Chương 6 : Giết Sai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe ngựa bắc thượng, Tô Triết mơ màng ngủ, cảm giác sao nhỉ, còn khó chịu hơn cả tựa đầu vào kính xe bus ngủ nữa.
Hôm qua hắn vẫn ôm tiểu áo bông Tiên nhi của hắn mà ngủ,ôm tiểu nữ hài ngủ, cảm giác thật thơm. tháng 7 này đã là sinh thần của nàng rồi, năm nay tiểu tiên nữ nhà ta đã lên 9 tuổi
Tặng quà sinh nhật gì cho nàng nhỉ. Càng nghĩ Tô Triết càng âm trầm, cảm giác như mối tình đầu bị đoạt vậy.
" Đầu lão Độc Cô Nhất Phương được không?"

Chín tuổi tiểu cô nương, nào biết cái gì gọi là xuất giá, chỉ là nàng biết mình không thể lại ở nhà được nữa,phải gã đi, nếu không ca ca sẽ bệnh tiếp như lần trước, tiểu cô nương thật sự bị Tô Hộ dọa , lật đật chạy tới ôm Tô Triết ca ca, nói sẽ xuất giá, ca ca đừng có việc gì, đừng chết, lung tung cả lên.
Ngay cả lúc nàng ngủ cũng thành ra nói mớ
"Tiên nhi xuất giá, ca ca đừng buồn, Tiên nhi cho ca ca ôm ngủ bù, ngủ bù"
Làm Tô Triết tâm đau, não cũng muốn đau. Dựa vào cái gì phải gã tiểu áo bông của mình,chịu khó chút là được.
Buộc lòng chuyến khở hành của hắn phải sớm hơn mười lăm ngày, hồng né tránh ánh mắt tiểu cô nương, cũng là đi sớm vào Sài châu, mượn tạm trước đầu lão già kia. Một tên tam lưu sơ kỳ thôi. Giết đỡ phiền. Cũng tốn không bao nhiêu sức. Lúc vô tình giết Vương An Phong cũng vậy, mặc dù có chút không đề phòng nhưng ai nói hắn quang minh chính đại đi giết người. Đánh lén được thì cớ gì phải đường đường chính chính
" thiếu gia chúng ta săp tới khách điếm hôm trước nghĩ chân. Dự là qua 1 đêm sáng mai sẽ vào thành"
Gã tiêu đầu sang sảng nói, gã họ Tăng, là 1 bất nhập lưu võ giả. Cũng đi hướng hoàng luyện ngoại công. Đa phần những rể cỏ đại hán không có nổi nội công bí tịch đều là chủ tu ngoại công, dùng huyết khí nhập phẩm.
Tô Triết tu là nội công, chủ tu công pháp của vô tình, chỉ là chưa có tiến triển gì, nhập phẩm không biết đến bao lâu. Có lẽ do hắn căn cốt kém. Vô Tình không phải còn trẻ mà đã nhập hậu thiên sau
" biết rồi, nhanh một chút. Ta muốn đến sớm tắm rửa nghỉ ngơi, lần trước là 2 chân đi tới, hôm nay là hai bánh lăn tới, haha"
Tô Triết mang theo tự giễu nụ cười mệt mỏi nói
Đại hán nghe vậy cũng cười cười.
" tiểu tướng công là người đọc sách, ta không dám nói đạo lý lớn với người, ta Tăng Mộc là người thô lỗ nhưng cũng biết thế sự thiên hạ há có vẹn toàn, con người chỉ cần không thẹn với lòng đã là người hoàn hảo, ngài tuy không như xưa nhưng ta quan sát ngày ta thấy rõ khí độ ngày bây giờ đã hơn xa lúc trước"

Tô Triết cười ha hả,khoác lác
" Tằng tiên sinh, ngươi học nịnh hót khi nào thế, nếu ta mai mắn dan đề bảng vàng, làm 1 phương huyện chủ, ta chắn chắn sẽ mời ngài về làm cho ta"
" cầu còn không được, cầu còn không được. Ngài đã hứa đấy nhé. Ta lão Tăng sẽ nhớ kỹ"
Hắn lấy tay bộp bộp vỗ trán nói nhớ kỹ nhớ kỹ, giống như đang ghi lại vậy, làm Tô Triết càng cười ha hả không ngừng
Tới khách điếm, hắn xuống ngựa dìu Tô Triết lên xe lăn mà đẩy vào sang sảng hô tiểu nhị.
" ăn ngủ 30 người. Tiểu nhị chuẩn bị phòng, cho ngựa đại gia chuẩn bị cỏ không, tắm xong chúng ta cần dùng ngay"
" Tằng đại gia lại tới, như cũ ta biết mà, ngài cứ yên tâm" nói rồi nhận 2 thỏi bạc trên tay Tằng Mộc đi dọn phòng
Khách điếm tương đối đông người 30 người chen chúc 5 phòng, riêng Tô Triết riêng 1 phòng, sau khi ngâm nước nóng, hắn cảm thấy cả cơ thể đều khỏe, dù không nhập phẩm,nhưng có chút công phu, việc tắm gội không thành vấn đề. Chân hắn tổn thương vượt quá hắn tưởng tượng, có lẽ chỉ có đột phá tiên thiên, chảy chuốt 1 lần kinh mạch hắn mới có thể đi đứng lại.
Lên xe đi xuống đại sảnh Tằng Mộc đang nâng rượu chờ hắn, quét khắp toàn sảnh Tô Triết hơi sững lại, hắn bắt gặp lão già Độc Cô Nhất Phương, đang ngồi ở 1 bàn gần đó cùng 1 vị trung niên nam tử phục sức của Độc lang bang. Tại sao hắn biết ư? Ở Sài châu ai không nhận ra ký hiệu đầu sói tím đó, cũng không ai dám mạo nhận ký hiệu đó.
" Đúng là Diêm Vương muốn ngươi chết canh ba, ai dám lưu ngươi canh năm, vốn định vào thành âm thầm giết ngươi, không ngờ ngươi mệnh bạc như vậy"
Tô Triết có chút tiếc nuối lầm bầm, đồng thời dung nhập vào khuôn mặt trên lưng, khí chất lóe lên rồi mất, cùng lúc đó 1 cây châm mõng như lông trâu kèm theo hậu thiên chân khí âm thầm từ trên lầu phóng ra xuyên thẳng sâu vào óc lão giả, kim châm xuyên theo đường lỗ chân lông, không mang theo 1 giọt huyết
" Dù sao ngươi cũng là người ơn của ta,dù không giúp ngươi được việc gì nhưng cho ngươi chết có thể diện chút vẫn làm được"
Chân khí thu hồi, Tô Triết có chút luyến tiếc, không phải luyến tiếc lão giả, mà là luyến tiếc hồn thể An Phong thúc sắp băng diệt, có lẻ chỉ có thể chịu thêm 2 lần xuất thủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro