Chương 9: Thu Hoạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việt quốc 64 châu phủ, sài châu chỉ là 1 châu nhỏ giáp biển thôi, truy tìm một người thật sự rất cần thời gian, còn 3 tháng là thời hạn thi hội sắp đến, hắn cần thời gian đi đường. Tuy tiêu hóa triệt để nguyên chủ ký ức nhưng thi đậu hay không việc này ai cũng nói không rõ được.
"Thôi, Thượng Quan Kinh Vũ, ta tha ngươi một mạng vậy, đừng để ta gặp được ngươi trên đường, ta không tin ngươi mạnh hơn cả tiên thiên". Hắn tiếc nuối cười cười
Quả thật sau khi nghịch sát tiên thiên, hắn có chút bành trướng, nhất là hoàn toàn tiêu hóa ký ức của hai người bọn họ, hai người này lúc trước khi chưa quy ẩn về làm khách khanh cho Độc lang bang, thật ra là sát thủ từng lên được hắc bảng , tuy mỗi người chỉ là tiên thiên trung kỳ nhưng nếu phu phụ hợp kích vẫn có thể chống lại tiên thiên đỉnh phong mà không bại. Công phu của họ thật không tệ, nhất là hai môn võ công làm nên xưng hào của bọn họ

Thiên Tàn -  u Dương Xuân - Tàn Cước
Địa khuyết - Tư Đồ Bá - Ưng Trảo

. Tuy hắn tàn phế ,đa phần là dùng không được, nhưng có một môn hắn rất thích.
Phật môn âm công , thứ đã chấn điếc đôi tai hắn, thì ra Tư Đồ Bá từng là tục gia đệ tử thiếu lâm, môn công phu này là sư phụ hắn truyền cho khi hắn rời núi ,nghĩ lại Tô Triết cũng cảm thấy bản thân thật đáng thương. Đôi chân đã tàn, đôi tai cũng phế, cũng may là đôi mắt vẫn còn, nếu phế luôn thì cho dù là hóa thân Vô Tình thì 50% thực lưc cũng phế đi, nghĩ tới đây hắn lại có loại xúc động chế tạo tấm kính che lại đôi mắt cho an toàn.
" Chỉ tiếc là thời đại thiếu hụt"
Hắn lắc đầu cảm thán. Trước mắt phải xác định mục tiêu, vừa lên đường vừa học phật môn âm công, cũng như nghiên cứu Chân Võ Môn.
Điều kiện mở ra chân võ môn đã biết, tiên thiên linh hồn cũng đã có, thì hậu thiên cung dễ dàng thôi. Nhập phẩm chia ra từ nhất phẩm đến tam phẩm. lần sau khi mở môn chỉ cần 1 linh hồn nhập phẩm. linh hồn hiện tại đã có tam phẩm võ giả và nhất phẩm vỏ giả, cũng may lần trước biết đòn tuyệt sát trên xe không ứng phó được tiên thiên nên nhắm thẳng vào bọn họ, nếu không tìm kiếm võ giả đủ yêu cầu cũng là một chuyện phiền toái. Nhưng cái khó hiểu là sau khi vào làm sao thu được linh hồn. Lần trước Vô Tình bị tuyệt thế thần binh nổ chết, Vương An Phong còn chết trước cả Vô tình, nên không liên quan đến hắn, hắn chỉ là cá thể để linh hồn ta bám vào mới có thể vào được Chân Võ Môn, nhưng không có Vương An Phong thì Vô Tình sẽ vô hiệu hóa được thần binh và cũng sẽ không chết. Lần trước ta cũng bị kéo vào, nhiệm vụ của ta có thể là mang linh hồn trở ra, nhưng lúc trước ngoài Vô Tình ra cũng có người chết, truy mệnh chỉ cứu được lãnh huyết, thiết thủ cũng chết nhưng chỉ có vô tình chịu đi theo ta ra ngoài. Có lẽ là ta có khả năng lôi kéo bọn họ ra và họ cũng có khả năng cự tuyệt không ra, mỗi tầng chỉ mở ra một lần rồi vĩnh viễn khóa lại, nếu không thu hoạch được gì rất là đáng tiếc, cái quan trọng không phải tổn hao linh hồn mà là càng về sau mở cửa càng khó, tiên thiên có thể giết thì về sau tông sư, đại tông sư đâu, nghe nói bắc phương ngoài Việt Quốc còn tồn tại thiên nhân võ giả, loại cấp độ này cho dù giết được cũng chỉ đổi thành một lần hiến tế mở cửa thôi, còn cấp độ cao hơn không thì hắn không được biết, những việc này hắn tiêu hóa ký ức của đôi phụ phụ này mới hiểu ra thôi, dù sao trước kia hắn cũng chỉ là thường nhân.
" Suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, tìm 1 tên tiên thiên ngoại công cao thủ, mang hắn cùng tiến vào là được, ít ra không phải loại mới vào đã chết, cốt truyện càng thay đổi càng tốt, nước đục mới có cá có thể mò". Lẫm bẩm một mình ra một phương án Tô Triết vỗ bàn ra ngoài quyết định tìm một tên tiên thiên mà hố,thuận tay giết một gã hậu thiên, dù sao hắn vẫn còn 1 thanh thần binh, tính mạng không đáng lo.
Hắn vỗ bàn tuy gây ra xung quanh tiếng chửi rủa nhưng do thính lực không dùng được nên Tô Triết cũng chẳng phản ứng mà đi ra ngoài. Liếc nhìn thanh lâu cuối ngõ, hắn phân vân có nên đi giải tỏa một chút xóa bỏ lệ khí.
Nửa người dưới có chút rụt rịch nhưng trời vẫn chưa chịu tối, các tỷ tỷ vẫn chưa kinh doanh, hắn thật không tiện đi vào, bỗng hắn thấy một đám thiếu niên đang quần ẩu nhau ngay bên ngõ hẽm cạnh Lê Xuân Viện.
"Đừng đánh, đừng đánh ca ca ta"
" Tránh ra đừng đánh nữa"
" Aaaaa, ngươi đánh muội muội ta, ta liều mạng với ngươi"
Đập vào mắt là 6 tên bé trai quyền đánh cước đá vào tên tiểu tử, bọn chúng độ khoảng 12- 13 tuổi khoảng chừng, đưa bé gái đoán chừng nhỏ hơn đang té dưới đất,ôm lấy chân 1 đứa bé đang hành hung, bọn chúng nói gì hắn không hiểu nhưng đại loại não bổ một chút cũng được
" Tiểu Vũ, muội chạy đi, ta không sao"
"Huhu ca ca, huynh nhận thua đi, họ không đánh huynh nữa đâu"
" hai tên tạp chủng cũng dám ương nghạnh cốt khí"
" Đồ con kỹ nữ, lớn lên cũng bất quá là qui công tú bà, vậy mà cho sĩ diện không cần, dám cự tuyệt chúng ta"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro