai… Bây giờ cậu tuyệt đối có thể coi là thiên tài.).

Đợi nửa ngày vẫn không có tí động tĩnh gì Kyo đã tám chín phần chắc chắn không có ai trong tối quan sát mình cậu mới thở phào nhẹ nhõm… Cũng tốt, nãy giờ giả vờ giữ nguyên tư thế bất động cậu cũng cứng hết cả người rồi. Kyo đang định vặn vẹo người một chút thì…

“Cạch…”

Cánh cửa dẫn vào khu nhà hoang rút cuộc mở ra một người bình tĩnh đi vào trong nhà. Người đó đưa mắt nhìn Kyo bị treo lơ lửng trên xà nhà, đôi mắt xám tro khẽ nheo lại, khóe môi hơi nhếch lên tạo thành một vòng cung ưu mĩ. Rồi sau đó… im lặng không lên tiếng…

Kyo không dám thở mạnh chờ người đó rời đi… Chắc là kẻ này đến kiểm tra xem cậu đã tỉnh hay chưa đây mà.

5 phút… Không sao chờ thêm tí nữa chắc sắp đi rồi…

10 phút… Quái, sao vẫn chưa đi!?…

30 phút… Người đó vẫn không rời đi.

Rút cuộc cậu không nhịn được nữa khe khẽ hé mắt nhìn người đó… Không nhìn thì thôi vừa nhìn là cậu muốn mắng người. Không ngờ kẻ khiến cậu sợ bóng sợ gió nãy giờ hóa ra cũng chỉ là một con nhóc tầm tuổi của cậu…Con nhóc đó có mái tóc màu bạch kim dưới hiệu ứng ánh nắng mái tóc nó như tỏa ra quầng sáng nhàn nhạt. Khuôn mặt bị che đi một chiếc mặt nạ bán nguyệt màu đen, đôi mắt xám tro nổi bật… Nhưng khiến Kyo chú ý lại là đôi môi đỏ hồng với độ cong ưu mĩ đầy mỉa mai…

- Sao thế? Không giả vờ nữa à?

Câu hỏi mang ngữ khí chế nhạo kia khiến Kyo càng khẳng định suy đoán của mình. Con nhóc đó từ lúc bước vào đã biết cậu giả vờ ngủ! Vậy mà…

- Này con nhỏ kia, cô đợi đấy cho tôi!

- Ồ…Tôi đang đợi đây.

Cô nhóc khẽ cười bàn tay nho nhỏ khẽ đùa nghịch lọng tóc trên vai, độ cong đọng trên khóe môi ngày càng sâu. Kyo rất ảo não, vì sao cậu nhìn nụ cười đáng ghét kia tim lại đập nhanh nhỉ? Thẹn quá hóa giận Kyo lên tiếng đuổi người:

- Cô… cô… Cô biến đi cho tôi!

- Được. Nếu anh muốn tôi đi thì tôi sẽ đi, bye nhé.

Kyo tròn mắt, tức nghẹn nhìn cô nhóc ngoan ngoãn xoay người bỏ đi về phía cửa ra khỏi nhà kho… Làm sao bỗng dưng ngoan thế? Bảo đi là đi luôn à? Mắt thấy cô nhóc kia thực sự sắp bước ra khỏi nhà kho Kyo rút cuộc nhịn không được nữa:

- Này, cô sao bỗng dưng lại nghe lời vậy…?

Cô nhóc giấu tiệt đi nụ cười sắp bật ra khỏi khóe môi, khi quay lại đối mặt với Kyo thì lại giả trang bộ mặt lãnh khốc…rồi như lơ đãng nở nụ cười có chút tà ác:

- À, cũng không có gì. Chỉ là ba anh bảo tôi tới cứu anh. Nhưng mà anh không muốn đi cùng tôi nên không thể trách tôi… Hì hì…

Kyo nhìn cô cười thật sự chỉ muốn bóp chết cô ngay lập tức… À, nhưng điều kiện tiên quyết là Kyo không bị trói chặc cứng như thế này. Cậu nghiến răng nghiến lợi kiên nhẫn hỏi:

- Nếu vậy sao cô không cởi trói cho tôi?

- Sao anh bảo tôi biến đi mà?

Kyo nghẹn lời… mãi hồi lâu mới lên tiếng:

- Tại lúc ấy tôi không biết cô tới cứu tôi nên mới nói vậy....

Cô nhóc nheo mắt nhìn Kyo một lúc lâu khiến cậu suýt tí nữa thì lại lên tiếng thúc giục thì cô đã nhanh chóng cụp mắt xuống, giống như che giấu một tia tang thương nhàn nhạt không phù hợp với lứa tuổi của mình vừa lóe lên rồi biến mất nơi đáy mắt:

- Bị bắt cóc một lần mà anh không ngộ ra được điều gì à? Không nên tin tưởng người khác như vậy…

Kyo hơi ngẩn ra, vì sao cậu lại có cảm giác câu nói ấy có sự mất mát nhàn nhạt nhỉ ?

Mặc dù nói vậy nhưng cô nhóc vẫn cứu Kyo từ trên xà nhà xuống.

- Được rồi, bây giời rời đi. Xe tôi để ở ngoài kia, anh chờ tôi một chút. Tuy bọn “chó đen” này đang bận đối phó với ba anh không rảnh để ý tới chúng ta nhưng thêm một chuyện không bằng thêm một chuyện. Anh đứng đây đợi tôi.

(Lệ Mi: Thực ra tên băng nhóm bắt cóc Kyo và mẹ cậu là “Hắc Lang”(sói đen) nhưng Yu An thấy sói cũng cùng loại với chó nên gọi bọn nó là “chó đen” =.=;)

Kyo níu nhẹ vạt áo cô nhóc:

- Cô đi chắc sẽ quay lại chứ?

- Anh không tin tôi?

Cô nhóc nheo mắt đầy nguy hiểm, cười như không cười hỏi Kyo.

- Còn không phải cô nói tôi không nên tin người khác sao?

Kyo bỗng thấy hơi hơi chột dạ vội bỏ tay ra khỏi vạt áo cô:

- Hay thế này đi, cô cho tôi biết tên của cô, tôi sẽ đứng đây chờ cô.

Cô nhóc buồn cười nhìn Kyo:

- Tên tôi thì liên quan gì đến việc anh có chờ tôi hay không?

Kyo mặt không đỏ tim không loạn, lẽ thẳng khí hùng;

- Cô cho tôi biết tên cô, nếu cô dám lừa tôi khi tôi tìm được ba sẽ bảo ông ấy tính sổ với cô.

Cô nhóc tự biết Kyo nói dối nhưng không có vạch trần chỉ khẽ cười:

- Dù ba anh biết tên tôi cũng không dám tìm tôi tính sổ đâu… nhưng mà, thôi được, tên tôi là Nia!

Nửa câu đầu Nia nói hơi nhỏ nên Kyo nghe không rõ nhưng nửa câu sau Kyo lại nghe rất rõ, cậu thầm nhủ sẽ nhớ thật kĩ cái tên này. Không vì gì cả, Kyo cậu là người có thù tất báo, có ân tất trả, biết đâu một ngày nào đó Nia sẽ cần đến sự giúp đỡ của cậu thì sao?...

Trong lúc Kyo ngẩn người thì Nia đã lấy được xe của cô tới, đó là một chiếc xe đua đặc chế hơi nhỏ một chú so với những chiếc môtô đua bình thường nhưng lại rất vừa với khổ người nhỏ bé của Nia, dù sao cũng chỉ là đứa trẻ không quá 14 tuổi. Nia đưa Kyo về hoàn trả cho ba cậu hoàn hảo vô khuyết và nhận tiền rồi rời đi…

~~~

- Ba, mẹ đâu? Ba có cứu được mẹ không?

Sau khi ngẩn người nhìn theo bóng dáng Nia rời đi một lúc lâu, Kyo mới giật mình nhớ ra mẹ cậu cũng bị đám người kia bắt cóc. Cậu đã được cứu về rồi vậy mẹ cậu đâu?

Vì sao vừa nhắc đến mẹ ba cậu lại có vẻ mặt kì quái như vậy? Một dự cảm không hay dần nảy nở trong lòng cậu… rồi trong nháy mắt lan tràn như cỏ dại...Mẹ…

- Mẹ con đâu rồi?

- …

- Tại sao ba không nói gì? Rút cuộc là mẹ đã đâu rồi…

- …

- Ba… ba cứu được mẹ rồi đúng chứ?

Kyo hoang mang, tại sao ba cậu không nói gì? Tại sao không trả lời cậu? Nội tâm của Kyo hiện tai quả thực rất hoang mang, dù sao cậu cũng chỉ là một đứa trẻ 12-13 tuổi thôi, tâm trạng không thể vững như bàn thạch giống người lớn được…

Ba Kyo đau lòng nhìn đứa con trai bé bỏng của mình… Chính ông cũng không muốn tin vợ mình đã…

- Kyo con nghe ba nói…

- Không! Con không nghe, không muốn nghe!

Kyo bịt chặt hai tai, lắc đầu quần quật:

- Nói dối, ba nói dối! Con không tin… Con… Con muốn gặp mẹ… Ba mẹ đang đùa con đúng không? Có phải… có phải mẹ đang ở trong phòng… Đúng thế, con vào trong phòng thăm mẹ…

Cậu xoay người bỏ chay vào trong nhà, cậu phải nhìn thấy mẹ… Mẹ cậu chắc chắn đang ở trong phòng… trong phòng… cậu phải vào trong phòng tìm mẹ…

Kyo chạy đến cửa nhà thì đứng sững lại… Bởi vì cậu đã thấy mẹ… mẹ cậu … mẹ cậu… Bà đang nằm kia, vẫn khuôn mặt xinh đẹp ấy nhưng cả người toàn máu…cả người…

Kyo cảm thấy khó thở… mọi thứ trở nên mơ hồ… Cậu ngất xỉu…

Kyo hôn mê đúng một tuần khi cậu tỉnh dậy thì lễ tang mẹ cậu đã kết thúc được hơn 3 ngày. Ba cậu đã cố chờ cậu tỉnh lại nhưng thi thể không thể để quá lâu… Khi nghe thư kí của ba cậu nói lại Kyo cũng không có phản ứng gì đặc biệt, hay nói đúng hơn cậu đã chết lặng…

Từ sau khi tỉnh lại ba Kyo có đến thăm cậu mấy lần nhưng cậu đều không nói gì, mỗi lần ông ấy đến cũng chỉ nói chuyện một mình. Ông ấy kể cho cậu nghe tất cả mọi thứ mà trước giờ ông ấy không kể cho mẹ con cậu, những bí mật mà đến chết mẹ cậu cũng không biết…

Ba Kyo không chỉ là người thừa kế một tập đoàn bình thường như ông ấy vẫn kể, ông còn thừa kế cả một tổ chức Mafia khét tiếng. Những năm qua ông quả là bận bịu đến tối mắt tối mũi nhưng là bận củng cố mở rộng địa bàn của tổ chức. Mãi đến mấy năm gần đây địa vị của ông được củng cố mới dám đón mẹ con cậu về nhưng không ngờ…

Kyo rút cuộc mở miệng nói chuyện sau gần một tháng không mở miệng nhưng là…

- Tôi muốn trở về Mĩ một thời gian. Nếu ông đáp ứng, tôi chấp nhận làm thừa kế của ông.

Sau Kyo cũng không đợi ba cậu đồng ý đã tự mình rời đi trở về Mĩ...

Lần đi này mất 18 tháng, 18 tháng không có lấy chút tin tức nào của hắn (Lệ Mi: Bởi vì Kyo đã lớn nên sẽ thay từ “cậu” thành từ “hắn”) khiến ba Kyo đứng ngồi không yên thế nhưng khi thấy hắn trở về bình yên vô sự thì ông rút cuộc cũng thở ra một ngụm khí… Nhưng cũng kể từ khi hắn trở về tính cách cũng thay đổi đại biến, suốt ngày đánh nhau gây gổ. Ngay cả người trong tổ chức của ba hắn cũng không ai dám đụng tới hắn, không phải vì ba hắn mà vì chính hắn cũng là ác mộng của bọn họ… Cũng chính vì thế Kyo được mọi người phong tặng ác danh “MA VƯƠNG”!!! Ác danh này khiến người nghe người sợ…

CHƯƠNG 3 : Câu chuyện của Hoàng tử băng giá và tình bạn với Ma vương.

 “Pí po…pí po…”

Tiếng còi ambulace vang lên từ hồi không dứt…

Một vài viên cảng sát đang phối hợp với những người cứu hộ cố gắng đưa những nạn nhân trong xe ôtô ra ngoài.

Cách đây không lâu có một cuộc đụng xe xảy ra, một chiếc xe bus vượt quá tốc độ và đâm ngang vào chiếc xe ôtô này khiến cả hai xe gần như biến dạng. Cũng may trên xe bus chỉ còn lại mình ông tài xế say rượu cũng không bị thương nặng gì… Nhưng trên chiếc xe ôtô kia lại có cả một gia đình ba người…

Người đàn ông đứng mũi chịu sào ngồi ngay vị trí lái xe bên bị đâm ngang kia, vụn kính ghim vào người ông ta máu thịt lẫn lộn phân không rõ ngũ quan trông mà rợn người. Dường như khi cảm nhận được nguy hiểm người đàn ông đó theo bản năng ôm lấy hai vợ con mình mà bảo vệ nên thương tích của ông ta cũng nặng nhất… Hoàn toàn không có khả năng cứu chữa. Người vợ của ông ta tuy được chồng bao trọn bảo vệ nhưng cũng gánh thương tích không nhẹ hình như bị đập đầu vào đâu đó máu từ trên trán chảy xuống không ngừng có lẽ đã tổn thương đến não bộ… Duy nhất chỉ còn đứa bé con của hai vợ chồng là được ba mẹ bảo vệ nên cũng không có thương tích gì chỉ là bị cú va chạm kia đánh thức khóc không ngừng...

- Oa..oa..oa…

Phải gần một tiếng sau cảnh sát cùng cứu hộ viên mới có thể giải cứu thành công cả gia đình.

Người đàn ông khí tuyệt bỏ mình. Người vợ thì do mất máu quá nhiều đầu lại bị va đập mạnh hôn mê sâu không biết bao giờ tỉnh lại… Sau khi cảnh sát điều tra thì kết luận vợ chồng này không còn ai thân thích (hoặc có nhưng không điều tra ra được) nên đứa bé con của hai người sẽ được đưa vào nuôi dưỡng tại cô nhi viện…

Thời gian trôi qua rất nhanh nháy mắt đã 14 năm trôi qua, đứa bé bất hạnh ngày nào giờ đã trổ mã thành một thiếu niên trẻ tuổi… xinh đẹp (!?).

Ách~ Thực sự thì ngoài từ xinh đẹp này ra thì cũng không còn từ nào để hình dung vẻ đẹp của hắn. Mái tóc bạch kim lấp lánh dưới ánh nắng xinh đẹp khôn cùng. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch có vẻ hơi bệnh hoạn vì ít ra nắng, bờ môi mỏng manh màu hồng phấn hơi hơi nhếch lên tự nhiên có một cỗ ngạo khí, đôi mắt xanh lạnh lùng mang theo sự u buồn nhàn nhạt thường được giấu dưới hàng mi cong dài và dày… Kia không phải xinh đẹp thì gọi là gì?

Cũng bởi vì vẻ xinh đẹp này của hắn mà có không ít người có ý nhận nuôi hắn nhưng không quá một thời gian họ lại mạc danh kì diệu đem hắn trả lại cho cô nhi viện. Có người nói hắn mang đến điềm xui, nhận nuôi hắn không đến vài ngày làm ăn bỗng trở nên khó khăn thậm chí có người còn bị phá sản. Nếu không phải liên quan đến tiền tài kinh tế thì là liên quan đến mạng sống, có gia đình nhận nuôi hắn, nửa đêm không biết vì sao cả nhà bốc cháy, hai vợ chồng vì cứu hắn mà bỏ mạng…

Sau vô số sự “trùng hợp” như vậy không ai dám nhận nuôi hắn nữa, trẻ con trong cô nhi viện thì xa lánh cô lập hắn, thậm chí là bắt nạt, lén đánh đập hắn… bọn họ đều nói hắn mang đến xui xẻo nên không một ai dám thân cận hắn. Dưới sự cô lập cùng xa lánh như vậy hắn dần trở nên trầm lặng, thu mình với mọi thứ xung quanh cả ngày u buồn, không nói chuyện, không tiếp xúc với ai, nhiều khi còn không ăn không ngủ…

- Tại sao con trở nên như vậy? Những người đó không hiểu biết, lời nói của bọn họ con không cần phải để ý. Con chỉ cần sống vì mình là được rồi.

Viện trưởng cô nhi viện ôn hòa xoa đầu hắn. Bà vẫn luôn cười hiền hậu như vậy, vẫn luôn khoan dung như vậy…

- Viện trưởng người có thể nói cho con biết cha mẹ con là ai chưa? Người đã hứa sẽ kể cho con… 

Hắn muốn biết, muốn biết liệu có phải ba mẹ hắn vì biết hắn là một đứa trẻ gây họa, chuyên mang đến xui xẻo nên mới bỏ rơi hắn hay không? Hay là họ cũng vì hắn mà chết?

- Con thật muốn biết?

Viện trưởng do dự nhìn hắn…

~~~

Hắn ngồi trên bờ vực nhìn xuống bên dưới, từng con sóng lớn vỗ vào bờ đá, sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết ởtrên bờ…

Từng câu nói của lũ bạn trong cô nhi viện lại vang lên trong đầu hắn…

“Tại sao mày không chết đi?”

“Mày sống chỉ mang đến xui xẻo cho người khác thôi, đi chết đi.”

“Ba mẹ mày có phải cũng bị mày hại chết rồi không?”

“…”

Hắn rũ mắt xuống che đi đôi mắt dày đặc sương mù của mình… Hắn vì sao không chết đi? Ngay cả ba mẹ hắn cũng vì hắn mà gặp xui xẻo. Hắn còn sống để làm gì? Đúng vậy, hắn đáng lẽ nên chết đi…

Nói được làm được, hắn đứng dậy đi về phía bờ vực… một bước… hai bước… ba bước.., còn một chút nữa thôi…

- Chờ chút…

Kì thực hắn đáng lẽ còn chưa bước xuống bờ vực nhưng cũng vì câu nói bất ngờ kia mà giật mình trượt chân…

- AAA…

Cứ thế mà rơi xuống…

Cho đến lúc này dũng khí đi tự tử của hắn hoàn toàn như bọt nước tan biến một chút cũng không còn. Dù sao cũng là một đứa trẻ (14 tuổi) nói tự tử cũng chỉ là trong lúc nhất thời nghĩ quẩn mà thôi, bây giờ chính thức đối mặt với sinh tử, hắn quả thật sợ đến mất mật. Hắn sẽ chết thật sao? Hắn… hắn còn chưa muốn chết…

Đang lúc hắn nhắm chặt mắt chờ chết thì có một bàn tay nắm lấy tay hắn rồi kéo hắn vào một vòng ôm ấm áp… Sau đó cả hai cùng rơi vào làn nước biển mát lạnh…

Là ai?... Là ai đang ôm hắn?… Vòng ôm thật ấm giống như đã có ai đó đã từng ôm hắn như vậy…

…….

- Khụ khụ… ọe… khụ khụ…

Hắn ra sức ho, muốn nôn ra hết đống nước biển mạn chát khi nãy rơi xuống biển đã bị hắn nuốt vào trong bụng…

Bên cạnh hắn là “hung thủ” gián tiếp suýt hại chết hắn cũng là “ân nhân” cứu mạng hắn, một thiếu nên tóc đen pha ánh tím, mái tóc vì rơi xuống biển ướt nhẹp, nhưng hết lần này đến lần khác không hề chật vật mà lại vừa tôn quý vừa quyến rũ… Bờ môi đỏ hồng nhàn nhạt hơi hơi mím nhẹ. Hắn ta nhìn hắn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải nhìn đến khi hắn cả người nổi da gà thì hắn ta lại quay mặt đi dứng dậy phủi phủi qua loa cát dính trên quần áo mình rồi… bỏ đi.

-…

Sau vài giây ngây ngốc hắn như bừng tỉnh khỏi cơn mê, hắn loạng choạng đứng dậy đuổi theo hắn ta.

- Này, tai sao cậu lại cứu tôi?

Không trả lời…

- Này, tôi đang hỏi cậu đó…

Tiếp tục mắt điếc tai ngơ…

Một bàn tay đặt lên vai hắn ta… Hắn ta hơi khó chịu quay đầu định trừng tên gì gì đó hắn ta vừa… “cứu nhầm”. Ai ngờ...“Bốp”. Tên gì gì đó mà hắn ta cứu lên kia thế nhưng to gan dám đánh hắn…

- Mày tới số rồi!

Hắn ta nghiến răng nghiến lợi bóp nắm đấm của mình kêu răng rắc… Khốn khiếp, cũng tại mái tóc bạch kim chói mắt của tên kia nên hắn ta mới cứu hắn. Hắn đáng lẽ nên cảm ơn hắn ta mới đúng. Nếu không phải hắn ta tưởng hắn là Nia thì làm gì có chuyện hắn cứu hắn ta chứ!? Không sai, người được gọi là “hắn ta” nãy giờ kia chính là Kyo, Min Kyo sau khi đi Mĩ 18 tháng trở về…

Sau khi trở về điều Kyo làm đầu tiên là tìm kiếm tung tích của Nia. Dĩ nhiên hắn có thể hỏi ba hắn nhưng bởi vì lòng tự trọng cùng sự giận dỗi vì ba hắn đã giấu giếm mọi chuyện không kể cho mẹ con hắn nghe nên hắn tuyệt sẽ không mở lời giải hòa trước.

Vốn ban nãy cũng vì nhìn nhầm mái tóc bạch kim kia đã mừng hụt một hồi nên không suy nghĩ nhiều không chần chờ nhảy xuống vách đá cứu nhầm tên này… Cuối cùng cứu lên không ngờ lại là một thằng con trai… Quá nhục, ban nãy còn ôm hắn vào lòng, nghĩ đến mà sôi máu, da gà nổi đầy người. Bây giờ hắn còn dám đánh mình, Kyo có cái danh Ma vương cũng không phải để chơi, kẻ không động đến hắn còn bị hắn chỉnh gần chết, kẻ dám động đến hắn không nói cũng biết thảm như thế nào…

Về phần thiếu niên tóc bạch kim kia so với Kyo cũng phẫn nộ không kém. Hắn nếu ban nãy không bị Kyo bất ngờ gọi cũng không có giật mình mà ngã xuống biển, cũng không phải đi dạo một vòng Quỷ môn quan. Kyo cứu cậu là điều đương nhiên, nhưng cái thái độ khinh người đó là sao? Cứu người rất giỏi sao? Nếu không phải tại Kyo, hắn có thể xém chết như vậy sao?

Cả hai đều không ưa nhau, nhìn nhau không vừa mắt nên sau vài giây đấu mắt lập tức không chần chừ lao vào quần nhau…

Kyo đánh người nhiều nhưng lần đầu tiên gặp phải cái loại “sống dai như đỉa” giống tên gì gì đó này. Cái này cũng phải cảm ơn mấy đứa trẻ ở cô nhi viện bình thường đánh đập thiếu niên tóc bạch kim, ăn đòn nhiều như cơm bữa nên khả năng chịu đòn của hắn so với bất kì ai cũng dai dẳng hơn. Thế nhưng cái kiểu triền đấu này lại khiến Kyo rất mất kiên nhẫn hoặc là nói hắn sắp kiệt sức con mẹ nó rồi…

Một hồi vật lộn, cả hai lăn trên bờ cát mà thở phì phò.Người ta thường nói không đánh nhau không thân, trải qua trận đanh đến không biết trời đất này Kyo và thiếu niên tóc bạch kim kia bông chốc như trở thành bằng hữu tri kỉ. Giữa hai người như có thêm một sợi dây vô hình kết nối trái tim của hai người lại gần nhau. (Lệ Mi: *ánh mắt ái muội* Hóa ra tình cảm của hai người là như thế…~ Chúng độc giả:*đồng loạt rùng mình* Tác giả, ngươi đừng làm chúng ta sợ…)

- Tên tôi là Min Kyo. Cậu có thể gọi tôi là Kyo. Tên cậu là gì?

Kyo thế nhưng chủ động lên tiếng bắt chuyện. Lần này đến lượt thiếu niên tóc bạch kim im lặng không trả lời. Ánh mắt hắn bỗng dưng trỏ nên mê mang.

- Sao thế?

Kyo cũng phát hiện hắn trở nên kì lạ…

- Không có gì… Tôi chỉ là chính mình cũng không biết bản thân tên là gì thôi. Nghe người ta nói ba tôi họ “Han”.

- Họ “Han”!?

Kyo dường như cũng biết thiếu niên tóc bạch kim cũng có tâm sự riêng nên không hỏi tới cùng mà chỉ hơi hơi nhíu mày… Rồi như nhớ ra điều gì Kyo bỗng nở nụ cười sáng lạng:

- Cậu từ giờ tên là Han Kang Y đi. Nó có nghĩa là “định mệnh” đó…

- Đinh mệnh… Kang Y…

Thiếu niên tóc bạch kim, à không… phải là Kang Y mới đúng. Kang Y cũng nở nụ cười bắt mắt, nhẹ gật đầu:

- Từ giờ tôi tên Kang Y, Han Kang Y…

Kyo mang Kang Y về nhà xin ba hắn nhận nuôi Kang Y. Đây có thể nói là yêu cầu đầu tiên hắn xin ba nên ông gần như đồng ý không cần suy nghĩ. Cũng nhờ chuyện đó mà quan hệ giữa hai ba con mới dễ chịu hơn một chút…

Duy chỉ có cái khuôn mặt lạng lùng như đưa đám kia của Kang Y khiến Kyo rất đau đầu:

- Cậu không thể cười nhiều một chút sao? Mọi người vì cái bản mặt lạnh của cậu mà đặt hẳn cho cậu cái biệt danh Hoàng tử băng giá luôn rồi đấy.

Kang Y lười nhác đưa mắt nhìn Kyo:

- Kệ họ đi. Ma vương!

Trả thù a! Trả thù trắng trợn, Kyo bĩu bĩu môi. Mới gián tiếp gọi biệt danh của hắn đã bị hắn đốp trả lại, không hiểu đám người đó thấy hắn “băng giá” ở chỗ nào!?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro