Chương 10: Bí Tịch Ngũ Mao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Triết yên lặng nhìn tất cả,nhìn theo khẩu hình miệng là cách Tô Triết rèn luyện mấy ngày hôm nay, nên đại khái nội tình hắn cũng hiểu. Thanh lâu ban ngày vắng khách qua lại, lại là ngõ hẽm nhỏ chẳng ai thấy mà can thiệp chuyện này, mà cho dù có người thấy cũng chẳng ai thèm quản, mạng người vốn tiện, mạng con của kỹ nữ càng so người bình thường tiện, tên kia nói không sai, hai đứa bé này dòng đời đã định, nam làm qui công, nữ là tú bà.
À không. Trước khi lên chức tú bà , trải nghiệm nhân sinh đỉnh phong thì còn phải trải qua giai đoạn làm kỹ nữ, những đưa trẻ này sinh ra đã là sai trái. Tô Triết chỉ nhìn nhưng không ngăn cản, cản được lần này còn cản được lần sau sao?
Hơn nữa giờ sau, con hẽm quay về yên tĩnh mặc dù với hắn lúc nào chả là yên tĩnh, đám thiếu niên đi, có lẽ đánh mệt, chửi cũng mệt, lúc đi ngang Tô Triết còn chửi hắn một câu, câu gì hắn không rõ, ai lại muốn nghe người khác chửi mình bao giờ.
Cười cười hắn lăn xe vào trong hẽm, nhìn mình đầy bụi đất hai huynh muội hắn trêu ghẹo
" Tiểu tử, ta thấy ngươi cốt cách tinh kỳ, là kỳ tài luyện võ trăm năm có một, ta đây có 1 môn bí tịch bao cát thần công muốn bán cho ngươi, ngũ mao tiền đồng 1 bộ. Mua 1 tặng 1 trả tiền hai. Ngươi cần hay không"
Thiếu nữ nghe vậy chu miệng nhỏ quay đầu qua chổ khác, thiếu niên càng quá đáng hơn trực tiếp ép giá
" ngũ đồng tiền ta không có, xem ngươi như vậy chắc là do bị người khác đánh què. Võ công của ngươi xem ra cũng không lợi hại gì, ngược lại ngươi nói ta là kỳ tài luyện võ, vậy thì miễn phí thu ta làm đồ, ta đảm bảo ngươi sẽ không hối hận"
Hắn xuất thân từ kỹ viện, mẹ hắn là kỹ nữ, năm đó hoài thai, sinh đôi ra hai huynh muội hắn, 13 năm qua có loại người nào mà hắn chưa từng gặp, tên què này nhìn qua là biết gia cảnh không tệ, theo hắn lăn lộn còn tốt hơn cứ như vậy lớn lên làm qui công qui mẫu.
Thuận cột mà trèo đạo lý này hắn nhưng hiểu
Tô Triết cười, khí mà cười, tên nhóc này nghĩ ngươc lại tốt, tay không bắt sói. Sao ngươi không đi lên trời đâu.
" Ta hỏi lại, mua hay không, không thì thôi, ta chúc ngươi thăng làm qui công, em ngươi làm kỹ nữ,đi đến nhân sinh đỉnh phong"
Tên kia do dự xoắn xuýt, 5 mao tiền với người khác không đáng là gì, nhưng vơi hắn là cả tuần chạy việc vặt cho các tỷ tỷ ở đây.
Thấy hắn do dự Tô Triết xoay người lăn xe đi. Bỗng 1 bàn tay nhỏ kéo tay áo hắn lại
" Đại ca ca , đại ca ca đừng gạt muội, đây là 3 đồng, muội chỉ có chần này, huynh dạy ca ca muội võ công đi"
Tô Triết sững sờ, bọn nhóc này thật tin. Hắn chỉ nhất thời nổi hứng đậu chơi bọn hắn thôi. Còn đòi hắn dạy võ công, hắn còn chưa nhập phẩm đây này
" Biết chữ sau" cầm trong tay 3 đồng bỏ vào áo hắn hỏi
" Ca ca ta hắn biết chữ" bé gái vội vàng đáp
Hơi ngạc nhiên hắn quay lại nhìn đứa bé kia
" khà khà dã tâm không nhỏ nhỉ, học đòi đọc sách viết chữ nhỉ"
Đứa bé kia hừ không nói.
" 3 đồng này ta thu, nhưng đây là tiền của muội muội ngươi nên võ công ta chỉ dạy cho nàng, vì nàng không biết chữ nên ta đọc, ngươi ghi lại cho nàng, ngươi không được luyện. Rõ chưa."
Thiếu niên nghe vậy sững sờ. Nhưng Tô Triết đã bắt đầu đọc. Hăn vội xé áo, lấy tay chấm lấy máu viết lại, dù sao máu cũng chảy ròi, bỏ cũng phí, vài lần thiếu máu hắn liên tục cắn tay mình cho máu chảy ra tiếp tục viết.
Tô Triết thấy bé gái đơn thuần vốn định truyền cho bọn hắn một môn Tàn Cước mà thôi. nhưng thấy vậy cũng thuận miệng cho hắn tốn thêm chút máu ghi luôn vào một môn Ưng Trảo.
Hai loại võ công này hắn đã lãnh giáo qua,trên bả vai vẫn còn đau đớn vì khuyết đi 1 miếng thịt lớn do ưng trảo và nếu không phải cách một hộp gỗ,mụ vợ tàn cước có thể đá cho hắn tàn rồi. Tuy né được yếu hại như đến giờ thương thế hắn vẫn chưa khỏi hẳn.
" Các ngươi còn nợ ta hai đồng. Lần sau ta sẽ đến lấy, không có ta đánh gãy chân các ngươi"
Sau một lúc lâu, thấy mặt tên thiếu niên đã trắng bệch vì thiếu máu, Tô Triết buôn một câu cảnh cáo rồi bỏ đi. Hắn không thích giúp người nhưng hắn thích thay đổi quỹ tích của một người.
Về phần không cho tên nhóc kia luyện .Tên kia là loại nghe lời sao. Muốn luyện thì luyện.
Bầu trời đã tối đi nhưng hiện tại hắn đã hết hứng đi Lệ Xuân Viện, bánh xe lăn đi hướng tửu lâu, hắn lại muốn đi nghe thuyết thư kể chuyện. Hôm qua nghe tới đâu rồi nhỉ?
Nhìn thấy tên tiểu tử kia làm hắn nhớ đến Vi Tiểu Bảo của Kim lão tiên sinh, nhớ đến Vi Tiểu Bảo hắn lại nhớ lại bài Thập bát mò, vừa đi vừa hát, hát đến tửu lâu thì tiểu huynh đệ hắn lại chỉa hướng Lê Xuân Viện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro