Chương 11: Chuyện Xưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huynh đệ rụt rịt. Có nên quay lại không, dù sao cũng có vài phút, nhưng nếu quay lại tới lúc đó không hứng nữa thì sao giờ. Nếu gặp lại hai tên nhóc ở đó thì mất mặt quá. Hay là đổi chổ khác. Tô đại thiếu gia đang đứng giữa lựa chọn nhân sinh quan lớn nhất của đời mình.
" Tô thiếu gia, lão Trương bắt đầu giảng chuyện xưa rồi, tiểu nhân đã giữ lại lô ghế hàng đầu cho ngài, để tiểu nhân giúp ngài"
Lúc hắn đang quyết tâm đi xa một chút hướng Vạn hoa lâu thì tên tiểu nhị nhận ra hắn nhiệt tình đẩy xe hộ. Tên khốn này, giữ ghế gì chứ, hắn biêt ta đâu cần ghế, nghe chuyện xưa với kẻ điếc nghe thật buồn cười, nhưng hắn vẫn nghe, không là nhìn, thật ra hắn học đọc khẩu hình bằng cách xem thuyết thư, ở khoảng cách gần nhìn khẩu ngữ của người khác hắn đều hiểu, chưa sai bao giờ, mà cho dù sai hắn cũng không rõ
Vào đến bên trong, có lẽ tửu lâu yên tĩnh chỉ còn 1 giọng nói của lão giả. Lão đang kể chuyện khác với hôm qua. Giảng về sự tích của 1 vị thiếu niên thiên tài, yêu hận tình cừu, rồi cuối cùng lập bang phái trở thành khai sơn tổ sư của Độc Lang Bang. Nghe xong câu chuyện này Tô Triết có một câu cmn không biết có nên nói ra không.
Nếu giảng thì giảng về Cự Kình hay Độc lang Bang cũng được, dù gì ở Sài Châu này chỉ có hai đại bang phái thôi, nhưng hắn không thích nghe cái loại câu chuyện kể 2 câu vỗ mông ngựa 1 câu. Quá trắng trợn rồi. Mấy hôm trước nói sắc tình dã sử tốt biết bao nhiêu. Quả thực cũng có vài thực khách cũng nghĩ như hắn
" Trương lão, chuyện của lão xưa rồi"v
" Đúng vậy, không phải Độc lang bang thì là cự kình bang, lâu lâu lại Hình bộ ti, nghe đến ta đây cũng thuộc, cần gì lão kể" …
" Đúng đúng, ta thích nghe truyện bên ngoài Việt Quốc cơ"...
Đã có người nói mở đầu, nên liên tiếp người phụ họa .
Tô Triết thấy mọi người bàn luận phấn khởi vậy cũng thừa dịp nói chen vào cũng chiêm vào 1 câu
" Hay là lão xuống đi, ta lên kể cho, kkk"
Không ngờ khi hắn nói câu này thì xung quanh cũng trùng hợp dị thường yên tĩnh, nên câu nói của hắn mọi người phía đươi đều là nghe rõ. Lúc mọi người quay lại nhìn hắn chỉ biết trố mắt
Trương lão cũng nhìn hắn cười cười,mượn cớ xuống lừa.
" Vẫn là tiểu tướng công hiểu biết rộng, mời"
Tô Triết mặt đầy mộng bức, nhưng đã ở thế cưỡi hổ khó xuống. Đành chấp tay đi lên.
" Mọi người đã muốn nghe chuyện xưa bên ngoài Việt Quốc thì ta đây cũng biết một câu chuyện ở Thanh Quốc, ta thấy chuyện xưa hay cho nên cũng biên soạn tự tiện đặt cho cái tên, chuyện xưa tên là."
Đã lên thì phải nói. Tô Triết uống miếng trà thấm giọng rồi biên
" LỘC ĐỈNH KÝ"
"Từ đời xưa, thành Dương Châu đã nổi tiếng là một nơi phồn hoa đô hội. Người ta đã có câu: Lưng đeo mười vạn quan tiền. Phen này quyết cưỡi hạc lên miền Dương Châu. Sau khi Tùy Dạng Ðế khơi sông Vận Hà, muốn đi miền Biện, Triết đều do đường thủy đạo này. Thành Dương Châu ở khoảng giữa sông Vận Hà nên càng náo nhiệt. Ðời Minh, Thanh, nơi đây qui tụ những nhà buôn bán lớn và trở thành một thị trấn phồn thịnh vào bậc nhất thiên hạ. Về triều Khang Hy nhà Mãn Thanh, phường Minh Ngọc trên bờ Tây Hồ đất Dương Châu còn là nơi tụ hội những danh kỹ lầu xanh. Một hôm gặp tiết cuối xuân, đèn còn thắp sáng tỏ, những tiếng đờn, sáo, tiếng cười đùa, xen lẫn những tiếng sai quyền hành lệnh, cùng tiếng hát hãm rượu nổi lên tưng bừng náo nhiệt trong ngõ tại phường Minh Ngọc. Thật là chốn âu ca, trong cảnh tượng thanh bình"
Tô Triết lúc trước có thói quen khó ngủ không nghe truyện là không ngủ được, cho nên đêm nào hắn cũng nghe, Kim Dung, Cổ Long, Ôn Thụy An, Huỳnh Dịch, mỗi bộ đặc sắc của mỗi người hắn đều thuộc, lúc nãy hát thập bát mò giờ kể Vi Tiểu Bảo không phải là càng hợp.
Từ lúc đầu mọi người nghe kể chuyện rất nhập tâm nhưng khi biết nhân vật chính kể về một tên lưu manh oắt con, không biết võ chỉ biết khoác lác nghĩa khí  đã có phần khó chịu, xưa nay bọn họ chỉ nghe sự tích của các vị đại hiệp này,thiên kiêu, hoặc là tiền bối tiếng tăm cao trên giang hồ Viêt Quốc, kích thích một chút là sự tích cao thủ của các ác nhân trên hắc bảng. Nhưng chưa ai nghe kể về một tiểu nhân vật, không là tiện nhân, khi biết Vi Tiểu Bảo là con kỹ nữ thì quan điểm mọi người càng ghét bỏ, đến thăm cung khi thái giám, dù chỉ là thái giám giả nhưng dường như ai nấy đều có chút khó chịu, nhưng do là 1 câu chuyện hay, cốt truyện mạch lạc vô cùng, Vi tiểu Bảo như 1 chìa khóa dẫn ra các đại anh hùng đại gian tặc.. làm cho không ai lên tiếng, chưa bao giờ họ nghe một câu chuyện xuất sắc như vậy, Thậm chí họ còn ảo tưởng cố sự Thanh Quốc so Việt Quốc càng xuất sắc. Phía dưới có 1 đôi nam nữ khí chất bất phàm cũng yên lặng ngồi nghe, lúc đầu chỉ vào tửu lâu ăn uống qua đêm tạm, không ngờ đều nghe đến nhập thần, cơm nước chưa ăn bao nhiêu..Tô Triết cũng phạm nghiện suốt 2 canh giờ hắn giảng liên miên bất tuyệt, từng vị cao thủ, tiểu nhân, trung nghĩa, anh hùng, gian hùng đều chịu thiệt trong tay kẻ ham tài háo sắc như Vi Tiểu Bảo khiến mọi người tam quan đều hủy
Hồi 122 Tiểu Bảo dùng mưu giết Lạt Ma, chập chùng kích thích
Hồi 124 Vi Tiểu Bảo chơi khăm tình địch ,đại khoái nhân tâm
Hồi 133 Lũ man mọi đột lích quần hùng, hương diễm xảo trá cua vợ nhỏ.
Nói đến miệng đắng lưỡi khô. Cảm xúc mênh mông.
"Cái này đàn bà... không tốt... giết chết đi. Vi Tiểu Bảo hô:
- Vợ ta đó... đừng có giết. Dương Dật Chi hỏi:
- Vợ ngươi à?...Không giết ư? Vi Tiểu Bảo gật đầu luôn mấy cái đáp:
- Phải, vợ ta. Đừng giết, đừng giết. Dương Dật Chi làm mặt giận quát:
- Vợ ngươi không giết... ta giết ngươi.."
Nói đến đây Tô Triết dừng lại.
" Tiểu huynh đệ, sao không kể, gấp chết ta"
" Đúng đấy đúng đấy, a kha săp lọt hố rồi, Ta mà có bản sự như vậy cần học gì võ công"
" ngươi sai rồi, tiểu bao biết thần hành bách biến lại thêm mỹ nhân anh hùng tam chiêu, cũng coi là bất nhập lưu võ giả"
….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro