Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Craig POV-
Nhà tờ địa phương, một nơi thật yên bình, đặc biệt là vào buổi tối. Không có ai xung quanh, không ma nào. Tiếng gió thoang thoảng bên ngoài, hơi ấm từ những ngọn nến được thắp sáng bên bàn thờ và thánh giá và chúa Giê-su hiển hiện xung quanh tôi, tất cả thật bình yên. Tĩnh lặng, bóng tối và bình yên. Một buổi tối hoàn hảo nếu bạn hỏi tôi.

"Ư..."

Tôi mở mắt ra và quay lại, cau mày lại khi khoảnh khắc bình yên của mình bị phá hỏng bởi vì ai đó đã không thể ngậm miệng của mình lại. Tôi thở dài khi bước tới, nhìn con sâu nhỏ bé đang bò trên mặt đất, cố gắng vươn tới cánh cửa một cách tuyệt vọng, nhưng với cái cách mà ông ta bò chậm chạp và khoảng cách từ chỗ của chúng tôi ra đến lối thoát duy nhất, tôi không chắc liệu ông ta có vươn tới cái cửa đó hay không.

Tôi bước ra khỏi bục và tiến về phía con sâu đang bò. Ông ta sững người khi thấy tôi đã bắt kịp anh ta chỉ trong 5 bước chân đơn giản. Tôi nhìn xuống ông ta trước khi đưa tay ra và nắm lấy một túm của ông ta, kéo đầu ông ta ra sau

"Cố chạy hả? Chúng ta thậm chí còn chưa tận hưởng niềm vui", tôi nói.

"T-Thả tôi ra, làm ơn..." người đàn ông nói, run rẩy như một chú chó nhỏ đang sợ hãi, "Tôi xin lỗi vì cách nói chuyện với cậu trước đó! Tôi không có ý vậy đâu! Tôi đã say xỉn! Cậu có thể hiểu mà, đúng không?"

Tôi nhìn chằm chằm anh ta trước khi tôi tặc lưỡi, "ông đang nói về cái đéo gì vậy?"

Người đàn ông nhìn tôi chằm chằm với vẻ hoài nghi, "S-Sao?"

Tôi nhìn chằm chằm vào ông ta trước khi nghiêng đầu nhận ra," Ồ...ý ông là trước đó...khi tôi gặp ông lần đầu tiên. Tôi chỉ đang đi bộ rồi ông va vào tôi, say xỉn, và lắp bắp", tôi nói, "Ông bắt đầu hét vào mặt tôi, nghĩ rằng tôi mới là người va vào ông, sau đó ông bắt đầu đe dọa tôi, xúc phạm tôi ngoại hình của tôi và bắt đầu nói những lời chửi rủa kì thị đồng tính với tôi", tôi nói.

Người đàn ông trở nên tái nhợt khi tôi nhắc lại tất cả những gì ông ta đã nói với tôi lúc trước của chiều ngày hôm nay. Ông ta run rẩy khi tôi nói, và từ chối nhìn vào mắt tôi. Còn với tôi, tôi dán con mắt của mình vào ông ta suốt, như kẻ săn mồi đang khóa mắt mình lại trước con mồi.

"Hmm...còn gì nhỉ...ồ...ông còn trông có vẻ sẵn sàng để đấm đứa trẻ mười bảy tuổi...khi ông trông như...gì nhỉ? Đang ở độ tuổi ba mươi? Ông có tận hưởng việc đánh nhau với ai đó trẻ hơn ông nhiều tuổi không? Nghĩ rằng ông có thể thắng một cách dễ dàng khi ông già hơn và bự con hơn?"

Người đàn ông run rẩy, "Tôi xin lỗi...tôi xin lỗi...xin cậu...hãy thả tôi ra và sẽ cho cậu bất cứ thứ gì. Tôi sẽ đưa cậu tất cả số tiền của tôi nếu đấy là thứ cậu muốn, h-hoặc đồng hồ của tôi, xe của tôi...bất cứ thứ gì. Làm ơn...hãy thả tôi ra", người đàn ông cầu xin.

Tôi nhìn chằm chằm vào ông ta trước khi mỉm cười, "Ông nghĩ tôi làm tất cả những điều này vì những gì ông đã làm với tôi ư?" Tôi hỏi, gần như cười khúc khích, "Tôi không quan tâm đến mấy thằng khốn nào đó đang cố tỏ vẻ cứng rắn và cao thượng", tôi nói.

Người đàn ông sững người, "Vậy thì tại sao cậu lại làm việc này?"

Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta trước khi kéo đầu ông ta ra sau rồi dùng hết sức đập mặt ông ta xuống sàn gỗ cứng cáp. Mũi ông ta bị gãy và một ít máu tươi xuất hiện trên mặt ông ta. Sau đó tôi thả tóc ông ta ra và đứng thẳng dậy. Tôi đi về phía một trong những chiếc dài và chộp lấy chiếc búa tạ mà tôi đã mang theo mình và đặg nó trong nhà
thờ trước khi đi tìm con sâu nhỏ bé.

Tôi đứng trước ông ta, nhìn xuống ông ta khi tôi cầm chiếc búa tạ trong tay . Ông ta nhìn tôi, mở to mắt. Ông ta cố di chuyển ra xa, nhưng vì tay chân của ông ta đã trở thành một mớ hỗn độn do tôi, ông ta hầu như không thể di chuyển, và chỉ khiến xương của ông ta vốn đã gãy lại càng gãy thêm. Tôi nhấc chân dẫm lên lưng ông ta, không cho ông ta di chuyển.

"Ông hỏi vì sao ư?" Tôi đã vừa nói nhìn chằm chằm vào ông ta, " ông không biết các nạn nhân của tôi đã hỏi tôi câu đó biết bao nhiêu lần rồi đâu", tôi thở dài, "thực sự...có thực sự cần có một lí do để tôi làm chuyện này không? Tôi cần phải giải thích cho chính mình? Ông có nghĩ rằng có điều gì đó sẽ xảy ra với tôi để khiến tôi phải điều gì đó như này không?" Tôi hỏi khi ấn chân xuống lưng ông ta, tôi có thể nghe thấy tiếng ông ta rên rỉ vì đau. "Sự thật là...chả có lí do nào thực sự giải thích được tại sao tôi lại làm việc này. Tôi không bị thương, cũng không có chấn thương , không rối loạn tâm thần, không gì cả", sau đó tôi nhấc chiếc búa tạ lên trên đầu tôi trước khi nhấc chân ra khỏi lưng của người đàn ông "nhưng nếu tôi buộc phảo đưa ra một lí do, liệu nó có logic không. Tôi sẽ nói" tôi nở một cười thật tươi trên khuôn mặt khi tôi vẫn nhìn ông ta, "là bởi vì nó rất vui".

Tôi vung chiếc búa tạ xuống và có thể nghe thấy âm thanh đáng yêu của hộp sọ bị nghiền nát.

Khi tôi nhìn xuống cái xác giờ đây đã chết, tôi một nụ cười trên môi. Cơ thể tôi bắt đầu cảm thấy râm ran khi tôi coa thể nhớ lại những tiếng la hét, rên rỉ đau đớn, cầu xin và vẻ mặt khinh hãi chỉ cách đây vài giờ. Thật thú vị khi nhìn thấy cái đám này có biểu cảm đáng yêu như vậy trên khuôn mặt của chúng, nó làm cho trò chơi của tôi trở nên thú vị hơn nhiều.

"À...tạ ơn chúa, tôi có mang theo bộ đồ dự phòng..." tôi lẩm bẩm khi nhìn xuống và thấy rất nhiều máu dính đầy trên chiếc quần jean, giày và chiếc áo khoác yêu thích của tôi. Tôi nhún vai, cảm thấy đó là một sự hy sinh mà tôi sẵn lòng thực hiện để cảm thấy phấn khích như thế này "Hy vọng rằng cái cảm giác này sẽ giữ được nhiều hơn một tháng...tìm nạn nhân và né tránh cảnh sát giờ trở nên quá khó", tôi thở dài. Tôi đổ lỗi cho thị trưởng vì đã khiến mọi người trong thị trấn hoảng sợ, dẫn đến lệnh giới nghiêm được thực hiện,có nhiều cảnh sát tuần tra hơn vào ban đêm và tăng cường an ninh ở khắp mọi nơi, kể cả trường học. Tôi vẫn có thể xoay sở được để vượt qua nó, nhưng nó thực sự rất khó chịu và tôi phải mất một lúc để tìm được cách vượt qua những thứ phiền toái này. Tuy nhiên...tôi phải xoay sở để có được niềm vui, bất chấp cho sự bất tiện.

Khi tôi bước ra khỏi xác chết, tôi nhìn vào cây thánh giá khổng lồ treo trên bức tường trước mặt tôi. Tôi mỉm cười khi nghĩ đến việc Chúa nhìn thấy điều này, kinh hãi trước những gì tôi đã làm, mặc dù tôi đã ngừnv tin Chúa nhiều năm về trước khi tôi mới tìm thấy niềm vui trong việc giết những người cả tin. Tôi bước tới trước cây thánh giá cho đến khi tôi tới trước bàn thờ, tôi chắp hai bàn tay đầy máu của mình vào nhau và bắt đầu cầu nguyện. Tuy nhiên, tôi không cầu xin sự tha thứ. Khác xa nó. Tôi chỉ nghĩ rằng cầu nguyện trong đêm tuyệt vời như này là việc nên làm, đặc biệt là sau khi thực hiện thành công một vụ giết người khác.

"Gửi đến Chúa...nếu người tồn tại người đã khiến tôi thất bại trong việc cho con trở nên bình thường. Người cũng đã thất bại trong việc kiến con cảm thấy mình là con người. Người đã làm con thất bại trong việc khiến con cảm thấy về bất cứ điều gì. Người đã tạo ra con nhưng không thể khiến con cảm nhận sự hạnh phúc, sự buồn bã hay sự tức giận. Người cho con không thể diễn đạt được bất cứ điều gì trên khuôn mặt đâng nguyền rủa này của con. Bởi vì người...mà mọi người coi con như một gã lập dị. Mọi người thậm chí còn cho rằng các cơ trên khuôn mặt của con hẳn đã phải ngừng hoạt động để con không phản ứng với bất cứ điều gì. Trong nhiều năm...con không bao giờ có thể cảm thấy bình thường, và con cảm thấy mệt mỏi vì không thể thể hiện biểu cảm nhiều khi lớn lên. Vì vậy, nếu người tồn tại trong chính thế giới mà người tạo ra...Con hy vong người đang chiêm ngưỡng con quái vậy mà người đã tạo ra, và hãy tin con khi con nói...Con sẽ không dừng lại sớm đâu. Ôi không....niềm vui nho nhỏ này của con sẽ còn kéo dài", tôi nói, "nhưng...con sẽ có lời khen cho người về 1 điều...đó là đã tạo ra một lũ ngốc trong cái thị trấn này, những con mồi hoàn hảo cho trò chơi săn mồi của con. Vì vậy, cảm ơn người", tôi nhếch mép cười khi đang nhìn vào cây thánh giá trước mặt.

   Nếu Chúa có tồn tại và đang theo dõi tôi và những gì tôi làm, tôi chắc chắn rằng tôi sẽ xuống Địa ngục khi tôi chết đi, nhưng cho đến lúc đó, tôi sẽ sống cuộc sống tồi tệ này của mình và cố gắng làm điều tốt nhất trong cuộc sống này, ngay cả khi điều đó có nghĩa là làm điều gì đó mà tôi đã được dạy rằng đó là tội lỗi lớn nhất mà ai cũng có thể mắc phải.

   Tôi không quan tâm. Tôi không quan tâm đến hậu quả. Tôi thâm chí cũng không quan tâm nếu một ngày nào đó tôi bị bắt. Tất cà những gì tôi quan tâm là cảm nhận được điều gì đó, điều gì đó thực sự khiến tôi cảm thấy như mình đang sống.

   Trước khi kết thúc đêm tuyệt vời này , tôi quyết định kết thúc nó bằng một từ mà tôi biết rằng nếu Chúa có tồn tại và đang lắng nghe, ngài sẽ tức giận và có thể sẽ đánh tôi bằng sét nếu ngài có thể. Sau đó, một lần nữa, nếu Chúa có tồn tại, cõ lẽ ngài đã đã chết tôi từ nhiều năm trước rồi.

"Amen".

       

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#creek