chương 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Đông vui như vậy lại không rủ tôi. "

" Vui cái rắm á, đi học lại không lên lớp, Kim Taehyung, cậu có còn muốn tốt nghiệp nữa không đây hả? "

" Vừa rồi là tiết của ' bà cô hắc ám ' đó, tiết học nhàm chán đó mà cậu cũng ngồi học được, đáng khen. "

' bà cô hắc ám ' đó chính là giáo viên ban xã hội nha, cô vừa già vừa dữ trên tay cầm theo cây thước dài hơn cánh tay sẵn sàng phi thẳng vô mặt bạn học sinh xui xẻo nào đó mơ màng ngủ trong tiết dạy "vô cùng hấp dẫn" của cô.

Học sinh của trường cứ nghe đến tên cô là chạy như ma rượt.

Cô còn nổi tiếng với cái tên "người mẹ hiền từ" với khả năng "ru" ngủ tuyệt vời của mình.

Xui xẻo thế nào cô ấy lại dạy lớp Kim Taehyung, haha đúng đen.

Theo định luật bảo toàn tính mạng, chạy là thượng sách! Jouri mếu máo đưa lỗ tai hơi sưng của mình ra:

" Cậu thấy gì không? Thấy gì không hả? Cô ấy ban cho đó " Còn dậm chân mấy cái tỏ vẻ oan ức.

Loại tư duy như cô không thể nào ngồi nhét hết đống kiến thức văn chương hoa lá lụa hoa mỹ muốn chết kia vào đầu. Vẫn là tự nhiên là tốt nhất!

Kim Taehyung lúc này mới quay sang cậu, vẫn là nụ cười nhàn nhạt ấy, đôi mắt sắc bén tựa chim ưng.

Khoảnh khắc cậu ảo tưởng trong đôi mắt xinh đẹp ấy chỉ chứa bóng hình cậu thật làm cho người ta có khát vọng tham lam giữ lấy, dù chỉ là vài giây ngắn ngủi.

Người kia cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, đôi mắt mở to chỉ muốn nhốt cậu vào trong, gấp gáp khắc họa hình ảnh người con trai trước mặt vào sâu tận đáy con tim, chỉ vài giây này thôi.

" Xin chào, tôi là Kim Taehyung. "

Cậu có chút run rẩy đưa tay bắt lấy bàn tay đang chìa ra trước mặt, cố ổn định lại nhịp tim cùng hô hấp

"Chào cậu, tôi tên Jeon Jungkook." Có lẽ vì cậu đang bận ổn định cảm xúc của bản thân nên không phát hiện người kia cũng đang run rẩy.

Hơi ấm thoáng qua rồi biến mất, cố níu giữ cũng chẳng được gì, cậu thu tay lại, bàn tay có hơi nắm chặt, chỉ là muốn giữ chút ấm áp từ người kia.

Anh quay sang cô gái nhỏ đang đứng quan sát từ nãy đến giờ, vô tình hữu ý thu hết mọi biểu cảm của hai người, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ rồi nhanh chóng biến mất.

Tiếc thay Kim Taehyung lại nhìn ra rồi.

" Cậu cười ngốc cái gì? Tiết sau điểm danh hộ tôi, tôi hơi mệt về ngủ đây. "

Nói xong Kim Taehyung quay lưng hướng nhà xe mà đi.

Anh rũ mắt nhìn lòng bàn tay mình thở một hơi. Bàn tay cậu thật mềm cũng thật ấm, lúc chạm vào lại có chút run rẩy, gãi đến cõi lòng một trận ngứa ngáy.

Cứ thế này chắc anh chết mất.
__

Đó không phải lần đầu tiên cậu gặp anh, cũng không phải cậu không biết gì về anh, ngược lại là đằng khác.

Cậu biết mọi thứ về anh từ sở thích đến thói quen thường ngày.

Lần đầu tiên cậu gặp anh tính đến nay cũng đã 522 ngày rồi.

Cậu còn nhớ rõ, hôm đó là buổi tựu trường lớp 11 của cậu.

Sáng hôm đó trời se lạnh, cậu mặc một bộ đồng phục quy củ cùng chiếc áo khoác lông cừu dày cộm.

Hôm nay cậu không mang chưa tan khiến cho mọi thứ trở nên mờ nhạt.

Cậu loay hoay tìm một chỗ ngồi dễ nhìn ra cổng chính, hôm nay cậu hẹn với cậu bạn Haeun cùng nhau đón Jouri vào trường.

Thật là con người này sao lại lề mề như vậy? Gần 7 giờ sáng rồi vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

Jungkook hết kiên nhẫn đành đi ra cổng trường đón hai người đó vậy.

" Jeon Jungkook, ở đây! "

Haeun từ đâu chạy lại vòng vai bá cổ cậu làm cậu nhất thời đứng không vững. Cậu rất không thích người khác đụng chạm vào cơ thể mình, bất quá cậu ấy là bạn thân đi, nhưng vẫn hơi khó chịu.

" Buông ra, sao cậu không ở nhà luôn đi vô làm gì nữa? Cậu biết mấy giờ rồi không? "

Cậu bạn học trề môi từ trên người cậu leo xuống, cậu ấy biết cậu đặc biệt không thích bị bám lấy, chỉ là muốn trêu chọc cậu bạn mình một chút.

Haeun bày ra vẻ mặt nũng nịu đến khó coi, bắt đầu thao thao bất tuyệt.

" Người ta là ngủ quên mà, ai như học sinh gương mẫu đây dậy từ lúc 5 giờ sáng chứ "

Jeon Jungkook thật sự muốn đá cho thằng bạn mình một phát, học ở đâu cái giọng điệu nổi da gà này vậy? Có học được cũng đừng trước mặt cậu ẹo qua ẹo lại nha, một mặt thầm than sao bản thân lại kết bạn với loại người này.

" Rồi Jouri đâu? Cậu thấy con bé chưa?mới vào trường mới hay đi la... "

Chưa dứt câu giọng Choi Jouri đã ong óng vang lên, thật hù chết cậu rồi.

Gọi thần tiên cũng nhanh như này thì tốt biết mấy.

" Jungkook hyung, Haeun hyung, em đây nè. "

Choi Jouri nhỏ hơn cậu và Haeun một tuổi, hiện tại mới vào lớp 10.

Con bé...!À nhìn có chút không giống con gái, hai năm chơi chung cũng chỉ thấy vỏn vẹn một đứa bạn là nữ sinh.

Con bé không thích trang điểm như các bạn cùng trang lứa, đến bông tai cũng chả buồn đeo.

Nhớ một lần em ấy bị mẹ bắt đeo hoa tai liền ôm Jungkook và Haeun khóc đến quên trời quên đất.

Hỏi ra mới biết sợ đau. Dì cũng đành chào thua với đứa trẻ cứng đầu này.

Nhìn kìa, mới ngày đầu đi học mà tay áo đã xoắn lên tận khủy tay rồi.

" Jouri, mới nhắc đã xuất hiện, muốn hù chết bọn anh sao? "

Choi Jouri quay sang lườm Haeun một cái cháy khét, lôi từ trong túi ra một sợi dây buộc tóc màu đen, hai ba cái buộc tóc lên cao.

Haeun tội nghiệp ngửi thấy mùi nguy hiểm liền chạy ra sau lưng cậu ngó đầu ra xem, miệng vẫn không dứt.

" Ây da, mang cái bản mặt hầm hầm sát khí đó bảo sao chả anh nào hốt, haiz đúng là tội nghiệp mà. " đây gọi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao?

Jungkook thấy tình hình không ổn lập tức chủ động né người sang một bên.

Có trách cũng trách cái miệng này của cậu quá nhanh, tôi muốn chặn lại cũng không kịp mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro