Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần cuối cùng tôi có thể mơ là khi nào? Tôi đã mơ về điều gì? Ai đã ở trong giấc mơ của tôi? Giấc mơ đó khiến tôi cảm thấy bớt...trống rỗng trong lòng từ khi nào.

Có vẻ như cả thế giới đang thực sự chống lại tôi, đặc biệt là khi tôi ngủ, tôi không cảm thấy gì cả. Tôi không mơ gì cả. Tất cả chỉ là một khoảng trống rỗng, ngay cả trong đầu tôi.

Ah...tôi thực sự sẽ sống như thế này mãi sao? Nếu Chúa có tồn tại, tại sao ngài lại khiến tôi thành thế này? Tại sao ngài lại khiến tôi cảm thấy trống rỗng trong lòng. Đây có phải là một hình phạt tàn nhẫn cho những gì tôi đã làm? Tch...đùa chứ...Tôi đã tìm được thứ gì đó có thể dễ dàng lấp đầy khoảng trống trong lòng mình.

Tất nhiên...có gì đó...không ổn ngày hôm nay. Tôi thức dậy, không cảm thấy vui vẻ như lẽ ra phải thế, điều này thật kỳ lạ khi tôi đã giết một ai đó đêm qua. Thông thường, tôi sẽ cảm thấy điều gì đó kéo dài trong vài tuần, nhưng hôm nay... tôi cảm thấy như mình vẫn thường làm khi không giết người trong một thời gian dài. Không có gì.

Có phải vì gã mà tôi giết thậm chí còn không cố gắng chống trả? Có phải vì biểu cảm của gã trông khá giống với các nạn nhân khác trước đó, nên không có gì mới? Có phải vì lần này tôi phải nỗ lực hơn một chút trong việc tìm kiếm mục tiêu của mình, tất cả là vì có bao nhiêu cảnh sát đang đi loanh quanh?

"........"

Hay là... Vì cậu ta?

À...phải rồi...Tweak Tweak. Một người mà tôi hầu như chả mấy chú ý ở trường học hoặc thời thơ ấu của tôi. Tôi chỉ biết tên cậu ấy, bố mẹ cậu ấy, cửa hàng cậu ấy làm việc và rằng cậu ấy là một đứa trẻ hay cảm thấy bồn chồn và bị nghiện cà phê. Ngoài ra, tôi không biết nhiều về Tweek và cũng không thực sự quan tâm... cho đến khi tôi đọc bức thư tình nhỏ của cậu ấy.

Tôi thề... nếu một người bình thường đọc được thứ này, họ sẽ phát hoảng vì Tweek biết họ nhiều như thế nào, tất cả chỉ bằng cách theo dõi. Tuy nhiên, tôi thấy nó thú vị hơn là đáng sợ. Thật buồn cười là gã quái gở nhỏ con này đã dành nhiều thời gian để theo dõi tôi và để ý đến tất cả những chi tiết nhỏ mà ngay cả tôi cũng không quan tâm. Cậu ấy khá thú vị, tôi thừa nhận... nhưng cậu ấy cũng là mối đe dọa cho cuộc vui của tôi.

Nếu không phải vì những gì Tweek đã nói về việc tìm kiếm thứ gì đó giúp tôi giải trí, thì tôi đã bẻ gãy từng khúc xương trên cơ thể cậu ta và để cậu ta thối rữa trong một cái thùng rác ngẫu nhiên trong con hẻm tối tăm đó. Tôi biết phải mất hàng tuần trước khi họ tìm thấy cái xác bị cắt xén của cậu ấy.

Chao ôi...tôi đoán lý do tôi chỉ đồng ý để cậu ta sống là bởi vì...à...nó có thể vui, và bây giờ...tôi muốn làm gì đó vui...đặc biệt là vì lần giết người gần đây nhất của tôi không giúp gì nhiều cho tôi. Thật nhàm chán.

"...." Ah...Tôi đoán đã đến lúc tôi gặp Tweek. Tôi đã nói hôm nay tôi sẽ đến đón cậu ta, và tôi chỉ muốn nhìn thấy con thỏ nhỏ rùng mình khi nó chú ý đến tôi.

"Craig, nay con dậy sớm," ngay khi tôi mặc quần áo và rời khỏi phòng, mẹ vừa tình cờ ra khỏi phòng cùng lúc.

"Vâng...con đi đón một người bạn và đi bộ đến trường với họ," tôi nói.

"Ồ? Con không muốn ăn sáng trước sao? Mẹ hỏi.

"Con không sao, con có thể ăn gì đó ở trường hoặc bất cứ thứ gì," tôi nói.

"Mẹ hiểu rồi...." Mẹ nhìn tôi chằm chằm một lúc trước khi mẹ bước đến và đặt tay lên má tôi, "Con có sao không, con yêu? Trông con có vẻ... lạc lõng."

"...Lạc lõng ư?" tôi hỏi.

Phải... nó làm mẹ nhớ lại khi con còn nhỏ. Con sẽ luôn nhìn chằm chằm vào khoảng không và không thực sự phản ứng nhiều lắm. Con ổn chứ?"

"Vâng...chỉ là...không cảm thấy không năng động một chút hôm nay. Chắc con hơi mệt," tôi nói.

Mẹ mỉm cười, "nếu con cảm thấy muốn tâm sự, con luôn có thể nói với mẹ bất cứ điều gì. Con biết điều đó mà, đúng chứ?"

"....Phải", tôi nói.

"Tốt," mẹ rướn người về phía trước và hôn lên má tôi, "chúc một ngày tốt lành con yêu, và con có thể mang theo một quả táo trước khi con đi. Mẹ không muốn con quá mệt mỏi trong giờ học," mẹ nói.

"Vâng," tôi nói. Mẹ mỉm cười ấm áp với tôi trước khi đi vào phòng tắm.

Tôi đi xuống cầu thang và vào bếp trước để lấy một quả táo. Tuy nhiên, trước khi rời đi, tôi nhìn vào quầy và thấy những con dao làm bếp. Tôi đã nghĩ đến việc mang theo một cái, nhưng biết rằng sẽ quá rủi ro nếu mang nó vào ban ngày, đặc biệt là vì tôi biết mẹ sẽ chú ý. Tôi thở dài, nhưng tự nhắc mình rằng tôi có mang theo một con dao bỏ túi, vì vậy nó không phải là một sự mất mát hoàn toàn.

Sau đó tôi rời khỏi nhà, đi thẳng đến chỗ của Tweek.

"Không biết giờ cậu ta đang làm gì," tôi lẩm bẩm khi cố nghĩ xem Tweek sẽ phản ứng thế nào. Đánh giá từ vẻ ngoài của cậu ta khi cậu ta phát hiện ra tôi, tôi cá là cậu ta sẽ hoảng loạn mất. Tôi cá là đêm qua cậu ta không ngủ được nhiều, và tôi cá rằng khi tôi đến nhà cậu ta, cậu ta sẽ phát hoảng cho xem.

Ý nghĩ đó gần như suýt khiến tôi cảm thấy choáng váng.

Khoảnh khắc tôi đến nơi ở của Tweak, tôi nhìn lên cho đến khi mắt tôi dừng lại ở cửa sổ dẫn đến phòng của Tweek nếu tôi nhớ không lầm. Mặc dù tôi không thể thực sự nhìn thấy bên trong vì cửa sổ quá cao và thực tế là rèm đã được kéo, nhưng tôi có thể tạo ra hình bóng rõ ràng của một kẻ theo dõi tóc vàng nào đó của tôi, người có lẽ sẽ có một buổi sáng rất tồi tệ.

Nở một nụ cười giả tạo, tôi đi về phía cửa và bấm chuông cửa, đợi người ra mở cửa.

_________________

Tôi đang chạy trong một vực thẳm tăm tối. Tôi không chắc mình đang ở đâu, tại sao tôi lại chạy, hay tôi lại chạy trốn khỏi ai đó. Một phần trong tôi cứ nói với tôi rằng hãy tiếp tục chạy, rằng nếu tôi ngừng chạy, tôi sẽ chết.

"Tweek..."

Một giọng nói đáng sợ mà tôi thậm chí không thể nhận ra đang vang vọng bên tai tôi. Tôi cảm thấy nghẹt thở. Tôi cần tìm một nơi an toàn, nhưng không có gì xung quanh tôi. Tôi cứ tiếp tục chạy, ngay cả khi có cảm giác như mình chẳng đi đến đâu.

Đột nhiên, tôi nhìn thấy một người phía trước. Tôi càng đến gần, người đó càng trở nên rõ ràng. Tim tôi đập thình thịch và tôi cảm thấy vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy người đó.

"Craig!" Tôi la lên khi ngừng chạy. "Ơn trời, là anh!" Tôi đã nói.

Craig quay lại và nhìn tôi, "Tweek, có chuyện gì vậy?" Craig hỏi, trông có vẻ lo lắng cho tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy trước khi cắn chặt môi dưới, tôi không chắc liệu Craig có tin tôi không, nhưng biết Craig chắc chắn sẽ lắng nghe bất cứ điều gì tôi nói. Vì vậy, nó đáng để thử, phải không?

"Có-ai đó đang đuổi theo em."

"Đuổi theo em?" Craig nói.

"Đúng! G-gã sẽ giết em mất!" Tôi kêu lên. Tôi rơm rớm nước mắt, "Em...em đã thấy gã giết người, và bây giờ...gã sắp giết em vì em đã nhìn thấy gã."

"Nào nào, bình tĩnh lại nào," tôi cảm thấy Craig vòng tay ôm lấy tôi, "mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Anh sẽ không bao giờ để bất cứ ai làm hại em, Tweek".

Tôi cảm thấy tim mình lệch nhịp khi Craig vòng tay ôm lấy tôi. Tôi ngả người vào cái ôm và thư giãn một chút, mặc dù tim tôi đập thình thịch như điên. "Craig..."

"Bây giờ...tại sao em không nói cho anh biết chính xác ai đang đuổi theo em, hm?"

Tôi thở dài khi cố nhớ lại, "Thật khó nhớ, em đã quá sợ hãi khi nhìn thấy cái xác, đến nỗi em nghĩ rằng tâm trí của mình không thể nhớ ra ai là kẻ giết người," tôi nói.

"Cố gắng nhớ lại nào," Craig nói.

"Nngg...đ-được rồi," tôi nói khi cố nhớ lại khuôn mặt của kẻ giết người trong khi tận hưởng hơi ấm từ cơ thể Craig. "Nếu em nhớ không lầm thì...gã ta khá cao, có lẽ khoảng chiều cao của anh. Gã có mái tóc đen... hơi giống của anh. Đôi mắt xanh đậm...giống...của anh..." Tôi chợt nhận ra điều gì đó, và tôi có thể cảm thấy tim mình đập thình thịch, nhưng không phải theo kiểu yêu đương mà là kiểu hoảng loạn hơn. "Gã mặc...một chiếc áo khoác màu xanh...giống như của anh...và...và..."

"Và?"

Tôi nuốt nước bọt, "gã... có một nụ cười rất tươi trên khuôn mặt, nhưng đó không phải là vẻ dịu dàng hay bất cứ thứ gì tương tự. Đó là nụ cười... đ-đáng sợ nhất mà em từng thấy," tôi nói. Tôi cảm thấy cơ thể mình căng lên, và tôi cố giằng ra khỏi Craig, nhưng tôi cảm thấy anh siết chặt lấy tôi hơn. "N-này...Craig...có thể thả em ra được không? Em nghĩ chúng ta đã ôm nhau đủ lâu...và...em thực sự không muốn đứng đây...lâu hơn nữa," tôi nói.

"Tại sao?"

"T-tại sao? À... là vì... t-tên sát nhân sẽ sớm đến," tôi nói.

"........"

"...Craig?"

"...Em đúng là một tên ngốc."

"Ack!" Tôi đột nhiên cảm thấy Craig ôm chặt lấy tôi, gần như đè bẹp tôi. "Craig...anh đang làm gì vậy!?"

"Tóc đen, mắt xanh, mặc áo khoác xanh và cao tầm như anh? Điều đó nghe có quen thuộc với em không?"

"Craig..." Thật khó thở.

Craig nói: "Anh không biết liệu em có phải là một tên ngốc hay không... hay em là một kẻ ngốc bị mê hoặc bị anh làm cho em mù quáng về sự thật.

Mắt tôi mở to, "không...không không...không phải anh! Đó không phải là anh!" Tôi thốt lên, mặc dù nghe giống như tôi đang cầu xin rằng đó không phải là sự thật.

"Không phải sao? Em có chắc không?" Craig đột ngột ngả người ra sau một chút nên tôi buộc phải nhìn thấy mặt anh ấy. Mắt tôi mở to khi tôi nhìn chằm chằm vào nụ cười quen thuộc ám ảnh tôi. "Đây không phải là nụ cười mà em đã nói đến sao?"

"Không không không không! Thả em ra đi!" Tôi hét lên khi cố đẩy Craig ra, nhưng Craig vẫn giữ chặt lấy tôi.

"Đáng lẽ em không nên quá say đắm về anh, Tweek, lẽ ra em không nên thấy những gì em đã thấy. Có lẽ sau đó ...em sẽ sống lâu hơn.

"Không, làm ơn! Em xin lỗi vì đã nhìn thấy nó! Em thề! Em sẽ không nói với bất cứ ai! Em thề!" Tôi đã khóc.

"Xin lỗi, Tweek...nhưng...không có cách nào thoát khỏi chuyện này đâu."

"Ack!" Tôi đột nhiên cảm thấy một cái gì đó sắc nhọn đâm vào lưng tôi. Đau quá, tôi có thể cảm thấy máu của mình chảy xuống lưng và thấm đẫm lưng áo.

Tôi nhanh chóng cảm thấy vật sắc nhọn bị kéo ra khỏi lưng, và tôi chỉ đứng đó, không thể di chuyển, ngay cả khi Craig cuối cùng cũng thả tôi ra. Tôi nhìn anh, thấy anh đang cầm một con dao dính đầy máu. Máu của tôi.

"C...Craig?"

Craig nhìn tôi trước khi mỉm cười, "tạm biệt...em yêu," Craig cúi người về phía trước và hôn lên trán tôi, trước khi tôi nhìn thấy con dao đang chĩa vào ngực mình. Tôi bắt đầu rùng mình khi nhận ra anh định làm gì. "Hãy tận hưởng cuộc sống dưới địa ngục...Tweek"

Con dao cắm sâu vào ngực tôi.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#creek