12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

✰ Chương 12 ✰

Chuyển ngữ: Jane

"Đang nắm thứ gì vậy?"

***

Có lẽ là ba giây, có lẽ là bốn giây, ngón tay của Lục Phong rời khỏi sườn mặt cậu, chút hơi ấm ấy phôi pha trong gió đêm, rũ tan rất chóng.

An Chiết mở mắt ra lần nữa, cậu trông theo bóng lưng đi xa của anh, tựa như ở cổng thành căn cứ ngày hôm đó.

Chợt, ánh đèn trắng lóa sáng bừng khắp quảng trường.

An Chiết híp mắt, bóng lưng của Lục Phong dần mông lung trong tầm mắt cậu, chờ đến lúc cậu nhìn rõ ràng trở lại, thì bóng hình đen ấy đã biến mất trong biển người mênh mông. Cánh quân ở Sở Thành phòng tới đây, họ khiêng Doussay lên, mái tóc nâu dài của nàng ngả thành màu mật ong dưới ánh đèn, nàng nhắm mắt, vẻ mặt rất thanh thản. Nàng đang nghĩ những gì vào giây phút cuối cùng? An Chiết không biết, có lẽ sẽ không bao giờ biết được.

Biết bao con người đang ngó về phía này, họ bắt đầu xì xầm lúc cánh quân của Sở Thành phòng khuất xa , An Chiết nghe lỏm được dăm ba câu nhờ thính giác tốt. Bọn họ đều biết rằng nàng Doussay là nữ chủ nhân của tầng hầm thứ ba, có vài kẻ lấy làm tiếc trước sự ra đi của một cô gái xinh đẹp, mà số đông thì e ngại bản thân cũng bị nhiễm gen quái vật.

Không bao lâu sau, lời chỉ dẫn bằng giọng nữ máy móc cất lên.

– Xin mọi người hãy giữ khoảng cách với nhau và ở yên tại chỗ. Ba mươi phút sau Tòa Xử án sẽ bắt đầu kiểm tra từng người.

Chất giọng nọ hiền hòa vô ngần, nhưng không ai còn lòng dạ tán thưởng nó hết. Thoạt tiên họ đưa mắt nhìn nhau, kế đến lập tức nghiệm ra rằng hiện tại chẳng ai dám chắc rằng kẻ đang đứng cạnh mình là người cả. Đám đông bắt đầu di chuyển như một đàn kiến, kẻ nào cũng gắng tránh xa người bên cạnh bất kể có quen hay không, cuối cùng đám đông nháo nhác biến thành một ô lưới lơ thơ. An Chiết đứng tuốt ngoài rìa – tức đứng bên vết máu mà Doussay để lại. Ánh mắt cậu lướt qua vẻ mặt kinh hãi của những người xung quanh, căn cứ loài người thực chất chẳng khác gì chốn Vực Thẳm cả.

Thứ thanh âm chói tai bỗng cất lên từ đằng xa:

– Mặt hắn ta có thứ gì kìa!

Sau đấy là tiếng xô xát, chừng như có kẻ đang ẩu đả, tiếp theo là tranh chấp inh ỏi, ba mươi giây sau, một phát súng nổ kết thúc hết thảy những điều này.

Lặng ngắt, bầu không khí tĩnh mịch phủ lấp cả quảng trường, đến cảâm thanh hít thở cũng khe khẽ. Nếu giờ có người nói với An Chiết rằng chỗ cậu đang đứng thực tế là nghĩa trang, và đám đông xung quanh thực tế là các nấm mồ thì cậu sẽ chẳng hoài nghi về độ chân thật của nó.

Cậu ngó bốn phía muốn biết Lục Phong đang ở đâu, ấy nhưng nhiều người quá, nườm nượp, cậu không thể tìm được anh. Cuối cùng An Chiết bèn dời mắt, nhìn sàn đá cẩm thạch của quảng trưởng toát lên sắc thảm đạm do được ánh đèn rọi tỏ.

Thốt nhiên, cậu khựng mắt.

Năm mét đằng trước, lấp ló thứ ánh sáng đồng thau dưới chân một người đàn ông.

Phản ứng đầu tiên của cậu chính là chiếc vỏ đạn đeo trên cổ bị rơi mất, vì vậy cậu vội sờ lên cổ áo, qua lớp áo sơ-mi, món đồ ống tròn tí hon ấy vẫn cộm tay cậu, thật may vì chưa rơi.

Cậu chăm chăm nhìn mặt đất, nhích đến trước vài bước. Người đàn ông bên cạnh bỗng chửi thề rồi tránh xa An Chiết.

– Xin lỗi ạ, – An Chiết giải thích rằng – Đánh rơi đồ.

Lách qua vài người, đi thêm dăm bước, cậu khom lưng nhặt chiếc vỏ đạn ống tròn với màu đồng thau lên. Khoảnh khắc chạm vào nó, bàn tay cậu thoáng run lên.

Là thứ trọng lượng, hoa văn và kích thước mà cậu rất rất quen thuộc, cậu chẳng phân biệt nổi chiếc vỏ đạn mình đang cầm với chiếc vỏ đạn đang đeo trên cổ khác nhau chỗ nào.

Trống ngực cậu nện thình thịch, cậu siết chặt nó, đứng dậy.

Cậu nhớ lại năm phút trước, giây phút Doussay chạm vào cục mụn nước bị côn trùng kí sinh trên vầng trán, nàng ngộ ra rằng bản thân không thể sống tiếp được nữa, nàng nhất định sẽ bị thẩm phán giả xử tử. Nhưng rồi bên cạnh nỗi sợ hãi, nàng cũng muốn đến gần thẩm phán giả, bởi vậy nàng lại cất đôi bước đi về phía anh. Song, đạn đã xuyên qua cơ thể nàng trước cả khi nàng được toại nguyện đứng trước mặt Lục Phong.

Lúc ấy Lục Phong đang ở đâu?

An Chiết trông sang vũng máu đỏ cách đó không xa. Lúc ấy, hẳn Lục Phong đã đứng ngay vị trí cậu đang đứng, hoặc chăng cũng gần đâu đây thôi, và rồi anh nổ súng.

Vỏ đạn là gì ư? Là áo của đạn, cậu biết chứ, bởi tri thức tương tự cũng có trong hồi ức của An Trạch. Khoảnh khắc viên đạn vụt khỏi nòng súng, vỏ đạn sẽ bị dội ngược và rơi xuống đất.

Chẳng cần nghi ngờ gì nữa, vỏ đạn cậu nhặt lúc bấy giờ thuộc về Lục Phong, Lục Phong là chủ nhân của Tòa Xử án. Thế vỏ đạn giống y như đúc mà cậu nhặt được ở đồng cỏ đánh mất bào tử thì sao nhỉ? Cũng liên quan đến Tòa Xử án ư?

Thứ dự cảm đầy khó tả trào dâng trong lòng An Chiết, cậu cảm nhận được một nỗi sợ hãi có thể diễn tả chính xác, nếu bào tử có dính líu với Tòa Xử án, vậy thực khó để có thể tìm lại bào tử, cậu chẳng dám đặt câu hỏi thẳng thừng, bởi khi hỏi về bào tử thì có khác gì thừa nhận mình là nấm đâu.

Đương lúc cậu mải suy nghĩ miên man, ba mươi phút đã kết thúc. Loa lại ngân vang lần nữa:

– Thời gian ủ bệnh đã kết thúc, xin mọi người hãy xếp hàng theo thứ tự để kiểm tra tình trạng, nếu thông qua vui lòng tự giác rời đi.

Sau khi chỉ dẫn lặp lại vài lần, một chốn nằm đối diện quảng trường sáng choang ánh đèn, đám đông bắt đầu di chuyển đến đó nhằm kiểm tra.

Có cặp cha con đứng cạnh An Chiết, điều khiến cậu đoán đấy là hai cha con, là bởi một người trong đó nom đã luống tuổi rồi, chú ta nuôi chòm râu quai nón, mà người còn lại chính là một thằng nhóc chừng mười ba mười bốn tuổi.

Cậu nghe thằng nhóc kia hỏi:

– Sao phải đợi ba mươi phút ạ?

– Thẩm phán giả cũng đâu phải máy móc, làm sao nhìn phát biết ngay con có vấn đề lúc con vừa bị đốt được, – Cha thằng nhóc đáp khẽ – Tòa Xử án nói rằng họ có thể đoán được sau ba mươi phút kể từ lúc đối tượng bị nhiễm gen. Do con chưa ra cổng thành bao giờ, chứ cổng thành cũng cần xếp hàng chờ ba mươi phút đấy.

Thằng nhóc thốt lên:

– Ồ.

Nhưng tức thì, nó hỏi thêm:

– Vậy rốt cuộc sao họ nhận ra được?

– Đừng hỏi cha, – Cha thằng nhóc trả lời – cha nào có rõ chuyện này chứ.

– Con nghe đồn bọn họ muốn giết ai thì gi...

– Im ngay! – Tiếng nạt của người cha ẩn chứa sự sợ hãi – Con muốn bị bắn chết liền luôn hả?

Dường như là để chứng minh lời của người chanh, tiếng súng nổ bỗng rền vang ở phía bên kia quảng trường.

Cả hai tức khắc nín bặt.

Thẩm phán giả kiểm tra mọi người với tốc độ cực nhanh, khoảng cách mỗi đợt súng vẳng lên luôn khiến khớp hàm kẻ khác va vào nhau lập cập. Có một quãng thời gian rất đều, chốc chốc mười phút, sẽ có ít nhất một tiếng súng nổ, lắm lắm còn rúc lên từng tràng không thôi, chờ những âm hưởng ấy qua đi, thẩm phán giả lại ngưng nổ súng suốt một chuỗi thì giờ rất dài, người cha đứng cạnh An Chiết cất giọng:

– Chắc giết gần hết rồi đấy.

Thời khắc chú ta vừa thốt ra, tiếng súng lại vang rền, đứa con chú ta dẫn theo rùng hết cả mình.

Đối tượng được cho là lây nhiễm sẽ bị bắn chết ngay tại chỗ, đối tượng được cho là bình thường thì bước qua lối ra, người trên quảng trường mỗi lúc một vơi, ai nấy tự giác xếp thành một hàng rời rạc nhích chầm chậm về phía trước. An Chiết đứng cuối hàng, hễ có tiếng súng vang thì cậu lại đếm. Cậu đếm đến số bảy mươi ba lúc mấp mé lối ra rồi. Ở đấy, cậu nom thấy một cây cột đá và Lục Phong đang tựa vào đó, dáng vóc anh thon dài dưới ánh đèn rạng. Có hai quan thẩm phán đứng cạnh anh, ở hai bên xa hơn nữa, là lính tráng ăn bận cồng kềnh của Sở Thành phòng, khoảnh đất trước mặt bọn họ nay đã nhoe nhoét máu.

Không, không chỉ có mỗi máu, muôn vàn vỏ đạn màu đồng thau hãy còn rải la liệt trên khoảnh đất nữa.

Hai cha con đằng trước thông qua một cách thuận lợi, tiếp theo đến lượt An Chiết, cậu đi thẳng dăm bước, dừng chân ngay trước mặt Lục Phong. Lục Phong cao hơn cậu đôi chút, cậu phải ngẩng đầu lên mới nhìn thẳng vào mắt Lục Phong được. Kế đến cậu nhận thấy Lục Phong đang lia mắt quan sát cậu từ trên xuống dưới.

– Đang nắm thứ gì vậy?

An Chiết không ngờ anh có thể phát hiện ra cả món đồ tí hon trong tay cậu. Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn xuống của thẩm phán giả, cậu chỉ biết giơ tay, xòe năm ngón ra, hé lộ vỏ đạn nằm giữa lòng bàn tay, như những vỏ đạn rải rác khắp mặt đất – nó tượng trưng cho một con người bị thẩm phán giả xử tử.

Sự thinh lặng lan ra giữa họ.

Mãi lâu sau, An Chiết nghe thấy Lục Phong cất giọng:

– Đi đi.

Ngọn gió đêm sao lớn quá đỗi, chừng như thổi tan mọi âm vang, khiến chất giọng Lục Phong truyền vào tai cậu nom trầm hơn bao giờ hết.

An Chiết trầm ngâm quay lưng, bước vào màn đêm sâu thăm thẳm.

Hết chương 12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ăn