chương 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Kim...!Kim Taehyung ?"

Cậu lắp bắp lặp lại tên người kia, cảm thấy đầu mình hơi choáng, có phải cậu nghe nhầm rồi không?

"Có vấn đề gì sao?"

"À, không, không có gì, tôi...!tôi xin phép đi trước đây, cảm ơn cậu." Nói rồi bước đi thật nhanh.

Người phía sau khóe môi khẽ vươn cao, nhàn nhạt nhả ra một câu thành công khiến cậu dừng lại, hiện tại thật muốn tìm một cái hố chui luôn xuống đất.

"Cậu biết đường đi ra khỏi chỗ này sao?"

Mắt thấy người kia ngoan ngoãn đứng lại, anh hài lòng cười một cái, nụ cười thật đẹp, thật ngọt ngào chỉ tiếc cậu không nhìn thấy mà thôi.

"Tôi đưa cậu về nhà."

Anh quăng lại cho cậu mấy chữ rồi trực tiếp sải bước đi, cậu đương nhiên đi theo, cậu chính là không muốn ngủ ngoài trời nha, chứ không có ý gì đâu. Thật may mà suốt quãng đường đi không phát sinh thêm cuộc đối thoại nào.

Anh đưa cậu tới cổng rồi quay lưng rời đi, cậu cũng lên phòng.

Căn phòng này không nhỏ cũng không lớn, bất quá hai người ở được, cậu cũng không có ý định ở ghép nên khá thoải mái đi.

Cậu mở cửa bước vào, dưới chân có một cục đen nhào đến cọ tới cọ lui trên chân.

Là con mèo cậu nuôi để làm bạn, thanh niên độc thân như cậu cũng cần có một người bạn nhỏ ở nhà cho đỡ cô đơn, cũng là vơi đi nỗi cô quạnh trong căn phòng này.

Cậu mệt mỏi vứt áo khoác sang một bên, đi đổ thức ăn ra cho con mèo nhỏ rồi vô phòng tắm.

Hôm nay quá mệt mỏi rồi.

Tắm xong cậu lăn trên giường nhớ lại chuỗi sự việc vừa xảy ra, tại sao anh lại ở đó? Trùng hợp đến vậy? Còn nữa, tấm ảnh của cậu tại sao lại biến mất? Ở chỗ anh sao? Anh nói nếu muốn lấy lại thì đến tìm anh mà nhỉ.

Anh ta lấy nó làm gì? Tiêu rồi tiêu rồi, Taehyung sẽ nghĩ gì về mình? Mà mình đâu có chỉ đường về nhà cho anh ta, tại sao anh ta biết mình ở đây? Gạt qua mớ suy nghĩ ngổn ngang, cậu vươn tay tắt đèn, suy nghĩ gì tầm này, ngủ mới là chân lý.

Đèn trong phòng vụt tắt, anh ở bên kia đường thở ra một cái, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì, lên xe rời đi.

Xem ra đêm nay thật dài.
__

" JEON JUNGKOOK "

" Jeon Jungkook "

" JEON JUNGKOOK !!!"

" Hả...!gì...!gì vậy? "

"Ây cậu nhìn cái gì mà chăm chú vậy. Tớ tới trước mặt cậu la lớn vậy mà cậu cũng không nghe. Thật là! Ơ, đó không phải Kim Taehyung sao? Đi, lại đó chào hỏi một tiếng, cũng lâu rồi tớ chưa gặp cậu ấy. "

" Ấy ấy không cần. "

Jungkook kéo cậu bạn học lại chạy về phía cầu thang, vừa tới đã đẩy cậu ta vào tường chống tay lên tường thở hổn hển.

Sau này phải tập thể dục nhiều hơn một chút, mới chạy một chút đã thở không ra hơi rồi.

" ha...ha...! Cậu, cậu bị điên sao! ma rượt cậu hả...! hộc "

" Ực, hộc hộc...! Không có...! Thứ đó còn đáng sợ hơn ma nhiều...! ha.. "

Bạn học liếc xéo Jungkook một cái tỏ vẻ ông đây tin cậu mới lạ:

" đm, vậy thứ đó là thứ gì? "

Cậu chần chừ không đáp, cũng chính là không biết giải thích sao với đứa bạn thân của mình.

Gì đây? Ánh mắt dò xét này là gì đây? Đứa bạn này cái gì cũng tốt, chỉ có miệng hơi rộng thôi, nói bí mật nhỏ này cho cậu ta biết khác gì nói cho toàn trường biết đâu.

Đang định lấp liếm cho qua chuyện thì có tiếng người từ cầu thang đi xuống.

" A Jungkookie hyung , ể có cả Haeun hyung nè." hóa ra là Jouri.

Cậu mừng thầm, em nó lại cứu mình một mạng rồi, có phải sau này nên đối tốt với đứa em nhỏ này một chút không a.

Chưa kịp cảm ơn vị cứu tinh thì thằng bạn đã nhanh miệng hơn rồi.

Đấy, làm sao dám cho cậu ta biết đây?

" Jouri, em làm gì ở đây? " Choi Jouri chau mày đi một vòng quanh người Haeun, giọng ghét bỏ.

" Em đương nhiên ở đây, ngược lại hai người đó, làm cái gì mà thở ghê vậy? mới đi chọc chó về à? "

" Nè, cái con bé này, ăn nói với đàn anh khối trên vậy đó hả?"

" Em nói thế đấy anh làm gì được em a."

" Ha, con nhỏ này, lại còn dám hất mặt lên với anh, hôm nay anh đây thay mặt nhà trường dạy dỗ cưng."

" Nè nè đến đi. "

" Thôi thôi, đừng cãi nhau nữa. "

Jungkook ngăn hai con người đang sắp đánh nhau tới nơi lại.

Thật là, đã cấp ba rồi mà còn cãi nhau như con nít làm cậu cũng đau đầu một phen.

Cậu từ dưới quê lên Seoul học, bạn bè cũng không nhiều, chỉ có hai người này thôi.

Trùng hợp hai người họ cũng là người dân Busan nên dễ nói chuyện, tính tình đương nhiên có chút nóng nảy hơn người Seoul rồi.

"A, Kim Taehyung !!!"

Lần này đến Choi Jouri hét tên Kim Taehyung, có phải hôm nay cậu ra ngoài quên xem lịch không? Cậu quay người sang nhìn anh thiếu niên có mái tóc hơi dài đang hướng về phía mình, trên môi còn treo một nụ cười nhàn nhạt, tim cậu khẽ hẫng một nhịp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro